Lão Nạp Phải Hoàn Tục

Chương 123: Cháy Rồi

Chương 123: Cháy Rồi


         Lời này vừa nói ra, các thôn dân ngạc nhiên.
Ngộ Minh nhìn thấy mọi người không nói, còn cho là bản thân đã gỡ gạc lại cục diện, chỉ chờ Phương Chính đáp lời, hắn lại xem thời cơ mà hành động, triệt để ép tới!
Kết quả...
- Ngộ Minh, anh là cái thá gì? Sao anh dám nói như vậy?
- Phương Chính từ nhỏ đến lớn đều ở dưới mắt chúng tôi, hắn làm người thế nào chúng tôi còn không biết sao?
- Con lừa trọc nhà ngươi, đã sớm nhìn ra không phải thứ tốt lành gì, xéo đi!
- Ngộ Minh, xéo đi nhanh lên, nơi này là chùa miếu, nếu không, khẳng định là tôi không thể không đánh cho anh nửa đời sau không thể tự lo liệu!
Tống Nhị Cẩu chửi đổng.
Đàm Dũng kêu lên:
- Người khác thế nào tôi không dám nói, nhưng mà so với cậu, tôi càng tin Phương Chính!
Đàm Minh cũng nói:
- Không sai, tôi đã gặp phải quá nhiều hòa thượng giả, theo tôi thấy, anh cũng không phải loại tốt lành gì! Còn chạy tới vu khống Phương Chính? Anh cũng không nhìn lại một chút đức hạnh của bản thân!
Ngộ Minh lập tức trợn tròn mắt, nghìn tính vạn tính, lại quên tính đến quan hệ giữa Phương Chính và những thôn dân này! Đây cũng không phải là khách hành hương bình thường, đây đều là thân thích của Phương Chính a!
Một câu đốt cháy thùng thuốc nổ, Ngộ Minh hối hận a! Đáng tiếc là không có thuốc hối hận cho hắn, nhưng hắn vẫn cố gắng vùng vẫy giãy chết nói:
- Vô tri! Các người sẽ hối hận!
Đám người đang muốn tiếp tục mắng chửi, Phương Chính lại chắp tay trước ngực, cất cao giọng nói:
- A Di Đà Phật, chư vị thí chủ, bình tĩnh chớ vội. Bần tăng nói nén hương đầu không trọng yếu, Ngộ Minh pháp sư lại nói nó rất trọng yếu. Kỳ thật chuyện này cũng đơn giản, gọi sư phụ của Ngộ Minh pháp sư ra mặt nói chuyện, tự nhiên sẽ thấy rõ ràng hết thảy! Bần tăng đã nghe nói đến đại danh của Hồng Nham thiền sư, đó là một vị cao tăng hữu đạo, bần tăng tin tưởng Hồng Nham thiền sư sẽ cho mọi người một câu trả lời thật sự hài lòng.
- Gia sư tuổi tác đã cao, không tiện đi đường gian khổ. Các người muốn tin hay không thì tùy các người! Bần tăng vốn định là làm việc tốt, tích chút công đức, các người đã không tin, vậy cứ quên đi!
Nói xong, Ngộ Minh đẩy đám người ra, bước nhanh xuống núi.
- Ngưng đi, cút đi!
Mọi người cũng không phải người ngu, Ngộ Minh mặt mày xám xịt rời đi như thế, hiển nhiên là sợ bị lộ ra hoang ngôn, trong lúc nhất thời, vô số ngón giữa ném tới phía hắn!
Ngộ Minh chỉ cảm thấy có gai mọc ở sau lưng, đi nhanh hơn, mất tập trung một chút, giẫm lên trên mặt băng trơn, phù phù một tiếng trực tiếp ngã nhào trên đất. Đám người cười to, hắn càng thêm phần chật vật...
