Lão Nạp Phải Hoàn Tục

Chương 118: Tết Đến

Chương 118: Tết Đến


         Mặc dù có hơn ba trăm người lên núi, nhưng rất nhiều người đều là chung một nhà, cho nên cũng chỉ có hơn một trăm phần thật sự cần viết!
Phương Chính viết, Vương Hữu Quý lật, nhưng mà rất nhanh, Vương Hữu Quý lại phát hiện hắn vậy mà không thể theo kịp tốc độ viết của Phương Chính! Âu Dương Phong Hoa mau chóng chạy tới giúp một tay, một người nhanh chóng lật sách, một người chuyên môn bày sẵn giấy đỏ viết câu đối xuân, bày xong sớm chờ Phương Chính viết. Phương Chính từ bên này viết đến bên kia, bận rộn quên cả trời đất.
Rất nhanh, hơn một trăm phần đều đã viết xong hết!
Thôn dân, các thành viên hiệp hội thư pháp nhìn chữ trong tay, cả đám cười đến nở hoa, chữ tốt như vậy, một đời khó cầu, quả thực là lời to rồi!
Phương Chính cũng là viết đến sảng khoái tinh thần, sung sướng dễ chịu! Trong lòng cảm thán nói:
- Quả nhiên, chuyện viết chữ này, vẫn phải dùng bút mực giấy nghiên. Viết chữ trên tuyết luôn luôn cảm thấy thiếu một chút gì đó.
Câu đối đã viết xong, đám người cao hứng bừng bừng mà cáo từ, mắt thấy sắp đến giữa trưa, đều muốn về nhà chuẩn bị nấu cơm.
Phương Chính đưa tiễn mọi người, vừa nghiêng đầu, phát hiện còn có người chưa rời đi!
Trước cửa lớn, Âu Dương Phong Hoa duyên dáng đứng đó, mắt nhìn Phương Chính.
Phương Chính tiến lên phía trước nói:
- A Di Đà Phật, thí chủ còn có vấn đề gì a?
- Pháp sư, là thế này, lão ba của tôi có nhờ tôi chuyển đến ngài một câu nói, nếu như chùa miếu muốn xây dựng thêm, nhà chúng tôi nguyện ý giúp đỡ.
Âu Dương Phong Hoa nói.
Phương Chính ngạc nhiên, không nghĩ tới lại còn có niềm vui ngoài ý muốn! Nhưng mà trên mặt Phương Chính vẫn như cũ duy trì nét mỉm cười, chắp tay trước ngực nói:
- Đa tạ ý tốt của thí chủ!
- Được rồi, đã nói xong sự tình của lão ba. Lại nói một chút sự tình của tôi đi.
Âu Dương Phong Hoa khẽ đảo đôi mắt một cái, cười nói.
Phương Chính buồn bực, nha đầu này còn có chuyện gì?
Âu Dương Phong Hoa nói:
- Pháp sư, tôi muốn học thư pháp của anh, chuyện này... Có được không?
Phương Chính triệt để bó tay rồi, quả nhiên là thiên hạ này không có bữa cơm miễn phí, chuyện xây dựng thêm chùa miếu này vẫn là có điều kiện... Mặc dù điều kiện này cũng không phải là quá phận.
Nhưng mà Phương Chính vẫn cự tuyệt:
- Thí chủ, bần tăng là một người xuất gia, làm thế nào dạy cho thí chủ? Huống chi, đây là đất Phật Môn, nam nữ ở chung cũng không phải thích hợp. Nếu thí chủ không có chuyện gì khác, vẫn là xin xuống núi đi thôi.
Âu Dương Phong Hoa xinh đẹp a? Đáp án của Phương Chính là khẳng định, linh động hoạt bát xinh đẹp, nhưng mà càng xinh đẹp, Phương Chính càng phải cự tuyệt! Có thể nhìn không thể ăn, đó mới thật sự là chịu tội! Hắn cũng không muốn rước thêm tội vào người. Huống chi, đúng thật là chùa miếu hoàn toàn không thích hợp cho nữ nhân ở lại. Toàn bộ chùa miếu cũng chỉ có một mình hắn, cô nam quả nữ, nhiều chuyện phiền toái.
Âu Dương Phong Hoa không nghĩ tới Phương Chính lại cự tuyệt dứt khoát như vậy, hơn nữa còn nhấc chân đi ngay, một chút ý tứ quay đầu cũng không có, lập tức gấp gáp, kêu lên:
- Pháp sư, tôi có thể ở lại dưới núi a! Hàng ngày lại lên núi học tập, chẳng lẽ không được a? Tôi cam đoan, tuyệt đối không quấy rầy chuyện tu hành của anh!
Phương Chính phất phất tay, căn bản là bất vi sở động. Đùa sao, giải thích cũng không thể giải thích vào điểm mấu chốt, làm sao có thể thu nhận?
Cửa lớn đóng lại, Âu Dương Phong Hoa tức giận đứng ở ngoài cửa, chờ thêm nửa ngày, xác định là Phương Chính quyết tâm không thu cô làm đồ đệ, lúc này mới giậm chân một cái, xuống núi.
Nhưng cô lại không biết, Phương Chính căn bản không đi xa, chỉ ngồi xổm ngay cửa ra vào, lắng tai nghe động tĩnh bên ngoài a.
Nghe thấy tiếng bước chân đi xa, Phương Chính ghé vào trên đầu tường, lộ ra một quả đầu trọc, nhìn xem bóng lưng mảnh khảnh của Âu Dương Phong Hoa, khẽ lắc đầu, tuyên một câu Phật hiệu, nói:
- A Di Đà Phật, thiện tai thiện tai, định lực của bần tăng cũng không tệ lắm a.
Nói xong, Phương Chính cười ha ha, nên làm cái gì thì làm cái đó đi, về phần sự tình của Âu Dương Phong Hoa, Phương Chính căn bản không có để trong lòng. Chuyện nam nữ? Phương Chính căn bản không nghĩ nhiều...
Dưới núi, huyện Tùng Vũ.
Đám người hiệp hội thư pháp đều không có về nhà, mà là lập tức tìm tới công ty trang trí nội thất, đóng khung câu đối do Phương Chính viết. Sau đó mới quay về treo ở trên cửa phòng...
- Lão đầu tử, ông tìm đâu ra món đồ cổ này a? Không phải là bị lừa chứ?
Thê tử của Tôn Quán Anh là La Bình đang rửa rau, vừa vặn nhìn thấy Tôn Quán Anh trở về nhà, đang mãi mân mê hai bức câu đối này, cười hỏi.
- Đồ cổ gì chứ, đây là chữ vừa cầu được hôm nay. Thật đúng là chữ tốt a, xem mãi không chán.
Tôn Quán Anh đắc ý nhìn ngắm chữ viết treo trên cửa phòng mình.
- Vừa cầu được hôm nay? Ông mà cũng đi cầu chữ? Hắc, cũng thật là hiếm có a, chẳng phải ông luôn cho là bản thân mình thanh cao, cho rằng chữ của ông đã là tốt nhất rồi a? Thế nào? Đổi tính rồi sao?
La Bình nói xong, đi vào trong thư phòng, nhìn về phía hai bức câu đối.
- Ai nha lão đầu tử, sao bức chữ này lại đẹp như vậy a! Chỉ mới nhìn một chút, tâm tình lo lắng của tôi đã bình lặng hơn không ít. Giống như có Phật ở bên trong chữ viết… Đừng bảo là cậu cầu được từ chùa chiền nào đó đấy nha?
La Bình hoảng sợ nói.
Tôn Quán Anh cười nói:
- Khá đấy a! Bà vậy mà cũng có thể nhìn ra được những chữ này xuất từ tay cao tăng trong chùa miếu, tu dưỡng văn hóa rất tốt nha. Ha ha...
Tôn Quán Anh ngoài miệng thì cười ha hả, nhưng trong lòng thì vô cùng chấn động. Chữ có thể để lộ ra một chút tin tức của người viết, chuyện này cũng rất bình thường. Nhưng có thể để cho một người không hiểu chữ nhìn ra vận vị ẩn bên trong, vậy cũng thật quá bất phàm!
Tôn Quán Anh nghĩ đến đây, trong lòng đã có tính toán... Sang năm, có lẽ...
Một màn tương tự cũng xảy ra ở trong nhà của những nhà thư pháp khác, cả đám đều treo bức chữ lên trên cửa phòng, xem như bảo bối quý giá nhất. Tự nhiên sẽ làm người khác chú ý, sau khi tân khách, bạn bè thân thiết tới ghé thăm rồi nhìn thấy, đều nhao nhao tán thưởng, ai cũng kiếm đủ mặt mũi. Đồng thời trong lòng cũng đều nổi lòng tôn kính với Phương Chính, người ta chỉ mới mười mấy tuổi, đã có được bản lĩnh như thế, nếu đợi thêm một thời gian...
- Huyện Tùng Vũ tôi chắc chắn ra một bậc thầy!
Đây là điều tất cả mọi người đều cảm khái trong lòng! Đồng thời cũng đỏ mặt không thôi đối với hành vi càn rỡ của bản thân trước đó...
Khi tất cả mọi người đều đang khoe khoang câu đối xuân, trên Wechat cũng theo đó vỡ tổ, vô số người đều đang thảo luận câu đối xuân do Phương Chính viết, chỉ có điều, nội dung thảo luận không phải xoay quanh câu đối, mà tất cả đều đang nói về chữ và người viết chữ!
Đám người nhà thư pháp cũng không hề che giấu, nhao nhao chỉ ra Phương Chính và Nhất Chỉ miếu, trong lúc nhất thời, danh tiếng của Nhất Chỉ miếu đại tăng!
Ngày thứ hai, còn được lên tin tức địa phương! Đáng tiếc, có quá ít người xem tin tức địa phương... Nhưng mà danh tiếng cũng được tăng lên không ít.
Mà giờ này khắc này, Phương Chính đang ngồi xổm trên mặt đất, chuyên tâm làm băng đăng của hắn a! Trong lúc không có gì làm, nhàn rỗi vẫn là nhàn rỗi, làm ra vài chiếc băng đăng, tô điểm toàn bộ chùa miếu đã trở thành nhiệm vụ thiết yếu của hắn ngay lúc này.
Mấy ngày kế tiếp, Phương Chính một mạch làm ra rất nhiều băng đăng, mỗi ngày làm một vài chiếc, bắt đầu từ cửa chùa miếu, thường là cách một đoạn sẽ làm thành một người tuyết lớn, trên đầu người tuyết đặt một chiếc băng đăng to lớn, làm một mạch đến tận cửa lên núi. Cũng xem như đèn đường...
Mắt thấy sắp đến ngày ăn Tết, thôn trưởng Vương Hữu Quý lại đi lên núi một lần, nhìn thấy Phương Chính làm ra nhiều băng đăng như vậy, ngày thứ hai mới cho Dương Bình đưa tới một đống ngọn nến, hoàn toàn dư dả cho Phương Chính tiêu xài.
Chuyện này quả thật đã khiến Phương Chính vui như điên, lại làm thêm rất nhiều băng đăng, tìm chỗ trống trải bày ra đại trận băng đăng.
Tết đến rất nhanh, mỗi năm một lần, xuân đến Tết về theo những tiếng pháo nổ đùng đùng, rốt cục Phương Chính cũng đốt lên ngọn nến, thắp sáng cho tất cả băng đăng. Thắp sáng lên cả một ngọn núi, từ xa xa nhìn lại, phảng phất như trên núi Nhất Chỉ có Phật quang phổ chiếu, lộ ra đặc biệt đẹp đẽ.
Sưu!
Một tiếng vang bén nhọn vang lên.
Ba!
Một đóa pháo hoa nở rộ trên bầu trời, đại biểu cho một năm cũ đã qua, một năm mới lại đến.
Phương Chính nhìn lên pháo hoa trên bầu trời xa, mang điện thoại đi động ra tự chụp một tấm hình xem như tự tiêu khiển! Kết quả, sau lưng đột nhiên xiết chặt, con sóc leo lên, bày ra trước ống kính một bộ dáng nhe răng nhếch miệng, như là ta rất hung ác.


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất