Chương 119: Đại Sư Cũng Bán Manh
Phương Chính lập tức vui vẻ, run tay một cái, tách! Chụp xong một tấm!
Phương Chính kiểm tra lại hình ảnh, vậy mà cực kỳ đẹp! Tiếp tục chụp!
Sóc con tựa hồ cũng biết Phương Chính đang làm gì, lần này thì lôi kéo lỗ tai Phương Chính, há to miệng làm bộ như muốn cắn, nhìn dáng vẻ kia có vẻ như cũng rất hung.
Phương Chính trực tiếp đăng lên blog cá nhân, kèm theo một đoạn thoại:
“Ai u, bị một con sóc con hung ác khi dễ, lỗ tai sắp bị hỏng mất rồi a, cầu cứu a!”
Cũng chỉ là tiện tay phát lên, cũng không hề trông mong sẽ có ai phản hồi với hắn, dù sao thì vòng bằng hữu của hắn cũng quá nhỏ, chỉ có bốn người Triệu Đại Đồng, Hồ Hàn, Phương Vân Tĩnh, Mã Quyên.
Nhưng mà...
Giờ này khắc này, Mã Quyên đang ở nhà, chuẩn bị ra ngoài đốt pháo, theo bản năng kiểm tra blog của bạn bè một chút, vừa vặn nhìn thấy một tấm ảnh này của Phương Chính.
Mã Quyên lập tức vui vẻ, không nghĩ đến vị đại sư này còn có một mặt đáng yêu như thế, về phần con sóc kia, cô ngược lại không lo lắng, đại sư thế nhưng là có thể hàng phục sói đói, lại không thể giải quyết được một con sóc hay sao? Mã Quyên lập tức bình luận nói:
“Đại sư, lỗ tai của anh khó giữ được rồi, thôi thì dịp Tết này tặng anh một cái máy trợ thính, ha ha.”
Phương Chính cũng vui vẻ, chụp cho tiểu tử này một tấm đặc tả, tiểu tử này ghé vào trên đỉnh đầu Độc Lang, trùm kín trong bộ lông màu bạc của Độc Lang, một mặt thoải mái dễ chịu.
Mã Quyên nhìn thấy tấm hình này lập tức bị chọc cười, nhanh chóng trả lời nói:
“Tiểu tử này thật đáng yêu a! Độc Lang càng ngày càng suất khí, đại sư, còn có hình ảnh khác hay không a! Cầu tấm ảnh chụp đẹp đẹp.”
Mà cùng lúc đó.
Trong một hương thôn nào đó, Hồ Hàn đang dẫn theo một đoàn mấy đứa trẻ, xách theo đèn lồng hưng phấn chạy khắp nơi trong thôn a, ngẫu nhiên ném vào một gia đình nào đó hai dây pháo đốt, dọa cho cả đám người chạy loạn, chơi quên cả trời đất. Dành thời gian nhìn thoáng qua điện thoại, vừa vặn nhìn thấy Phương Chính liên tục đăng lên hai tấm hình trong vòng bằng hữu, lập tức bị sự thông minh của sóc con chọc cười, trả lời:
“Đại sư, cầu càng nhiều ảnh chụp a, con sóc này muốn thành tinh a, thật đáng yêu!”
Sau đó Hồ Hàn còn chuyên môn thông báo cho Phương Vân Tĩnh và Triệu Đại Đồng:
“Vân Tĩnh, Đại Đồng, vào xem đại sư bán manh a!”
Mặt khác, trong ký túc xá Lâm Giang ở thành phố Long Thủy, Triệu Đại Đồng đang đứng ở bên cạnh bàn cơm, một tay cầm chén nước, một tay cầm đũa, rõ ràng đã ăn không nổi nữa rồi, vẫn y nguyên gắp nuốt từng miếng từng miếng sủi cảo.
Bên cạnh còn có mấy đứa nhóc nhỏ hơn Triệu Đại Đồng không ít, cũng là đang cuồng ăn, phảng phất như cả một đời chưa từng ăn sủi cảo.
Đúng lúc này, một tiểu nha đầu đột nhiên cười như điên, lấy ra từ trong miệng một đồng tiền trị giá năm xu, cười to nói:
- Ha ha... con ăn được! Năm nay con muốn phát tài nha!
- Tiểu nha đầu ngốc, đũng quần con còn nguyên miếng vá kia, phát tài gì chứ? Lãng phí một đồng tiền, không đúng, vẫn còn một đồng mà, ta phải cố gắng lên.
Triệu Đại Đồng buồn bực mắng một câu, tiếp tục cuồng ăn.
Mấy tên tiểu tử khác cũng theo đó tăng cường sức ăn, Triệu Đại Đồng vừa ăn, vừa nói thầm trong lòng:
“Ta cũng không tin tà, dù sao cũng đã là sinh viên đại học, chẳng lẽ năm nay tài vận của ta còn không bằng được mấy tên tiểu tử này sao?”
Khi đang nói chuyện, một tên nhóc chỉ nhỏ hơn Triệu Đại Đồng mấy tuổi đột nhiên ai u một tiếng, mọi người tinh tường nghe được thanh âm răng cắn vào phía trên kim loại, quả nhiên, tên nhóc kia vừa đau vừa vui vẻ, lấy ra từ trong miệng một đồng tiền năm xu.
Mấy người Triệu Đại Đồng nhìn thấy, tập thể trực tiếp ném đũa, nằm tại chỗ bất động, từng người đưa tay sờ bụng, sống chết gì cũng không nguyện ý nhúc nhích, đồng thời còn có đủ loại âm thanh phàn nàn không ngừng vang lên, nương theo còn có tiếng cười đùa của những người lớn, tiếng cười của tiệc tối liên hoan Tết xuân, loạn thành một đoàn.
Triệu Đại Đồng rảnh rỗi, cầm điện thoại di động lên xem xét, vừa vặn nhìn thấy Hồ Hàn thông báo, lại nhìn hình ảnh Phương Chính đăng lên, lập tức cười đùa:
“Đại sư, lại thêm hai tấm a! Cầu đủ các loại manh manh!”
Phương Vân Tĩnh thì khác, không có điên như Triệu Đại Đồng, một nhà mấy người an tĩnh ngồi trong nhà xem chương trình liên hoan Tết xuân, trong nhà còn có họ hàng thân thích, một đám trẻ con chạy loạn trong sân nhà, Phương Vân Tĩnh ngẫu nhiên chơi đùa với tiểu hài tử, cũng là vui vẻ hòa thuận. Nhưng càng nhiều thời gian Phương Vân Tĩnh vẫn là ưa thích lướt điện thoại giết thời gian, cô cũng không quá ưa thích chương trình phát sóng trong khoảng thời gian này.
Nhìn thấy hình ảnh của Phương Chính, ánh mắt Phương Vân Tĩnh sáng lên,
Lập tức bày tỏ cảm xúc, sau đó nói:
“Đại sư, còn có hình ảnh nào chơi vui không a? Hơn nửa đêm buồn ngủ quá a, nhưng mà muốn đón giao thừa, cần hình ảnh nâng cao tinh thần.”
Phương Chính nhìn thấy bốn người đuổi theo bản thân cầu thêm ảnh chụp, tâm tình trống rỗng tịch mịch lập tức được lấp đầy, cười ha hả, đăng lên một vài hình ảnh bản thân đã chụp trước đó, trong đó còn có ổ con sóc, còn có câu đối do hắn viết.
Nhìn thấy ổ của sóc con, Triệu Đại Đồng trực tiếp cười như điên:
“Đại sư, anh bảo đây là ổ con sóc a? Đây rõ ràng là một cái chậu hoa a... Ha ha... Kỹ thuật xây ổ của anh cũng quá kém đi a.”
Tiểu phú bà Mã Quyên lập tức nói:
“Quá đáng thương, đại sư, anh đây là ngược đãi động vật a. Ổ của sóc con cũng quá kém đi, đợi mấy ngày sau tôi gửi cho anh một cái ổ tốt hơn!”
Phương Chính đỏ ửng mặt mo, trả lời:
“Trên núi này của bần tăng cũng không có búa đinh gì cả, cũng không làm được đồ vật gì tinh xảo, chậu hoa này đã là cực hạn. Ít nhất thì tiểu tử này thật sự thích nó.”
Kết quả, đổi lấy một đám ha ha ha...
Phương Vân Tĩnh và Hồ Hàn càng chú ý tới chữ viết treo phía trên, Phương Vân Tĩnh kinh ngạc vô cùng mà nói:
“Đại sư, câu đối này anh mua ở đâu a?”
Phương Chính nói:
“Chính bần tăng viết, thấy thế nào?”
Phương Vân Tĩnh nghe xong, hoảng sợ nói:
- Đại sư viết?
- Vân Tĩnh, kinh ngạc hốt hoảng gì thế a?”
Mẫu thân của Phương Vân Tĩnh là Phương Thu đang ngồi bên cạnh khiển trách.
Phương Vân Tĩnh le lưỡi, sau đó mới đưa hình chụp chữ viết của Phương Chính tới, giống như hiến vật quý, nói:
- Mẹ a, mẹ xem một chút đi, chữ này thế nào a?
Phương Thu nhướn mày, nói:
- Nha đầu này, làm chuyện quỷ gì a? Không phải là chữ của con chứ? Không được quá xấu nha...
- Ai nha, con biết mẹ là đại gia thư pháp mà, giúp con xem một chút a.
Phương Vân Tĩnh nũng nịu.
Phương Thu lập tức đầu hàng, cầm điện thoại di động qua, đưa mắt xem xét, khuôn mặt tràn đầy nụ cười lập tức cứng đờ, mắt trừng lớn nhìn chằm chằm chữ viết trong hình ảnh. Phương Vân Tĩnh nhìn thấy mẫu thân như thế, cũng không có quấy rầy.
Nửa ngày sau, Phương Thu thở hắt ra một hơi thật dài, nói:
- Đây là chữ ai viết a? Con biết vị đại sư nào viết chữ này a?
- Mẹ a, giọng điệu này của mẹ có chút dọa người nha. Chữ này thế nào?
Phương Vân Tĩnh hỏi.
- Chữ này quá tốt đi, mẹ đã xem qua rất nhiều chữ của đại gia thư pháp, chữ này hoàn toàn xứng đáng nhận đệ nhất!
Phương thu tán thán nói.
- Lợi hại như vậy sao?
Phương Vân Tĩnh giơ tay che miệng nhỏ, một mặt không dám tin.
- Đương nhiên, đừng quên nha, mẹ của con là nhà bình luận thư pháp nổi tiếng, đã nhiều lần làm trọng tài các giải thi đấu cấp tỉnh.
Phương Thu đột nhiên bày ra một bộ ngạo kiều, sau đó hỏi:
- Được rồi, đừng đổi chủ đề, con biết vị đại sư viết chữ này là ai a?
Phương Vân Tĩnh nói:
- Nhận biết a, ở ngay trong thôn Nhất Chỉ, bên trong Nhất Chỉ miếu phía trên núi Nhất Chỉ. Những chữ này là do Phương Chính đại sư ở đó viết.
- Phương Chính đại sư? Núi Nhất Chỉ?
Phương Thu lục lại trong trí nhớ, có vẻ như cũng không có địa phương nào như thế a, nhưng vẫn là nói ra:
- Được rồi, chờ đến đầu xuân, chúng ta đi xem một chút. Mẹ cũng muốn thăm hỏi vị đại sư thư pháp này một chút...
Phương Vân Tĩnh nghe vậy, tấm tắc lấy làm kỳ lạ, chữ của Phương Chính thật sự lợi hại như vậy sao? Mặc dù cô cũng cảm thấy thật sự rất đẹp...