Chương 109: Tắm Phật
Lưu Viện vừa thổi một cái, nghe vị thơm của cháo Bát Tịch, nhìn thấy những hạt sen, các loại Phật Đà, La Hán đẹp mắt trong bát cháo kia, trong mắt đều là vẻ ngạc nhiên! Đã lớn như vậy, còn chưa từng thấy qua bát cháo nào tinh xảo như thế! Hơn nữa, mùi vị kia, đừng nói ăn, ngửi một chút, trong bụng đã thèm khát nước bọt không ngừng ứa ra.
Đúng lúc này, Đàm Cử Quốc cười nói:
- Được rồi, đừng nhìn nữa, ăn đi. Bát cũng mang đủ, tất cả mọi người đừng nhìn như vậy, đều đi ăn đi. Thật không nghĩ tới, tiểu tử Phương Chính này, lại còn có một tay tuyệt nghệ như thế, chậc chậc...
Lưu Viện nghe vậy, khuôn mặt đỏ lên, mặc dù muốn ăn, lại không có ý tứ, tranh thủ thời gian đưa bát cho Đàm Cử Quốc, bản thân thì cầm bát chạy đi múc cháo.
Lúc này những người khác cũng đến, mọi người vừa nghe mùi thơm, một bụng hoài nghi trước đó tan biến sạch, tất cả đều chạy tới múc cháo mà uống, một ngụm vào trong bụng, tiếng khen không ngừng. Nhưng khi nghe được một người chỉ có thể uống một bát, tiếng chửi mẹ cũng không ít...
Càng có người hối hận...
- Ai nha, sớm biết như vậy tôi đã uống chậm một chút nha, giờ thì hay rồi, một ngụm uống hết, chỉ có thể ngửi mùi.
Tống Nhị Cẩu không ngừng kêu khổ, hắn ôm một bộ lòng dạ hẹp hòi, nghĩ là uống thật nhanh, rồi lại đi múc, uống nhiều một chút không lỗ a!
Kết quả, khi hắn uống xong, không ít người vừa mới lên tới còn chưa kịp uống a, mùi thơm xông vào mũi, chỉ cảm thấy trong bụng kêu loạn ùng ục ục, nước bọt tuôn chảy. Nghiêng đầu đi không muốn nhìn? Kết quả bên này cũng có người đang húp cháo, lại quay đầu, vẫn có người! Thế là trực tiếp ngẩng đầu nhìn trời cầu bình an... Nhưng mà mùi thơm này...
- Tại sao tôi lại cảm thấy tôi tới đây để chịu tội chứ.
Đàm Dũng đi đến bên cạnh Tống Nhị Cẩu, thở dài nói.
Tống Nhị Cẩu nói:
- Đừng nói chuyện với tôi, tôi nín thở!
Đàm Dũng:
- #@$#...
Cùng lúc đó, một bên khác, có người xui xẻo.
- Đàm Minh, chẳng phải anh nói trên núi không có thức ăn ngon a? Chẳng phải anh nói buổi sáng ăn nhiều một chút, lên trên núi không cần ăn a? Bát đâu? Bát nhà mình đâu?
Lương Vũ thở phì phò nhìn chằm chằm Đàm Minh.
Một khắc trước Đàm Minh còn đang thổi phồng khoác lác với Mã Nguyên, giờ này khắc này lại là một mặt xấu hổ:
- Lương Vũ, chuyện này... Ai ngờ được một chùa miếu nhỏ lại có thể nấu ra cháo Bát Tịch thơm như vậy a. Lại nói, cũng chỉ là thơm hương mà thôi, nhất định là ăn không ngon.
- Đàm Minh, anh thật đúng là con vịt cứng đầu chết vẫn cố chấp! Được thôi, ăn không ngon đúng không? Anh cứ ở đây chờ xem đi!
Nói xong, Lương Vũ đi, không bao lâu, mượn từ nhà Mã Nguyên một cái bát lớn, múc đầy một bát cháo, trực tiếp ngồi xuống bên cạnh Đàm Minh, thổi thổi hơi nóng phía trên, nghe mùi thơm, dùng đũa kẹp lên một viên hạt sen xanh biếc như phỉ thúy, chậc chậc miệng ngạc nhiên nói:
- Thật đẹp a, Đàm Minh a, anh nhìn xem một chút, phía trên hạt sen này, khắc hoạ Phật Đà đẹp biết bao nhiêu.
Đàm Minh liếc mắt nhìn cháo trong bát của Lương Vũ, nhìn nhìn lại hạt sen kia, nuốt một ngụm nước bọt, trực tiếp nín thở, sau đó cười ha ha hai tiếng, nói:
- Chỉ là dễ ngửi, đẹp mắt mà thôi. Khẳng định là ăn không ngon.
Ùng ục ục...
- Không thể ăn a? Chậc chậc, là bụng ai kêu vang vậy nha?
Lương Vũ hỏi.
Đàm Minh nghiêng đầu đi, coi như là con cóc đang kêu, không liên quan đến ta.
Lương Vũ lập tức bưng bát đi qua một bên khác, đũa kẹp hạt sen đưa đến trước mặt Đàm Minh, nói:
- Thật sự không ăn a? Thật không ăn a? Vậy em ăn nha!
Nói xong, Lương Vũ thả vào trong cửa miệng, hạt sen không phải hạt sen bình thường, hạt sen dưới chân núi Linh Sơn, vào miệng tỏa mùi thơm ngát, cắn nhẹ là vỡ, mùi hướng quấn quanh đầu lưỡi, loại cảm giác tuyệt vời kia, Lương Vũ theo bản năng híp lại con mắt, cảm thán nói:
- Đàm Minh, em cam đoan, đây là món hạt sen ngon nhất em từng nếm qua trong đời! Mặt khác, cảm tạ anh...
- Cám ơn anh chuyện gì?
Đàm Minh buồn bực, có phải lão bà nương nhà mình điên rồi hay không? Nhưng mà nhìn Lương Vũ ăn, phải nói là thơm ngon, hắn cũng là thèm ăn không thôi. Nhưng đã lỡ khoa trương khoác lác, làm sao không biết xấu hổ mà đòi ăn? Đàm Minh nguyện chết vì sĩ diện, nhịn!
Lương Vũ cũng không giải thích, nước cháo loãng vừa uống vào cửa miệng, hương vị mười tám loại nguyên liệu nấu ăn dung hợp, so với hương vị của một viên hạt sen, lại càng thêm phong phú, càng thêm nồng đậm, thơm ngọt ngon miệng, căn bản là không dừng được. Lương Vũ trước giờ đều ăn cơm như thục nữ, đây là lần đầu tiên, hình tượng gì cũng không thèm để ý, uống một ngụm cạn sạch!
Sau đó xoạch miệng một cái, quay qua Đàm Minh hà ra từng hơi.
Sau đó cười nói:
- Khanh khách, thật thoải mái! Anh thì cứ ngồi đó đi a!
Nói xong, Lương Vũ trực tiếp chạy đi.
Để lại Đàm Minh ngồi tại chỗ sờ sờ cái bụng, nuốt từng ngụm nước bọt, tưởng tượng xem cảm giác và hương vị của món cháo này sẽ là như thế nào.
Đúng lúc này, Lương Vũ lại cầm về một bát cháo, quay lại, một lần nữa ngồi xuống bên cạnh Đàm Minh, cười hắc hắc nói:
- Đàm Minh, nhìn xem, đây là cái gì? Đậu xanh nha! Nhìn xem, dưới ánh mặt trời còn tỏa ra hào quang nữa, thật xinh đẹp!
- Hẳn là đột biến gien.
Đàm Minh thật sự rất thèm, mặc dù Lương Vũ cũng là tham ăn, nhưng hắn cũng thấy rõ phản ứng của thôn dân, đều tán thưởng, khen không dứt miệng, tiếng hô muốn uống bát thứ hai sóng sau cao hơn sóng trước, đã sắp lật ngược tiểu hòa thượng kia! Một màn này, tuyệt đối không phải giả, đồ đần cũng biết được, cháo này khẳng định là rất ngon! Chí ít, hắn chưa từng thấy qua cảnh tượng như thế này ở Bạch Vân tự!
Nhưng mà, mặt mũi, mặt mũi, mặt mũi! Vì mặt mũi, Đàm Minh, nhẫn!
Nhưng mà, Lương Vũ hiểu Đàm Minh rất rõ, tiến đến bên cạnh Đàm Minh, cười hắc hắc nói:
- Đột biến gien? Em có thể nói cho anh biết a, ba mẹ em có nói qua, Phương Chính chưa bao giờ xuống núi, lương thực trên núi đều là thôn dân tặng cho, còn có một phần đất trồng nho nhỏ của chùa miếu. Muốn nói đột biến gien a, cho dù cả nước đột biến, cũng không thể đột biến đến nơi này. Đương nhiên, trọng điểm là ăn ngon thật! Đồ ăn ngon như thế, cho dù là đột biến gien, em cũng ăn...
- Đại tỷ, em ăn thì ăn, nhưng đừng có ăn trước mặt anh có được hay không?
Đàm Minh có chút nóng giận.
Lương Vũ lại không sợ hắn, tiếp tục chọc tức Đàm Minh, kẹp lấy một viên táo đỏ, đưa tới bên miệng Đàm Minh nói:
- Ngửi thử xem, thơm hay không?
Đàm Minh nghe thấy mùi thơm kia, trong bụng kêu vang ùng ục, đỏ ngầu cả mắt, cắn răng nghiến lợi nói:
- Lương Vũ, em đây là đang đùa với lửa!
- Khanh khách, có bản lĩnh thì anh cắn em a!
Lương Vũ khiêu khích nói.
- Cha đến rồi!
Đàm Minh nói.
Lương Vũ vừa quay đầu lại, trên tay chợt nhẹ, vừa nghiêng đầu, Đàm Minh đã ngồi dậy, phủi mông một cái nói:
- Không có ý nghĩa, tìm địa phương khác dạo mát.
Lương Vũ nhìn nhìn lại, trên tay không còn táo đỏ, cười mắng:
- Anh chính là đến chết vẫn sĩ diện! Trước đó khoác lác Bạch Vân tự như thế nào a, hiện tại lại không biết xấu hổ mà húp cháo rồi? Đàm Minh, đừng có cả ngày cứ nghĩ đến mặt mũi, tiền bạc gì đó. Nơi này là quê nhà của anh, đều là những người đã nhìn anh lớn lên, giả trang những thứ vô dụng kia, sống đơn giản thoải mái một chút không được sao?
Bóng lưng Đàm Minh khẽ run lên, sau đó phất phất tay, nói:
- Cứ như vậy, không đổi được, anh vào trong viện tự tham quan một chút.
Nói xong, Đàm Minh đi vào sân chùa miếu, chỉ thấy nơi đó đặt một cái bàn dài, phía trên đặt một cái đĩa tròn, ở trong đĩa có hoa sen, còn có một pho tượng Phật Đà, một vài thôn dân sau khi uống xong cháo Bát Tịch, sẽ đi đến dùng cái thìa đặt ở bên cạnh múc lấy nước hoa, xối lên trên tượng Phật.
Khiến Đàm Minh kinh ngạc, chính là mặc kệ bên ngoài náo nhiệt bao nhiêu, dù là ai đi nữa, một khi đã đi vào trong chùa miếu, xối nước Tắm Phật, sẽ lập tức an tĩnh lại, một mặt yên tĩnh tường hòa, trong mắt phảng phất như ngộ được điều gì, lại dường như nhìn thấu gì đó, lại hoặc là giải được một ít nghi hoặc, một mặt nhẹ nhõm tự tại.