Lão Nạp Phải Hoàn Tục

Chương 116: Đại Quân Đi Cầu Chữ

Chương 116: Đại Quân Đi Cầu Chữ


         Tống Nhị Cẩu nhìn thanh niên này một hồi, nhìn nhìn lại mấy người trẻ tuổi đang bận rộn ở một bên khác, lắc đầu nói:
- Đúng là chuyện tốt, nhưng mà có thể thôn chúng tôi sẽ không cần đâu. Các cậu nên đến thôn khác đi, tôi tiếp tục quét dọn đường đây.
Nói xong, Tống Nhị Cẩu đang muốn rời đi.
Người trẻ tuổi không hiểu, lại vội vàng hỏi:
- Đại thúc, anh nói lời này là có ý gì a? Sao có thể không cần đến chứ? Chẳng lẽ tất cả mọi người đều đã mua câu đối xuân rồi? Yên tâm, chúng tôi là viết tặng miễn phí, không cần tiền.
Tống Nhị Cẩu nghi hoặc nhìn người trẻ tuổi, nói:
- Cậu thanh niên này, trước khi đến đây các cậu không có xem tin tức a? Nơi này của chúng tôi có đại sư thư pháp, mọi người đã hẹn trước hôm nay sẽ lên núi xin câu đối xuân. Cho nên a, hôm nay các cậu đi không công rồi, tôi nói a, vẫn là nên trở về đi. Ý tốt của các cậu, chúng tôi tâm lĩnh.
- Đại sư thư pháp? Ở nơi này sao?
Người trẻ tuổi sững sờ.
Một người thanh niên khác ở phía sau nghe thấy, cười cười, tiến lên nói:
- Đại thúc a, chúng tôi là sinh viên vừa được nghỉ Tết, anh nói là thật hay giả a?
Tống Nhị Cẩu nói:
- Vậy cũng khó trách, các cậu không biết cũng là bình thường. Cũng không có gì, hiệp hội thư pháp các cậu, trước đó từng tới nơi này tranh tài, kết quả là thua.
- Thật sao?
Hai người trẻ tuổi ngược lại là không có nổi giận, ngược lại tò mò hỏi.
- Đương nhiên là thật. Không tin thì thôi... Ai, nhìn các cậu đều là gương mặt mới, khẳng định là bị người ta lừa bịp. Mấy nhà thư pháp trong hiệp hội của huyện các cậu, hắc hắc... Thật đúng là không còn mặt mũi nào đến thôn chúng tôi nữa.
Tống Nhị Cẩu nói đến đây, ngẩng đầu lên, phảng phất như người thắng tranh tài chính là hắn.
Những người trẻ tuổi kia nghe vậy, từng người tấm tắc lấy làm kỳ lạ, chẳng lẽ thật sự có cao nhân ở ẩn trong thôn?
Trong lúc bọn hắn đang nghi hoặc, một chiếc xe ngừng lại, tiếp sau đó, một vị lão nhân bước xuống. Tống Nhị Cẩu nhìn thoáng qua, bĩu môi, trực tiếp rời đi.
Người tới chính là hội trưởng hiệp hội thư pháp huyện Tùng Vũ, Tôn Quán Anh, đi theo phía sau là một thiếu nữ, mi thanh mục tú, cũng là người quen, con gái của Âu Dương Hoa Nhĩ, Âu Dương Phong Hoa.
Nhìn thấy Tôn Quán Anh, những người trẻ tuổi kia lập tức chạy tới, thuật lại lời Tống Nhị Cẩu nói một lần. Một tên học sinh mặt mũi tràn đầy rỗ của thanh xuân hòa trong đám người cười nói:
- Tôn lão, trong thôn thật sự có đại sư a? Chốn thâm sơn cùng cốc này, thật sự có thể giữ được đại sư hay sao?
Tôn Quán Anh nghe vậy, trừng mắt một cái, khiển trách:
- Sau này tuyệt đối không được nói ra những lời như vậy nữa! Đại sư thích ở nơi đó, cậu quản được a?
- Ngạch, Tôn lão, nơi này thật sự có đại sư?
Tên học sinh đầy rỗ thanh xuân kinh ngạc hỏi.
- Có, còn là một vị đại sư cực kỳ không tầm thường! Được rồi, thôn dân đã có sắp xếp, cứ thu dọn hết đồ vật đi. Nếu các cậu còn có việc khác, cứ đi về trước đi, nếu muốn đi nhìn xem những thôn khác, cứ việc đi thăm thú một lần.
Tôn Quán Anh nói.
Đám người nghe vậy, lập tức reo hò một tiếng, mặc dù ưa thích làm đội viên tình nguyện, nhưng mà giữa mùa đông này, có ai nguyện ý ở đây chịu lạnh đến đông cứng a. Đều tranh thủ thời gian thu dọn đồ đạc...
Nhưng mà cũng có người tinh minh, tiến lại gần hỏi:
- Tôn lão, vậy ngài thì sao a?
- Chúng tôi đương nhiên là đi xem đại sư viết chữ, các cậu không biết thôi, chữ của vị đại sư kia... Ân, nói như thế nào đây? Nhất định muốn hình dung, đó chính là rung động! Xem một lần khẳng định là không đủ!
Âu Dương Phong Hoa kêu lên.
Đám người càng thêm mộng bức, Âu Dương Phong Hoa là ai? Là con gái của đại gia thư pháp Âu Dương Hoa Nhĩ, ngay cả cô cũng tán thưởng vị đại sư kia như thế, vậy chữ viết kia phải tuyệt đến thế nào? Thế là lòng hiếu kỳ của cả đám bắt đầu bị xáo động.
Đúng lúc này, một trận thanh âm động cơ ô tô truyền đến, đúng thật là trọn vẹn một đoàn xe, xe lớn xe nhỏ, không dưới mấy chục người!
Những người này vừa xuống xe, đám người đội tình nguyện lập tức mộng bức, tất cả nhà thư pháp nổi danh vô danh của huyện Tùng Vũ đều đã tới! Đây là náo đến cỡ nào a? Kết thành đoàn đến phá quán, hay là kết thành đoàn tới ngắm cảnh?
Tôn Quán Anh cũng là sững sờ, quay đầu lại nói:
- Sao các cậu cũng đều tới đây? Đừng nói với tôi là vẫn chưa chịu nhận thua chuyện lần trước! Nếu là như thế, đều cút trở về cho tôi! Ai cũng không được phép đi quấy rầy đại sư!
- Ai u, Tôn lão, ngài cũng đừng nói như vậy a. Lần trước là chúng tôi ếch ngồi đáy giếng, coi thường người khác. Lần này chúng tôi tới đây là thật tâm tới cầu chữ.
Một nam tử mặt chữ quốc tiến lên, cười khổ nói.
- Các anh cũng là đi cầu chữ?
Âu Dương Phong Hoa sững sờ, theo bản năng nói ra miệng.
- Ngạch... Chẳng lẽ các cô cũng vậy?
Đám người ngạc nhiên, trong nhà Âu Dương Phong Hoa có đại gia thư pháp, còn tới đây cầu chữ sao?
Nhìn thấy Âu Dương Phong Hoa gật đầu, mọi người lập tức im lặng...
Lưu Thư Thanh là thành viên hiệp hội thư pháp huyện Tùng Vũ, nhưng mà thường xuyên công tác ở bên ngoài, năm nay về quê ăn Tết, lại bị bằng hữu kéo đi cầu chữ. Ngay từ đầu hắn đã ôm một bụng nghi hoặc và không hiểu, lại đến nỗi chạy lên trên núi cầu chữ a? Chẳng lẽ một tiểu hòa thượng còn có thể viết ra chữ mực trân bảo như Nhan Chân Khanh hay sao? Luôn cảm thấy chỉ là chuyện bé xé ra to, mối nghi nháo kịch quá lớn!
