Chương 113: Hối Hận Phát Điên
- Mấy tên khốn kiếp này, rốt cục là nổi điên làm gì? Còn có để cho người ta ngủ hay không?!
Trần Kim vén chăn lên, đột nhiên ngồi xuống, hai mắt đỏ bừng kêu lên! Thật vất vả mới ngủ thiếp đi, vốn định ngủ bù một trận, kết quả lại là gà bay chó chạy, trẻ con khóc òa, người lớn cười vang, ồn ào như thế làm thế nào ngủ được?
Trần Kim nhìn xung quanh một lượt, không có ai! Đoán chừng, lão bà của hắn đã sớm không có ở đây! Lờ mờ nghe được tiếng nói chuyện của lão bà hắn và thôn dân ở phía bên ngoài.
- Vừa mới sáng sớm, đi ra ngoài xem náo nhiệt làm gì?
Trần Kim bất mãn lầm bầm.
Trần Kim chợt nghe bên ngoài có tiếng kêu hưng phấn, trong lòng cũng không nhịn nổi hiếu kì, mang giày vào, đi ra ngoài xem tình hình.
Ở nông thôn, nhà nhà đều có sân rất rộng rãi, bình thường đều xây tường không cao, cũng chỉ cao hơn một mét, cho nên Trần Kim đứng ở trong sân cũng có thể nhìn ra bên ngoài, thấy rõ ràng tình hình trên đường. Chỉ thấy một đám người ai cũng vẻ mặt tươi cười, giống như trúng giải thưởng lớn.
- Trần Kim, hôm qua anh không có lên núi, thiệt thòi lớn á! Ha ha...
Một nữ tử cười to nói.
- Không đi cũng chỉ là bớt ăn một bát cháo Bát Tịch a? Coi như ăn ngon lại có thể thế nào? Thơm ngon trên miệng, đánh rắm thêm hôi, có gì đặc biệt chứ!
Lúc Trần Kim nói lời này, lòng đã có chút chua. Một người nói cháo Bát Tịch trên núi uống ngon, hắn không tin, hai người nói, trong lòng hắn đã không còn kiên định như lúc đầu. Đến khi tất cả mọi người đều nói cháo Bát Tịch uống ngon, hắn đã hoàn toàn tin tưởng, chỉ là con vịt chết vẫn cứng đầu mà thôi, xấu hổ không có ý tứ thừa nhận.
- Ha ha, nhưng ngược lại không phải thơm ngon trên miệng, đánh rắm thêm hôi đơn giản như vậy. Tôi cho anh biết, bệnh thấp khớp tuổi già của tôi hết rồi!
Nữ tử kia hưng phấn đá đá chân, kêu lên.
- Nói nhảm... Uống một bát cháo còn chữa bệnh được sao?
Trần Kim căn bản không tin, ra khỏi sân, vừa vặn nhìn thấy mấy người Đàm Dũng cũng đang lại gần, đúng lúc gặp mặt.
Đàm Dũng lập tức hỏi thăm:
- Mọi người có cảm giác gì đặc biệt hay không?
- Có a, bệnh thấp khớp tuổi già hết rồi!
- Chứng viêm trên vai tôi không đau nữa!
- Cảm thấy phổi của tôi dễ chịu, không ho khan nữa.
- Eo không đau, chân không mỏi, có đủ sức để ôm cháu ngoại.
Một lão bà bà đầu đầy hoa râm cười ha ha nói.
Đám người cũng cười theo, lúc này Tống Nhị Cẩu cũng chạy tới, từ thật xa đã kêu lên:
- Ha ha, tôi còn tưởng rằng chỉ có tôi gặp được chỗ tốt a, hóa ra tất cả mọi người đều có chỗ tốt a. Chậc chậc... Thật thần kỳ, cháo Bát Tịch này uống thật tuyệt, ha ha... Đàm Dũng, cậu đây? Cậu thế nào?
Đàm Dũng đỏ ửng mặt mo, nói:
- Không có gì, cũng có chỗ tốt, nhưng mà các anh cũng đừng hỏi nữa.
- Không phải là tật xấu gì kia chứ?
Tống Nhị Cẩu dùng một bộ ánh mắt tất cả mọi người đều hiểu mà nhìn Đàm Dũng.
Đàm Dũng lập tức nổi giận:
- Tật xấu quái quỷ gì kia a? Bệnh trĩ của tôi hết rồi, được chưa? Thật là, mười người chín trĩ, đừng nói với tôi là các anh không có cảm giác gì?
- Hắc hắc... Thật đúng a, tôi cũng khá...
Tống Nhị Cẩu cười hắc hắc nói.
Những người khác cũng cười theo, hiển nhiên là mọi người cũng được chữa khỏi.
Thấy cảnh này, Trần Kim chợt phát hiện, dường như hắn đã thật sự bỏ lỡ điều gì...
Đúng lúc này, Đàm Cử Quốc và Vương Hữu Quý đi tới.
Trần Kim lập tức kêu lên:
- Thôn trưởng, bí thư, các vị mau mau tới xử lý a, đám người này mới sáng sớm đã đến đây chọc tôi buồn nôn! Còn gì mà uống cháo chữa bệnh, rõ ràng là cả đám đã thương lượng xong từ trước, đến lừa gạt tôi a! Chuyện này các vị phải xử lý công bình cho tôi a.
Vương Hữu Quý cười ha ha nói:
- Trần Kim a, chuyện này a, thật đúng là khó nói. Có lẽ là hiệu quả của cháo Bát Tịch, cũng có lẽ không phải, mặc kệ thế nào, quả thực là rất nhiều bệnh dữ, bệnh quái trên thân mọi người đã khá hơn nhiều. Có bệnh trị bệnh, không bệnh kiện thân, cậu nhìn Đàm thúc một chút đi, đi đường cũng đi nhanh hơn tôi rồi.
Đàm Cử Quốc cười nói:
- Trần Kim a, đã sớm nói cho cậu, theo chúng tôi đi lên núi, cậu không nghe. Ai, cậu bỏ lỡ nha...
Trần Kim không tin người khác, nhưng lời Đàm Cử Quốc nói, hắn tin, cả đời này Đàm Cử Quốc còn chưa từng nói láo! Nghĩ đến đây, Trần Kim trợn tròn mắt, một bát cháo Bát Tịch lại còn có hiệu quả như thế? Chuyện này... Có thể sao?
Không đợi Trần Kim phản ứng kịp, lão bà Trần Kim là Tô Hồng đã nổi giận rồi, một bàn tay ba một tiếng đã vỗ lên trán Trần Kim, nói:
- Ông a ông a! Bị ma quỷ ám ảnh, bảo ông lên núi ông không đi, tôi đi lên núi ông cũng không cho, ông nói xem, ông... Không nói với ông nữa!
Nói xong, Tô Hồng rời đi.
Trần Kim vội vàng hỏi:
- Bà chạy đi đâu a?
- Lên núi! Nhìn xem Phương Chính kia còn có cháo Bát Tịch hay không, không được, tôi nhất định phải uống một ngụm! Nếu không tôi không cam tâm!
Lúc nói chuyện, Tô Hồng đã tăng tốc bước chân.
Trần Kim nhìn thấy, tức giận mà hét lớn:
- Bà trở lại cho tôi! Đi gì mà đi? Hôm qua không đi, hôm nay làm sao còn có mặt mũi mà đi?
- Trần Kim a, cậu chính là đến chết vẫn sĩ diện. Nhưng mà hôm nay lên núi, thật không đùa, Phương Chính có nói, chỉ đãi cháo Bát Tịch trong một ngày, ngày thứ hai hết thảy đều không cung cấp. Tiểu tử kia, không biết là học được bao nhiêu Phật pháp, nhưng tính tình bướng bỉnh của Nhất Chỉ thiền sư, ngược lại là học được tám phần. Nói không cho chính là không cho, quy củ chính là quy củ. Các cậu đi lên cũng vô dụng.
Vương Hữu Quý nói.
Trần Kim cười khổ nói:
- Tôi biết, nhưng mà, dù sao cũng phải đưa Tô Hồng trở về a?
Nói xong, Trần Kim đuổi theo.
Giờ này khắc này, Phương Chính đã quét dọn chùa miếu sạch sẽ, sau đó đi lại vòng vòng trên đỉnh núi, hắn cũng nên cân nhắc vấn đề quy hoạch chùa miếu. Mặc dù núi Nhất Chỉ dốc đứng, nhưng mà không gian trên đỉnh núi cũng không nhỏ, cụ thể là rộng bao nhiêu Phương Chính cũng không có khái niệm rõ ràng. Nhưng mà nơi này thật sự rất lớn! Nửa đoạn trước của núi Nhất Chỉ trải phẳng đất bằng, nơi này chỉ có bãi cỏ, cây nhỏ, và chùa miếu.
Về phía sau nữa là một đỉnh núi đột ngột nhô lên như móng tay người, nơi đó có một mảnh rừng cây cao lớn, từng ngọn cây tùng vươn thẳng tắp, uyển như một thanh trường thương. Bây giờ đang mùa tuyết rơi, một mảnh tuyết trắng, nhưng mà trong rừng cây lại là một mảnh đen nhánh. Ngoại trừ đi nhặt thêm củi, bình thường Phương Chính đều không ghé qua nơi đó.
Nhìn xem vùng không gian này, Phương Chính vuốt cằm nói:
- Cũng không biết Bạch Vân tự lớn bao nhiêu, nhưng muốn kiến tạo một tòa chùa chiền lớn ở trên đỉnh núi này cũng không có vấn đề gì đi... Ân, chỉ còn thiếu tiền. Chỉ cần đủ tiền, vất vả gì đó, hết thảy đều không thành vấn đề. Trên người ta có không ít tiền, nhưng cũng không đủ xài a...
Phương Chính lắc đầu, dẫn theo Độc Lang và con sóc lượn quanh một vòng lại về tới chùa miếu.
Kết quả, vừa tới cổng đã thấy có người đang chờ, đi vào xem xét, Phương Chính cười:
- A Di Đà Phật, hai vị thí chủ, các vị ngồi trước cửa ra vào làm gì a? Muốn thắp hương cứ đi đến Phật Đường là được rồi...
- Phương Chính, cậu trở lại rồi, thím hỏi cậu, còn có cháo không a?
Tô Hồng vừa nhìn thấy Phương Chính, lập tức phấn chấn tinh thần, mặc kệ Trần Kim lôi kéo, vội vàng hỏi.
Phương Chính ngạc nhiên, nhìn xem Tô Hồng, nhìn nhìn lại Trần Kim một mặt đỏ bừng, cúi đầu không lên tiếng, cười khổ nói:
- Hai vị thí chủ, hôm qua bần tăng đã phát xong cháo Bát Tịch.
- Một chút cũng không còn sao?
Tô Hồng chưa từ bỏ ý định.
Phương Chính cười khổ trong lòng, còn sao? Hắn ngược lại đúng là muốn còn lắm, vấn đề là một hạt gạo hệ thống cũng không cho hắn giữ lại a! Thế là Phương Chính nói:
- Thật sự không còn, hai vị muốn uống, chỉ có thể chờ đến sang năm. Tại sao hôm qua hai vị không đến?
Tô Hồng đang muốn nói gì, Trần Kim hô một tiếng đứng dậy, kéo Tô Hồng lại, nói:
- Đi, đi! Người ta không cho, bà còn mặt dày mày dạn xin xỏ gì nữa? Mất mặt! Đi về!