Chương 117: Viết Đến Nghiện
Vương Hữu Quý sửng sốt một chút, cười nói:
- Như vậy cũng tốt, Phương Chính pháp sư, tôi cũng không vòng vo với cậu. Là thế này, mắt thấy đã sắp đến Tết, ngày Tết Ông Táo a, tất cả mọi người đều muốn treo câu đối. Những năm qua tất cả mọi người đều đi ra ngoài mua, bây giờ thôn chúng tôi có một nhà thư pháp, mọi người tự nhiên không muốn ra ngoài mua nữa. Nên mới lên núi nhờ cậu viết cho mọi người một bức câu đối... Cậu xem...
Vương Hữu Quý buông buông tay, ý là, chuyện là như vậy, cậu xem đó mà làm thôi.
Phương Chính còn có thể nói gì nữa? Đều là hương thân hương lý, không có khả năng cự tuyệt. Huống chi, trước đó Vương Hữu Quý cũng đã nói đến việc này, lần này cũng không tính là tập kích đột ngột. Cho nên Phương Chính rất vui vẻ đồng ý.
Nhìn thấy Phương Chính đồng ý, các thôn dân lập tức cao hứng, thật đúng là rất sợ Phương Chính lại có quy củ cổ quái gì đó, cự tuyệt tất cả bọn hắn.
Các thôn dân vui vẻ, mấy người Tôn Quán Anh, Âu Dương Phong Hoa cũng xem như thấy được hi vọng. Dẫn theo người hiệp hội thư pháp tiến lên chào hỏi.
Phương Chính còn nhớ rõ Tôn Quán Anh, vừa nhìn thấy Tôn Quán Anh, giật nảy mình, vội vàng nói:
- A Di Đà Phật, thí chủ, nếu còn muốn tỷ thí thư pháp, vậy thì xin về đi. Ngày sau bần tăng cũng sẽ không tỷ thí với người khác nữa.
- Đại... Phương Chính pháp sư, cậu hiểu lầm, lần này không phải đến tỷ thí thư pháp, chúng tôi cũng là đến cầu chữ.
Tỷ thí thư pháp? Sau khi thấy được Long Phật Văn Thư của Phương Chính, Tôn Quán Anh còn tìm đâu ra lực lượng đòi so thư pháp với Phương Chính! Trừ phi đầu óc tối dạ!
Phương Chính ngạc nhiên, thôn dân cầu chữ hắn còn có thể hiểu được, những nhà thư pháp này lại đi cầu chữ, hoàn toàn không hiểu! Chẳng phải chỉ là một bộ câu đối xuân thôi sao? Tự viết không được sao?
Phương Chính không nói chuyện, tâm tình của đám người Tôn Quán Anh cũng trở nên bất ổn, chẳng lẽ phải từ bỏ chuyện này? Nếu như Phương Chính cự tuyệt phải làm sao bây giờ? Cả đám hơi thở bất an nhìn chằm chằm Phương Chính.
Âu Dương Phong Hoa tiến tới, thận trọng nói:
- Pháp sư, ngài sẽ không vẫn còn tức giận với chúng tôi a? Ý là, nếu không, tôi nói lời xin lỗi với ngài?
- Đúng đúng đúng, chúng tôi nói xin lỗi ngài, lần trước là chúng tôi làm loạn, phá hư quy củ.
Lập tức có người lên tiếng.
Phương Chính tranh thủ thời gian lắc đầu nói:
- A Di Đà Phật, chư vị thí chủ hiểu lầm. Chỉ là bần tăng không nghĩ tới, chư vị sẽ đến cầu chữ mà thôi. Thôi, nếu đã tới, vậy thì cùng nhau viết đi.
Phương Chính suy nghĩ, viết cho thôn dân là viết, viết cho những người này cũng là viết, không quan trọng! Hôm nay là hết năm cũ, tất cả mọi người đều vui vẻ là tốt rồi.
Đám người nghe vậy, lập tức đại hỉ!
Phương Chính không biết chữ của hắn quý giá đến cỡ nào, nhưng ngược lại bọn hắn biết a! Chữ tốt như vậy, không nói đến một chữ ngàn vàng, nhưng một chữ một ngàn vẫn phải có! Mang về treo ở trong phòng trong nhà, bất thình lình tăng thêm mấy phần khí tức thư học! Nếu như có một ngày chữ của Phương Chính trở nên nổi tiếng, vậy thì càng đáng tiền! Trọng điểm là nhìn ngắm chữ tốt như vậy, rất dễ chịu! Nếu có thể lĩnh ngộ ra một hai, càng đạt được ích lợi không nhỏ!
Lưu Thư Thanh ban đầu là đi ở phía sau cùng, phong cảnh của núi Nhất Chỉ không tệ, chụp một vài tấm ảnh, trở về vẽ lại tranh, lại làm một bài thơ, cũng là một chuyến đi không tệ. Còn người phía trước đang nói chuyện gì, hắn căn bản không thèm để ý.
Phương Chính xuất hiện, Lưu Thư Thanh cũng chỉ là nhìn lướt qua, sau đó lắc đầu, càng thêm xem thường:
- Tiểu hòa thượng trẻ tuổi như vậy, có thể viết ra chữ tốt đến thế nào? Cho dù bắt đầu luyện chữ từ trong bụng mẹ thì cũng chỉ có vài chục năm hỏa hầu a? Chẳng lẽ còn có thể viết tốt hơn cả Tôn lão? Ai... Thật không biết hòa thượng này có bối cảnh gì, lại có thể khiến mọi người thổi phồng, tô vẽ ra như thế.
Lưu Thư Thanh thầm nhủ trong lòng, vòng qua đám người, mặc kệ mọi người đang nói gì, hắn chỉ để tâm làm chuyện của hắn.
Đi vào cửa sân chùa, cầm điện thoại di động lên, đang muốn chụp ảnh, lại đột nhiên sững sờ ngay tại chỗ!
Để điện thoại di động xuống, Lưu Thư Thanh giống như gặp quỷ nhìn xem một bộ câu đối xuân treo trên cửa! Chỉ mới liếc nhìn lại, Lưu Thư Thanh phảng phất như thấy được có Phật Đà khống chế Thần Long, lưu lại từng đạo từng đạo ấn ký!
Nét chữ cứng rắn, đại khí bàng bạc, khiến người nhìn xúc động đến nỗi máu nóng sôi trào, đồng thời lại cảm thấy một cỗ hạo nhiên chính khí từ trên trời giáng xuống, gột rửa toàn thân, phiền muộn trong lòng bị quét sạch sành sanh! Tâm cảnh tường hòa!
- Chữ này... Đây là chữ gì?
Lưu Thư Thanh nhìn một màn trước mắt này, không dám tin tưởng.
- Lưu thúc thúc, đây chính là chữ của đại sư, thế nào? Có phải rất rung động hay không?
Không biết từ lúc nào, Âu Dương Phong Hoa đã đi tới bên cạnh Lưu Thư Thanh, nhìn thấy biểu lộ của Lưu Thư Thanh như thế, mười phần thỏa mãn cười nói.
Lưu Thư Thanh không ngừng gật đầu nói:
- Quả nhiên rung động! Khó trách các cậu ca tụng hắn như thế, chữ này, thật tốt!
- Lưu thúc thúc, chú suy nghĩ nhiều. Chúng tôi cũng không phải ca tụng đại sư, mà là đại sư thật sự có thực lực này! Chỉ có điều hắn làm người rất khiêm tốn mà thôi.
Âu Dương Phong Hoa nhìn theo bóng lưng của Phương Chính, trong mắt đều là vẻ mê mang và sùng bái. Xuất thân là thư hương môn đệ, từ nhỏ cô đã được hun đúc trong hoàn cảnh đó, tình yêu đối với thư pháp là người bình thường không thể so sánh!