Mặc dù thấy được Âu Dương Phong Hoa, cũng nhìn thấy Tôn Quán Anh, nhưng mà từ đầu đến cuối, Lưu Thư Thanh vẫn cho rằng đây chỉ là một trận nháo kịch có kế hoạch, lợi dụng những chuyện này, tô vẽ ra một vị đại sư, tăng thêm danh tiếng cho huyện Tùng Vũ mà thôi. Dù sao hắn cũng đã gặp qua loại thủ pháp này không chỉ một lần...
Cho nên, đối với việc lên núi cầu chữ, Lưu Thư Thanh vẫn là một trăm hai mươi cái xem thường, chỉ đáng là tham gia náo nhiệt, giải sầu một chút mà thôi.
- Nếu đã như vậy, vậy mọi người đi cùng nhau đi. Nhớ kỹ, lên trên núi, tuyệt đối không được làm loạn như lần trước nữa. Giữ gìn quy củ một chút, theo thôn dân cùng nhau đi lên núi, cũng góp phần tham gia náo nhiệt.
Tôn Quán Anh nói.
Mọi người nhao nhao hưởng ứng...
Thời điểm Tôn Quán Anh tìm tới Vương Hữu Quý, Vương Hữu Quý còn tưởng rằng lại tới phá quán đây này, nghe Tôn Quán Anh nói xong, lúc này mới yên lòng lại. Thế là tổ chức mọi người và thôn dân cùng nhau đi lên núi...
- A Di Đà Phật, chư vị thí chủ, các vị muốn làm gì a?
Phương Chính ngạc nhiên nhìn một màn trước mắt này, nhưng cũng đi ra nghênh đón.
Đầu tiên là chiến thắng đại gia thư pháp, sau đó là cháo Bát Tịch, Bồ Tát trong chùa miếu cũng thật sự linh nghiệm, rốt cục Phương Chính cũng dần dần tạo dựng lên được uy tín ở trong thôn. Mặt khác, Đàm Cử Quốc và Vương Hữu Quý cũng không ít lần làm công tác tư tưởng với mọi người, bây giờ, mọi người cũng coi như là chính thức thừa nhận thân phận trụ trì trụ trì của Phương Chính. Phương Chính lại gọi mọi người là thí chủ, mọi thứ cũng đã thành quen.
Vương Hữu Quý cười nói:
- Phương...
Vương Hữu Quý lại tạm ngừng...
Xưng hô với Phương Chính như thế nào, Vương Hữu Quý cũng rất đau đầu. Gọi trụ trì, lúc đầu cũng không thấy gì. Nhưng mà thực chất trong xương tủy, mọi người lại cho rằng đây là cách gọi lão hòa thượng, gọi một tiểu hòa thượng như vậy, rất khó chịu.
Gọi thẳng tên Phương Chính? Đây là pháp hiệu, gọi ra cũng không có gì, vấn đề là mọi người lại cảm thấy gọi như vậy thật sự không tôn trọng Phương Chính, nhất là những lúc có người ngoài, thật sự không tốt lắm.
Nghĩ tới nghĩ lui, Vương Hữu Quý lại gọi một câu:
- Phương Chính đại sư, chuyện là...
- A Di Đà Phật, thí chủ đừng gọi bần tăng là đại sư, bần tăng gánh không nổi.
Phương Chính nói lời này là thật, người ngoài gọi hắn thế nào hắn cũng mắt nhắm mắt mở tiếp nhận, nhưng mà hai chữ đại sư này, thật sự không phải người bình thường có thể gánh vác nổi. Năm đó Nhất Chỉ thiền sư cũng đã nói, đại sư quá nặng nề, tu hành không đủ, không ai chịu được.
Trước kia Phương Chính cũng không cảm thấy gánh nặng gì, nhưng mà gần đây sau khi đọc hiểu một vài thứ liên quan tới lễ pháp của Phật môn, rất có cảm ngộ. Nào dám tiếp tục tùy tiện để cho người ta gọi hắn là đại sư?
Vương Hữu Quý khổ bức:
- Thế này không tốt, thế kia cũng không được, tôi nên xưng hô thế nào a?
Phương Chính bình tĩnh nói:
- Thí chủ có thể gọi bần tăng là Phương Chính pháp sư, lấy Phật pháp vi sư, mà không phải lấy bần tăng vi sư.


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất