Chương 122: Phong Phạm Trụ Trì!
Nếu không, với thói quen của mọi người, nén hương đầu tuy tốt, cũng không nhất định phải tranh đoạt. Dù sao, những năm qua cũng không có bao nhiêu người đến Hồng Nham tự tranh đoạt nén hương đầu, đại đa số đều là ở nhà đốt pháo, ăn sủi cảo, xem chương trình cuối năm.
Nếu đã biết ý đồ đến của mọi người, Phương Chính cũng dễ xử lý hơn, chắp tay trước ngực tuyên một câu Phật hiệu:
- A Di Đà Phật, chư vị thí chủ, mọi người không cần tranh, không cần đoạt. Kỳ thật, chuyện nén hương đầu này a, căn bản không tồn tại, bất kỳ một nhà chùa miếu nào, cũng sẽ không tuyên truyền phải đoạt nén hương đầu. Cái gọi là nén hương đầu, chẳng qua chỉ là những năm này mọi người tự biên ra, bản thân nó cũng không có ý nghĩa gì lớn. Nếu như nhất định muốn nói đến nén hương đầu, nén hương đầu của chúng ta, là một nén hương đầu tiên của mỗi người trong năm mới, một nén hương này sẽ không bởi vì ai đó là người thắp lên thứ hai, thứ ba, thậm chí là cuối cùng mà biến hóa, nó vẫn như cũ là nén hương đầu của bản thân. Tâm thành thì linh, tranh đoạt thứ nhất cũng không có ý nghĩa gì lớn. Chỉ cần thành tâm, Ngã Phật tự nhiên sẽ phù hộ các vị, chúc phúc các vị.
Đám người nghe vậy, hai mặt nhìn nhau, còn có chuyện như vậy sao?
Đúng lúc này, một thôn dân kêu lên:
- Phương Chính pháp sư, không đúng a? Ngộ Minh pháp sư nói, nén hương đầu rất trọng yếu a.
- Đúng vậy a, Ngộ Minh pháp sư nói, nếu có thể đoạt được nén hương đầu tiên trong năm mới, đó chính là đại công đức, phù hộ bình an phát đại tài a!
- Ngộ Minh pháp sư quả thật đã nói như vậy a, vừa rồi còn chuyên môn giảng giải chuyện công đức nén hương đầu a.
Nghe nói như thế, không ít người đều nhìn về phía Ngộ Minh, Ngộ Minh thầm kêu khổ trong lòng, không nghĩ tới sẽ bị bán đứng nhanh như vậy. Lời Phương Chính nói hắn đương nhiên biết là đúng, bởi vì Hồng Nham đại sư đã nói rõ không chỉ một lần, cũng không cho phép tăng nhân đi ra ngoài tuyên truyền sự tình nén hương đầu. Chỉ có điều Hồng Nham đại sư tuổi tác đã cao, rất ít khi để ý đến chuyện bên ngoài, hơn nữa, dân gian tạo thành phong tục, đều chạy đến đoạt, hắn cũng không thể đi ra đuổi người, cho nên mới buông xuôi bỏ mặc.
Bây giờ Phương Chính nói thẳng như vậy, thực ra cũng chẳng có gì, dù sao cũng đều là người trong nhà, cũng là lần đầu tiên đoạt nén hương đầu...
Ngược lại là Ngộ Minh, vừa ôm khó chịu trong lòng, lại vừa cảm thấy vui mừng, khó chịu vì bị bán đứng, phải suy nghĩ nên đối phó chuyện này như thế nào; vui mừng là bởi vì tiểu hòa thượng này cũng không biết kinh doanh, cái cớ để kéo hương hỏa tốt như nén hương đầu lại bị chính hắn phủ định, có phải bị ngốc hay không? Nếu đối thủ cạnh tranh là một tên ngốc, hiển nhiên là chuyện tốt a.
Ngộ Minh nhanh chóng xoay chuyển đầu óc, biết là tránh không khỏi, tiến lên một bước, chắp tay trước ngực nói:
- A Di Đà Phật, quả thật là bần tăng đã nói như vậy.
Lời này vừa nói ra, người ở chỗ này đều không nói, nhao nhao nhìn về phía Phương Chính và Ngộ Minh. Thôn dân không biết nén hương đầu tốt xấu thế nào, nhưng mà Ngộ Minh và Phương Chính đều là hòa thượng, hẳn là đều có cách nói của bản thân, chờ xem hai người tranh luận, người nào thắng, nghe người đó.
Phương Chính nhướn mày, nén hương đầu là nén hương đầu của mỗi người, từ khi nào lại biến thành nén hương đầu mà mọi người phải tranh đoạt? Chẳng phải đây là yêu ngôn hoặc chúng, lừa gạt người hay sao? Trong lòng khó chịu, Phương Chính chắp tay trước ngực hoàn lễ nói:
- Xin hỏi pháp sư đang tu hành ở chùa miếu nào?
Ngộ Minh khẽ ngẩng đầu lên, cười nói:
- Bần tăng đang tu hành ở Hồng Nham tự, tính ra cũng đã tu hành hơn mười năm. Phương Chính pháp sư, luận bối phận, cậu tôi tương đương, nhưng bần tăng nhập môn sớm hơn cậu, cậu còn phải gọi tôi một tiếng sư huynh đấy a.
Phương Chính thầm mắng trong lòng:
“Hay cho lão già anh, vừa há mồm đã muốn chiếm tiện nghi của tôi! Được thôi, anh đã muốn chơi, tôi chơi với anh!”
Thế là Phương Chính càng cười xán lạn hơn, cười nói:
- Ngộ Minh pháp sư đảm nhận chức vụ gì ở Hồng Nham tự a? Hiện tại bần tăng là trụ trì trụ trì của Nhất Chỉ miếu.
Lời này vừa nói ra, dáng tươi cười của Ngộ Minh lập tức cứng đờ, hắn ở Hồng Nham tự quả thật là cũng có chút chức vị, nhưng mà Hồng Nham tự cũng chỉ là một tòa chùa chiền nhỏ mà thôi... Chức vị kia, nói ra cũng chỉ thêm phần mất mặt! Mặc dù Nhất Chỉ miếu của Phương Chính còn nhỏ hơn, nhưng mà người ta là trụ trì trụ trì a! So sánh ra a, đó là cùng một cấp bậc với Hồng Nham thiền sư! So sánh như thế, Ngộ Minh lập tức thấp hơn Phương Chính một cái đầu.
Ngộ Minh ngoài cười nhưng trong không cười mà nói:
- Người xuất gia, những đồ vật vướng víu này, không nói cũng được. Phương Chính pháp sư, nén hương đầu chính là thứ quan trọng nhất, tại sao vào trong miệng cậu lại trở thành hời hợt như thế a. Hay là nói, nén hương đầu này cậu đã chuẩn bị kỹ càng cho người nào đó rồi?
Phương Chính xem như thấy rõ, Ngộ Minh này rõ ràng là chạy đến đây kiếm chuyện! Nghĩ đến đây, Phương Chính cũng không khách khí nữa, sống lưng thẳng tắp, hai tay buông lỏng! Hai mắt lập lòe tinh quang, chùa miếu gia tăng chính khí, Phật pháp tăng thêm từ bi, khí chất trang nghiêm túc mục do Long Phật Văn Thư dưỡng thành, đủ loại khí chất đều được tăng y màu trắng phóng đại lên! Trong nháy mắt đó, trong mắt của mọi người, Phương Chính phảng phất như trở nên càng cao lớn hơn, trên thân phảng phất như có Phật quang phổ chiếu, khiến cho người ta dù chỉ nhìn một chút cũng có loại cảm giác tâm duyệt thành phục!
Ngộ Minh càng cảm nhận rõ ràng hơn ai hết, khí thế của Phương Chính chuyên môn ép về phía hắn, hắn vốn đã có tật giật mình, trong tình huống bên này giảm bên kia tăng, bị ép đến nỗi toàn thân chảy đầy mồ hôi lạnh!
Phương Chính hừ lạnh một tiếng nói:
- Ngộ Minh pháp sư, nếu anh không nói ra việc này thì cũng thôi đi, đã nói đến việc này, bần tăng không thể không hỏi anh một câu.
- Mời nói.
Ngộ Minh tự nhận là luận về công phu mồm mép, tuyệt đối có thể áp đảo tiểu hòa thượng chưa từng thấy qua việc đời này, nên không hề sợ hãi!
Phương Chính ngạo nghễ nói:
- Sư phụ anh truyền dạy cho anh tinh túy của Phật gia, anh lại phá hư như vậy sao?! Bóp méo chân ý của Phật gia, anh có biết tội của anh không?!
Thanh âm của Phương Chính càng ngày càng lớn, nói đến chữ cuối cùng đã giống như Phật Đà gầm thét, hai mắt trừng trừng, khí thế càng tăng lên!
Khí thế bàng bạc ép tới, Ngộ Minh chỉ cảm thấy hai chân như nhũn ra, mồm mép run run, chuẩn bị vô số lời nói bất thình lình lại nói không nên lời!
Phương Chính tiếp tục nói:
- Ở trước mặt Ngã Phật, đối diện với Phật Đường, ở bên trong chùa chiền, lại miệng tiện nói bậy, vặn vẹo sự thật, bóp méo chân ý của Phật gia, lừa gạt bách tính tranh đoạt nén hương đầu, anh có biết tội của anh không!
Từng đầu tội danh được liệt kê ra, thanh âm câu sau lớn hơn câu trước, một câu khí thế hơn một câu! Ép cho Ngộ Minh lảo đảo một trận, hai chân như nhũn ra, theo bản năng vịn vào Dương Bình đang đứng bên cạnh.
Dương Bình thấy vậy, nhăn mày lại, phản ứng của Ngộ Minh đã nói rõ hết thảy, trong mắt lập tức lóe lên một vẻ chán ghét!
Phương Chính tiếp tục nói:
- Đường núi khó đi, chùa miếu nhỏ hẹp, Phật Đường càng chỉ có một tòa! Anh xúi giục chư vị thí chủ tranh đoạt nén hương đầu, nếu sơ sẩy một chút, xảy ra giẫm đạp, phải nên làm thế nào đây? Phật tranh hương hỏa, không tranh mạng người! Mạng người lớn hơn trời, anh lại ngoảnh mặt làm ngơ, rốt cục là có mục đích gì?!
Phương Chính đặt câu hỏi lần nữa, bờ môi Ngộ Minh run run, vẫn là nói không nên lời.
Các thôn dân nghe vậy, đột nhiên tỉnh ngộ lại.
Một nữ tử kêu lên:
- Tên khốn khiếp này còn để cho tôi ôm đứa bé đưa lên phía trước, nếu lần này tranh đoạt sơ sẩy, chẳng phải là đứa bé sẽ gặp nguy hiểm?
- Tôi tuổi tác đã cao, hắn còn để cho tôi chen vào bên trong, nói gì mà nén hương đầu có thể phù hộ cho tôi bình an! Tiểu tử này không có ý tốt!
- Vốn cho rằng hắn là một pháp sư, kết quả lại là một tên bạch nhãn lang!
- Thứ đồ gì không phải người!
...
Dân tình sục sôi, vô số người nhao nhao chỉ trích, vẻ mặt Ngộ Minh càng thêm phần khó coi, nhưng mà hắn cũng biết, lúc này tuyệt đối không thể lùi bước, nếu không, thanh danh của hắn xem như là triệt để hỏng mất! Nếu truyền về Hồng Nham tự, mặt mũi của hắn xem như mất hết! Vị trí trụ trì chùa chiền khẳng định là không có phần của hắn!
Thế là Ngộ Minh miễn cưỡng chống chịu áp lực, kêu lên:
- Phương Chính, cậu không nên ngậm máu phun người, người trong thiên hạ đều biết tầm quan trọng của nén hương đầu! Chẳng lẽ cậu không biết? Huống chi, chỉ cần là dâng hương đều phải có thứ tự, cậu nói nén hương đầu không trọng yếu, vậy ai đến dâng hương đây? Hay là nói, cậu đã sắp xếp xong người sẽ dâng hương đầu tiên rồi? Theo tôi được biết, có một vài chùa miếu mang lòng dạ hiểm độc, thế nhưng là vụng trộm bán ra nén hương đầu, hừ hừ...