Trong đám người, Trần Kim nhìn thấy, thở dài, lời gì cũng không nói. Hắn biết, Ngộ Minh xong rồi, ít nhất là ở thôn Nhất Chỉ, dù thế nào đi nữa cũng sẽ không còn cho hắn nói chuyện. Mà bản thân Trần Kim cũng coi như là thấy rõ, Ngộ Minh này cũng không phải loại người tốt lành gì. Nhưng mà nếu không có Ngộ Minh, hắn làm sao kiếm được thu nhập thêm a? Tài lộ bị đoạn mất, Trần Kim vẫn y nguyên không thích Phương Chính! Lại nghĩ tới tràng cảnh đi cầu cháo Bát Tịch nhưng bị cự tuyệt trước đó, hắn và Ngộ Minh hóa ra lại giống nhau như vậy, đều bị mất mặt a!
Trong lòng Trần Kim có oán khí, nhưng cũng biết đây không phải là lúc thích hợp để phát tác, còn muốn xuống núi ngay bây giờ a? Đây chẳng phải là nói cho người khác biết, hắn và Ngộ Minh đi cùng nhau sao? Hắn cũng không muốn mất mặt thêm nữa, thế là an tĩnh đi theo đám người, cùng mọi người dâng hương, sau đó cùng nhau về nhà. Nghĩ nghĩ, về đến trong nhà có thê tử Tô Hồng, còn có đám con cháu vừa về kịp trước ngày cuối năm, lúc này trong lòng mới có một trận ấm áp.
Ngộ Minh rời đi, nhưng mà Phương Chính cũng có chút nhức đầu, mặc dù Phật gia nói rõ nén hương đầu là nén hương đầu của mỗi người, nhưng đoạt nén hương đầu của một chùa chiền trong năm mới đã trở thành một chuyện được dân gian tán đồng! Nhất là người Hoa, có chấp niệm rất sâu đối với vị trí thứ nhất, thật là vô cùng khó xử.
Đúng lúc này, phương xa dưới núi bỗng nhiên truyền đến từng đợt âm thanh pháo nổ, mơ hồ còn có người reo hò, tiếng pháo nổ quy mô lớn như thế, có nghĩa là năm mới đã đến!
Quả nhiên, mặc dù các thôn dân đều tin Phương Chính, nhưng vẫn y nguyên có chút kích động.
Phương Chính linh cơ khẽ động, quay người, cúi đầu nhìn Phật Đường, thành kính nói:
- Đệ tử Phương Chính, dẫn theo dân chúng dưới núi Nhất Chỉ, cung bái Bồ Tát!
Nói xong, Phương Chính đi vào trong, cầm một cây hương phổ thông, đốt lửa, lắc lắc, cắm vào trong lư hương!
Đám người nhìn thấy nén hương đầu tiên do Phương Chính dẫn đầu dâng lên, trong lúc nhất thời, hai mặt nhìn nhau, sau đó ngẫm nghĩ lại, có vẻ như làm thế này cũng không có gì không tốt. Người ta là trụ trì trụ trì của chùa miếu, dâng hương cũng là chuyện đương nhiên a...
Không còn nén hương đầu tiên, quả nhiên là mọi người thoải mái hơn rất nhiều, bình tĩnh đứng xếp hàng, từng người đi vào dâng hương cầu phúc.
Phương Chính nhìn xem Phật Đường náo nhiệt, trong lòng có chút kiêu ngạo, nhưng mà càng nhiều hơn vẫn là buồn rầu:
“Hệ thống a, chỉ có một vị Tống Tử Quan Âm thật sự không đủ dùng a! Ảnh hưởng nghiêm trọng đến sự phát triển của bổn viện tự a!”
“Đinh! Cho nên ngươi phải cố gắng.”
“Có thể cho một vài đề nghị có tính kiến thiết hay không?”
Phương Chính hỏi.
“Có khả năng!”
“Nói nghe một chút.”
“Ngươi phải cố gắng!”
Phương Chính: “...”
Lần này Phật Đường náo nhiệt đến khoảng chừng rạng sáng hai giờ mới kết thúc, tất cả mọi người đều dâng hương, trẻ con chạy loạn, người lớn cười đùa, chỗ nào cũng có tiếng nói cười. Mà Phương Chính cũng cười đến híp cả mắt rồi, hắn thấy rõ, có lẽ là bởi vì năm mới, tất cả mọi người đều rất hào phóng! Lần này vậy mà thuần một màu cao hương! Mặc dù hệ thống đã lấy đi một nửa thu nhập của Phương Chính, nhưng mà thu nhập lần này vẫn y nguyên vô cùng khả quan!
Con đường xây dựng thêm chùa miếu lại tiến thêm một bước nữa!
Đang lúc Phương Chính đang nhếch miệng cười trộm...
- Dưới núi sao lại sáng đỏ lên thế kia?
Có người đột nhiên hỏi.
Tiến đến bên cạnh vách núi xem xét, tiếp theo đó lập tức nghe được có người kêu gọi:
- Không xong, thôn cháy rồi! Mau cứu hỏa!
Đám người Vương Hữu Quý, Đàm Cử Quốc lập tức gấp gáp, đứng bên cạnh vách núi nhìn xuống phía dưới, quả nhiên là cháy rồi. Vương Hữu Quý tranh thủ thời gian an bài cho Dương Bình báo cháy, bản thân thì nói một tiếng:
- Đám thanh niên trai tráng mau mau xuống núi với tôi, cứu hỏa!
Trong lúc nhất thời, tất cả nam nữ trưởng thành đều vội vàng chạy xuống dưới núi.
Phương Chính nghe thấy tiếng kêu loạn ở phía bên ngoài, tựa hồ bị cháy, cũng đi ra xem tình hình. Đứng bên cạnh vách núi xem xét, quả nhiên, ở dưới núi, không biết là đống cỏ khô nhà ai lại bắt cháy rồi! Mặc dù trời đông luôn có tuyết, nhưng mà tuyết không phải là mưa, vẫn y nguyên là trời vật hanh khô, còn có gió lớn, thế lửa lan tràn cực nhanh! Thoáng cái đã đốt tới một căn nhà, trước sau đồng thời bốc cháy...
Sau lưng, Trần Kim nhìn thấy tất cả mọi người đang gấp gáp, âm dương quái khí nói một câu:
- Hừ hừ, gần sang năm mới lại không ở nhà chờ đợi, bây giờ hay rồi a, cháy rồi a? Núi cao như vậy, cho dù có chạy nhanh xuống cũng muộn rồi, thứ gì cũng bị đốt sạch...
Đúng lúc này, điện thoại di động của Trần Kim vang lên.
Trần Kim cầm lên xem xét, là Tô Hồng, lão bà của hắn gọi điện thoại, bấm chọn nghe, không đợi đầu dây bên kia nói chuyện, hắn đã nói một câu:
- Trong thôn hình như bị cháy rồi, mây mù lượn lờ không nhìn thấy rõ, bà cẩn thận một chút a.
- Cứu mạng a! Trong nhà cháy rồi, không ra được!
Bên kia điện thoại truyền đến tiếng kêu của Tô Hồng.
Trần Kim lập tức trợn tròn mắt, hét lớn:
- Nhà tôi! Là nhà tôi! Nhà tôi a!
Trần Kim lập tức nhanh chân chạy xuống... Giờ khắc này, hắn đã không còn tâm tư giễu cợt, một đường liều mạng lăn lộn leo trèo, chân tay đều dùng đến. Điện thoại cũng ném đi.
Phương Chính nhặt điện thoại lên, lập tức nghe được bên kia điện thoại có tiếng kêu sợ hãi, tiếng đốm lửa nổ đôm đốp, tiếng la khóc của trẻ nhỏ, tiếng phụ nữ kêu la sợ hãi không dứt bên tai... Biết, hỏng, có thể sẽ chết người!
Phương Chính vốn cho rằng thôn dân đều đã lên núi, cũng không quá lo lắng, nhưng mà hiện tại xem ra, cũng không phải đơn giản như vậy! Có người bị lửa vây!
Nghĩ đến đây, Phương Chính cũng gấp gáp, thế nhưng mà bây giờ chạy xuống núi cũng không còn kịp rồi!


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất