Chương 108: Mang Chậu Lên Núi
Vương Hữu Quý đi ở trước nhất, đằng sau là cả nhà Đàm Cử Quốc, còn có một nhà Dương Bình.
Nhất là Đàm Cử Quốc, mặc dù tuổi tác lớn, lại bước đi như bay.
- Ông nội, sao người lại đi nhanh như vậy? Cháu cũng không đuổi kịp a.
Một tên tiểu tử mập mạp kêu lên.
Đàm Cử Quốc cười ha ha nói:
- Đó là bởi vì cháu không đủ động lực a! Cháu nhìn xem tiểu tử thúi Vương Hữu Quý kia, còn có Dương Bình, từng tên đều cố chạy thật nhanh, nhà chúng ta không nhanh một chút, sợ là chốc lát nữa ngay cả canh cũng không có mà uống.
- Cha, người thật là... Một bát cháo Bát Tịch mà thôi, người phải như vậy sao.
Một nam tử tuổi trung niên cười nói.
Một nữ tử ở bên cạnh cũng nói:
- Đúng đấy, mặc dù thể cốt của người cứng rắn, nhưng cũng không thể so với người trẻ tuổi a. Đàm Dũng, anh cũng đừng đứng nhìn như thế, cha muốn uống cháo Bát Tịch, anh đi nhanh hơn một chút, mang về một phần cho cha không được sao?
Đàm Dũng sững sờ, cười khổ một tiếng nói:
- Được được được, mọi người yên tâm chờ đấy, tôi đi nhanh một chút.
Nói xong, Đàm Dũng lập tức chạy lên, đuổi kịp Vương Hữu Quý.
Vương Hữu Quý cười nói:
- Đàm Dũng, lão gia tử nhà cậu bảo cậu đi nhanh một chút a?
Đàm Dũng cười khổ nói:
- Vương ca, các anh đây là muốn làm gì a? Cả đám giống như hai chân đạp gió, chạy cũng quá nhanh đi.
Vương Hữu Quý cười thần bí nói:
- Cậu cũng đừng hỏi nữa, phía trước chính là chùa miếu, sau khi đến nơi, cậu tự mình xem đi.
Tiếng nói vừa dứt, Đàm Dũng đã nghe được một mùi thơm nồng đậm từ đằng xa bay tới, đôi mắt lập tức sáng lên:
- Đây là mùi vị gì? Thơm như vậy?
- Hắc! Tiểu tử này quả nhiên có thủ đoạn, thơm!
Vương Hữu Quý nói xong, một tay ôm lấy hài tử, lôi kéo lão bà sải bước tăng tốc đi nhanh! Đàm Dũng cũng không ngốc, lập tức đi theo.
Từ thật xa, Vương Hữu Quý đã hét lên:
- Phương tiểu... Trụ trì! Chúng tôi tới, cậu đây là nấu món gì vậy a? Thơm như vậy?
Phương Chính cười nói:
- Không có gì lạ, là cháo Bát Tịch.
- Thật là thơm, nhanh nhanh nhanh, cho tôi nếm thử một bát.
Vương Hữu Quý buông hài tử xuống, lấy ra ba cái bát lớn đặt ở trước mặt Phương Chính.
Đàm Dũng vừa nhìn thấy, hoảng sợ nói:
- Vương ca, anh đây là mang hết chậu rửa mặt trong nhà lên núi a? Không đúng, đây là bồn tắm a?
- Xéo đi! Bồn tắm nhà cậu nhỏ như thế sao? Cho cậu tắm a?
Vương Hữu Quý đỏ ửng mặt mo, cười mắng.
Đàm Dũng cười hắc hắc không thôi.
Phương Chính cũng chỉ nhìn thoáng qua, triệt để bó tay rồi, Vương Hữu Quý này thật đúng là khôn khéo, biết Linh mễ của hắn ăn ngon, khẳng định là cháo cũng không tệ, trực tiếp mang theo ba cái chén lớn có đường kính dài bằng cánh tay lên trên núi! Cười khổ nói:
- Vương thí chủ, anh đây là... Đây là chậu canh a?
Vương Hữu Quý cười cười xấu hổ nói:
- Cái này, trời mới biết chùa miếu này của cậu có quy củ rắc rối gì hay không, cho nên, tôi vẫn là mang theo bát lớn một chút cho chắc ăn.
Phương Chính bó tay rồi, hắn thật đúng là chưa có hỏi hệ thống, thế là lập tức hỏi:
“Hệ thống a, cháo Bát Tịch này có bao ăn no không?”
“Một người một bát, không thể nhiều hơn. Mặc dù cháo Bát Tịch là miễn phí, nhưng mà không thể phô trương lãng phí, cũng không thể tiện tay là cho. Cũng giống như kinh Phật không thể đưa ra dễ dàng, mọi thứ phải có mức độ.”
Phương Chính nhìn nhìn lại Vương Hữu Quý, chợt phát hiện, không hổ là thôn trưởng, thật tinh ranh a! Ngay cả quy củ của hệ thống cũng tính ra được, bá đạo!
Phương Chính hỏi:
“Bát lớn như thế, cũng được sao?”
“Cơ hội là dành cho người có chuẩn bị, chúng sinh bình đẳng, cơ hội bình đẳng, nhưng không có nghĩa là kết cục bình đẳng. Người có cố gắng tự nhiên sẽ đạt được nhiều hơn, người lười biếng tự nhiên là đạt được ít hơn.”
Phương Chính bừng tỉnh đại ngộ, thế là không chút do dự trực tiếp múc đầy một bát lớn cho Vương Hữu Quý, sau đó cười nói:
- Vương thí chủ, muốn vào cửa, cần Tắm Phật, còn lại cứ tùy ý. Bổn tự chỉ là miếu nhỏ, không có quá nhiều tiết mục.
Vương Hữu Quý nhìn xem ba cái bát lớn tràn đầy cháo Bát Tịch, đang muốn nói lời cảm tạ, kết quả, nhìn thấy đồ vật bên trong, sau đó hoảng sợ nói:
- Thứ này... Trong này là thứ gì?
Đàm Dũng cũng nhìn thấy, đến gần xem thử, lập tức kêu lên:
- Trên hạt đậu xanh có điêu khắc! Hạt táo tạo hình như Phật Đà?! Trời ạ, Phương Chính, đây đều là cậu làm ra sao?
Phương Chính chắp tay trước ngực, mỉm cười, không nói là phải, cũng không nói không phải,
Chuyện này khó trả lời, dứt khoát lập lờ nước đôi là được rồi.
Vương Hữu Quý nhìn thấy trong bát cháo có Phật Đà, Kim Cương, La Hán, hoa sen còn có sư tử, các loại dị thú sinh động như thật, chậc chậc lưỡi, ngạc nhiên nói:
- Sống lâu như vậy, tôi cũng đã uống qua cháo Bát Tịch của mấy nhà chùa chiền, lần đầu tiên nhìn thấy tay nghề tinh xảo như thế này! Trụ trì, khỏi cần phải nói, chỉ với mùi vị kia, chỉ với tay nghề này, đủ lợi hại!
Lão bà của Vương Hữu Quý cũng tán thán nói:
- Tại sao trước kia không nhìn ra cậu còn có dạng tay nghề này chứ, ai, có tay nghề này, xuất gia cũng thật đáng tiếc. Nếu đi ra ngoài mở tiệm cơm, đã sớm làm giàu rồi.
Vương Hữu Quý trừng mắt liếc lão bà của hắn, nói:
- Nói mò cái gì chứ?
Đối phương ngượng ngùng cười một tiếng, không nói nữa.
Phương Chính chắp tay trước ngực, cười nói:
- Không sao.
Thê tử của Vương Hữu Quý thấy vậy, trừng mắt liếc Vương Hữu Quý, nói:
- Nhìn người ta kìa, nhìn lại anh xem, xem một bộ đức hạnh của anh! Đi, đi uống cháo! Cháo này nghe hương vị thật là thơm.
Vương Hữu Quý bị thê tử kéo đi, Đàm Dũng đã nhịn không được, tranh thủ thời gian lấy bát ra:
- Phương Chính, nhanh, cho tôi xin một bát.
Phương Chính cười cười, múc đầy bát cho hắn, Đàm Dũng lập tức nếm thử một miếng, lúc đầu chỉ là nếm thử hương vị, kết quả, một ngụm này vừa vào trong bụng, biết mùi vị, trực tiếp ăn như hổ đói, một ngụm hai ngụm trực tiếp uống cạn sạch một bát cháo lớn!
Bành! Buông xuống bát lớn, Đàm Dũng chỉ cảm thấy toàn thân nóng hầm hập, ấm áp, rất thoải mái! Trong miệng còn có dư hương, hương vị thật thơm ngon!
Đàm Dũng vội vàng nói:
- Thêm một bát nữa!
Kết quả, Phương Chính lắc đầu cười nói:
- Một người chỉ có thể có một bát, thí chủ, đây là quy củ.
- Thật đúng là có quy củ này a?
Đàm Dũng mộng bức, lúc đầu chỉ coi là Vương Hữu Quý nói giỡn mà thôi, không nghĩ tới vậy mà thật sự có hạn lượng. Nhưng mà Đàm Dũng cũng chưa có chết tâm, lập tức sáp tới, lôi kéo Phương Chính nói:
- Phương Chính a, cậu xem, từ nhỏ cậu đã lớn lên trong thôn chúng tôi, cơm nhà tôi cậu cũng đã ăn không ít. Chuyện này... Có thể cho tôi thêm một bát hay không?
- A Di Đà Phật, thí chủ, đây là quy củ, tuyệt đối không thể phá hư. Mỗi người một bát, không thể nhiều hơn, chỉ có thể ít hơn.
Phương Chính quả quyết lắc đầu cự tuyệt.
Đàm Dũng lập tức khó chịu:
- Phương Chính, cậu đây là thật không có suy nghĩ a...
- Đàm Dũng, bảo anh đi mang về cho cha một bát cháo, sao anh lại tự mình uống mất rồi?
Lão bà Đàm Dũng chạy đến.
Lúc này Đàm Dũng mới nhớ tới, hắn chạy đến đây cũng không phải là để bản thân ăn thoải mái, vì vậy mới nói:
- Bát tiếp theo tôi không uống, mang cho lão cha của tôi có được không?
Phương Chính gật đầu, múc đầy cho hắn, Đàm Dũng nhìn đủ loại quả hạt trong bát, liếm môi, thật sự muốn uống a! Nhưng mà Đàm Cử Quốc còn ở phía sau a, nếu bây giờ hắn uống mất, lão gia tử không có cháo để uống, hắn sẽ rất thảm a.
Đàm Dũng hít sâu một hơi, trực tiếp nín thở, không ngưởi thấy, không nhìn thấy, tâm không phiền chứ?
Đàm Dũng bưng bát cháo Bát Tịch đi tới, thê tử của Đàm Dũng là Lưu viện nhận lấy, thổi thổi, miễn cho quá nóng làm bỏng lưỡi Đàm Cử Quốc. Đàm Dũng nhìn thấy, lập tức ngừng nín thở, đang muốn nói gì đó, Lưu viện thổi một hơi, mùi thơm nức mũi!
Lời vừa đến khóe miệng, Đàm Dũng lập tức nuốt hết tất cả vào bụng, trực tiếp quay người đi, không thể nhìn! Nhìn thấy là một trời nước mắt a!