Từ nhỏ cô đã là người viết thư pháp tuyệt nhất trong lớp, trong trường học, tay ngọc đã chạm đến đủ loại giấy khen, đủ loại hào quang phổ chiếu ở trên người, giống như minh tinh của giới thư pháp trong tương lai! Cô cũng một mực đòi hỏi bản thân phải như thế, nhất định phải trở thành đại sư thư pháp cấp quốc gia!
Cô sống trong hào quang, từ trước đến nay, cô luôn kiêu ngạo đối với trình độ thư pháp khi so với người đồng lứa, không cho rằng có người có thể khiêu chiến cô! Nhưng sau khi thấy được chữ viết của Phương Chính, cô chợt phát hiện, chữ của cô đơn chỉ là một trò cười!
Tuổi tác tương đương, làm sao hắn có thể có được thành tựu như thế này? Rõ ràng chỉ là một tiểu hòa thượng, vì sao cười lên lại dương quang xán lạn như vậy, nhất cử nhất động, đều khiến cho người khác dễ chịu?
Theo lý thuyết, đụng phải một người ép cô một bậc trên mọi mặt, cô hẳn là nên căm thù mới đúng. Nhưng khi đối mặt với Phương Chính, cô lại có chút sùng bái... Khiến chính cô cũng kinh ngạc không thôi! Cô vốn cho rằng, chuyện này sẽ chỉ xuất hiện trên thân lão ba của cô mới đúng...
- Đích thật là kỳ tài, nhưng mà chưa nhìn thấy hắn tự tay viết chữ, tôi vẫn là không cam tâm! Đi, đi xem một chút!
Lưu Thư Thanh triệt để tò mò, tiểu hòa thượng thật sự có thể viết ra những chữ này sao?
Mà giờ này khắc này, với sự hỗ trợ của mọi người, bàn ghế đều đã dọn xong, trải ra giấy đỏ chờ viết câu đối xuân, Tôn Quán Anh đích thân mài mực cho Phương Chính.
Vương Hữu Quý thì cầm một quyển sách nhỏ, đặt ở trước mặt Phương Chính, nói:
- Mọi người muốn xin câu đối xuân gì, đều đã viết lên trên đây, cậu cứ nhìn xem rồi viết a. Về phần của nhà nào, nhà đấy tự đến nhận là được rồi.
Phương Chính gật đầu, bút lớn vung lên một cái, bút tẩu xuất long xà, văn tự ưu mỹ đại khí sinh động trên giấy, giống như có sự sống!
Phất lên một nét bút, phảng phất như có sấm động long ngâm, nhưng mà đây cũng chỉ là một loại ảo giác, trên thực tế cũng không có xuất hiện loại hiệu ứng này.
Lưu Thư Thanh chỉ nhìn mấy chữ, đã triệt để phục rồi, mắt nhìn chằm chằm, cũng không dám thất thần thêm nữa! Chữ tốt như vậy, nhìn ít đi một chút cũng là tổn thất khổng lồ!
Phương Chính không viết thì không sao, vừa viết một phen, lại có loại cảm giác không muốn thu tay! Từ sau khi học xong Long Phật Văn Thư, vẫn một mực không đủ bút mực giấy nghiên để viết cho thỏa, hôm nay thật khó khăn mới được bao no bút mực giấy nghiên, đã triệt để buông tay buông chân!
Lại thêm hôm nay là ngày Tết Ông Táo, trên núi náo nhiệt, tâm tình thư sướng, tự nhiên là càng thêm vui vẻ, bút lớn vung lên một cái, càng viết càng nhanh, chữ cũng là càng ngày càng ưu mỹ, càng lúc càng bàng bạc đại khí!
Mà cả người Phương Chính cũng tản ra khí tượng Long Phật, trong trang nghiêm túc mục lại có từ bi thiên hạ, bất kỳ ai vừa nhìn một chút, đều sẽ bị khí tràng của Phương Chính lay động, không dám nổi lên nửa phần tâm tư loạn thất bát tao.