Chương 125: Trần Kim Khổ Cực
- Lui lại, lui lại!
Trần Long kêu lên.
Oanh!
Gần như là trong nháy mắt, cửa phòng bị bạo lực oanh mở, không khí xông đến, thế lửa càng mãnh liệt, lửa lớn càng ngày càng vượng!
Lửa lớn như thế, dù bên ngoài có người cũng không xông vào được a? Xong...
Trong lòng mấy người Trần Long, Tô Hồng lóe lên ý nghĩ này.
Nhưng mà, bên trong hỏa diễm lại đột nhiên xuất hiện một bóng người, tiếp đó, bóng người kia trực tiếp đi tới từ bên trong biển lửa, quyền đấm cước đá, tất cả đồ vật đang cháy bừng bừng chặn ngay cửa ra vào đều bị đánh văng ra, trong số đó có một cây xà nhà bằng gỗ đã bị đốt cháy hoàn toàn, trực tiếp bị người này nhấc tay khiêng lên, ném thẳng ra ngoài!
- Siêu nhân a? Cây gỗ kia phải ba bốn người hợp sức mới nhấc nổi đấy a?
Trần Long trợn tròn mắt.
Tô Hồng lấy lại tinh thần, nhìn thấy rõ ràng dung mạo của đối phương, kêu lên:
- Phương Chính?! Là cậu a?
- A Di Đà Phật, thí chủ, chính là bần tăng. Đừng nói nữa, nhanh chóng đi ra ngoài đi, phòng ốc sắp đổ sụp.
Khi Phương Chính nói chuyện, hắn cũng đã đi vào trong, dọn dẹp hỏa diễm mở ra một con đường, một tay nâng vạc nước lên, kéo qua một tấm chăn mền đắp lên cho mấy người, một vạc nước xối ướt tất cả mọi người.
Mấy người được bọc trong chăn mền, xoay người cúi đầu, một đường chạy ra ngoài.
Phương Chính vừa buông xuống vạc nước, mấy người cũng vừa chạy ra ngoài cửa, một chữ cuối cùng trên câu đối cũng hóa thành tro tàn, sau đó chỉ nghe thấy một tiếng oanh, phòng ốc sụp đổ!
Tô Hồng quay đầu nhìn lại, Phương Chính vậy mà còn chưa kịp đi ra! Bị dọa đến cả kinh kêu lên:
- Phương Chính?! Phương Chính?! Cậu vẫn an toàn chứ a, ô ô ô... Là thím hại cậu a! Ô ô…
Trần Long và thê tử Trần Long cũng đỏ ngầu con mắt, nếu không có Phương Chính đột nhiên xuất hiện, bị đống đổ nát vùi lấp lúc này chính là bọn họ! Người phải chết chính là bọn họ! Ân nhân cứu mạng đột nhiên gặp nạn, trong lòng khó chịu, trực tiếp òa khóc.
Vậy mà lúc này, giờ phút này, phía sau nhà, một bóng người đã lặng yên biến mất.
Phòng ốc sụp đổ tất nhiên là đáng sợ, nhưng mà một thân khí lực của Phương Chính cũng không phải để đùa, lại thêm Tăng Y Màu Trắng hộ thể, làm sao có thể giết chết hắn? Tên này xác định rõ là mấy người Tô Hồng không có việc gì, lập tức thừa dịp loạn rời đi. Cứu người là chuyện tốt, nhưng mà có quá nhiều chuyện không thể giải thích rõ ràng, vậy tốt nhất là tránh nói đến.
Phương Chính đã có dự định, sau khi trở về, mặc kệ ai hỏi thế nào, đều là lời gì cũng không nói! Các cậu muốn nghĩ thế nào thì cứ nghĩ như thế đó thôi...
Lúc Phương Chính rời khỏi Trần gia, xe cứu hỏa cũng đã ò í e chạy đến, đối mặt với lửa lớn, Phương Chính cũng không có bất kỳ biện pháp nào. Đi đến mấy căn nhà gần đó kiểm tra một chút, xác định là không có ai, mới an tâm.
Phương Chính lập tức chạy về núi, tìm đến phía sau một đống tuyết lớn ngay trước đường mòn lên núi, ngồi xổm nửa ngày, chờ mọi người đều chạy xuống núi cả rồi, lúc này mới thản nhiên đi lên núi.
Trở lại trên núi, Phương Chính đóng lại cửa sân, đi vào Phật Đường, ngọn nến vẫn đang cháy sáng như cũ. Ngồi xếp bằng xuống, niệm đọc kinh văn, cầu phúc cho năm mới, cầu phúc cho thôn dân dưới núi, hi vọng năm nay tất cả mọi người đều được bình an...
Dưới núi lại náo nhiệt, đội phòng cháy chữa cháy chạy tới đầu tiên, nghe nói có người bị vùi lấp ở bên trong! Một đám quan binh chữa cháy vọt thẳng vào trong biển lửa, lục tìm một trận, lửa cũng đã dập tắt, mặt đất cũng bị đào sâu ba thước, cũng không có thấy được một bóng người nào!
- Có thể nào hắn đã bị đốt thành tro bụi rồi hay không?
Tô Hồng khóc ròng nói.
- Đại tỷ, chị cũng đừng khóc. Ở đâu ra hòa thượng a, ở đâu ra người a... Chị nhìn xem trong này một chút, đều là đồ đạc trong nhà, ngay cả một mảnh xương cũng không có.
Quan binh chữa cháy gạt ra từng mảnh cháy vụn mà nói.
Tô Hồng nhìn theo, quả nhiên, bên trong căn bản không có xương cốt của người, cũng không có thi thể... Nhìn đến đây, Tô Hồng nghi ngờ, rõ ràng là cô nhìn thấy lúc phòng ốc sụp đổ Phương Chính cũng chưa có thoát ra mà?
Quan binh chữa cháy vỗ vỗ bả vai Tô Hồng nói:
- Đại tỷ, hẳn là lúc đó chị bị kinh hoảng, mới sinh ra ảo giác.
- Chúng tôi đều thấy được a.
Thê tử của Trần Long kêu lên.
- Đây là ảo giác tập thể.
Quan binh chữa cháy nói.
Tô Hồng còn muốn nói điều gì, Trần Long bỗng nhiên giữ chặt Tô Hồng, thấp giọng nói:
- Mẹ, chúng ta cứ coi như là ảo giác đi. Chuyện này a, quá kỳ quái, mẹ cứ nghĩ đến cặp câu đối kia một chút, rồi một màn tay không ném bay xà nhà, một màn xuất hiện từ trong biển lửa, đó là chuyện người bình thường có thể làm được hay sao? Loại chuyện này, không thể nói rõ ra, cũng không thể giải thích rõ ràng được. Càng nói càng thêm phiền phức… Theo con thấy, hẳn là đại sư cũng sợ phiền phức, trực tiếp rời đi. Lần này mặc dù hung hiểm, nhưng đại sư cũng không phải người thường, tất nhiên sẽ bình yên vô sự. Trời đã sáng, chúng ta cứ đi lên núi nhìn xem một chút, tự nhiên sẽ biết tất cả mọi chuyện.
Tô Hồng nghe vậy, bừng tỉnh đại ngộ, gật gật đầu, cũng không tiếp tục kiên trì chuyện bản thân được Phương Chính cứu ra, chỉ nói là bản thân gặp phải ảo giác, dường như nhìn thấy gì đó, nhưng lại không nhớ rõ.
Tô Hồng không làm rối lên, sự tình cũng dễ xử lý hơn nhiều.
Đến lúc này, thôn dân đều đã chạy về, Trần Kim vừa nhìn thấy mấy người Tô Hồng, Trần Long, thê tử Trần Long cùng với đứa cháu trai còn nhỏ, trực tiếp nhào tới ôm nhau mà khóc. Dọc theo con đường này, hắn lo lắng hoảng sợ muốn chết đi thôi!
Ban đầu Tô Hồng còn có một bụng oán khí, kết quả, vừa nhìn thấy bộ dáng chật vật rách nát của Trần Kim, một mặt quan tâm, vẻ lo lắng kia, tất cả cơn giận lập tức tan biến sạch sẽ. Cả nhà vẫn còn sống, đoàn viên là tốt rồi... Còn nhà cửa bị đốt mất đi, xây lại ngôi nhà mới là được! Người bình an, những thứ khác đều không quan trọng!
Đội phòng cháy chữa cháy xử lý xong chuyện ở bên này, sau đó lập tức rời đi.
Vương Hữu Quý tổ chức mọi người giúp đỡ Trần gia dọn dẹp hiện trường, nhìn xem có thể tìm được đồ vật gì có thể sử dụng hay không.
Người một nhà Trần Kim cũng ra sức dẹp dọn, bận rộn một trận, bận đến tận buổi trưa, lúc này mới đưa tiễn những người thôn dân nhiệt tình.
Người một nhà Trần Kim nhìn đống phế tích, thổn thức không thôi.
Trần Kim thấp giọng mắng:
- Đều là do Phương Chính, đầu năm lại làm ra sự tình nén hương đầu gì kia...
Ba!
Đỉnh đầu Trần Kim ăn trọn một bàn tay!
Trần Kim cả giận nói:
- Tô Hồng, bà làm gì?
- Làm gì?! Đánh ông! Quất ông! Ông không hiểu a? Ông thử mắng chửi Phương Chính thêm một câu nữa xem xem? Nói cho Trần Kim ông biết, từ nay về sau, nếu tôi còn nghe thấy ông mắng chửi Phương Chính, tôi sẽ không chỉ dùng bàn tay quất ông! Tôi còn dùng giày quất ông!
Tô Hồng chống nạnh đứng đó, một bộ dáng như Mẫu Dạ Xoa.
Trần Kim lập tức bị khí thế của bà chấn nhiếp, hai người sống với nhau đã mấy chục năm, đây là lần đầu tiên hắn nhìn thấy Tô Hồng dữ dằn như thế! Đây là lão bà nương nhà hắn đấy sao? Chẳng phải là hàng ngày hắn nói cái gì thì nghe theo cái đó hay sao? Tại sao hôm nay lại muốn tạo phản rồi?
Trần Kim tranh thủ thời gian nhìn về phía đứa con trai là Trần Long mà nói:
- Con trai, con không muốn quản việc này hay sao? Mẹ con ngoặt khuỷu tay ra ngoài kia kìa!
Trần Long vỗ vỗ bả vai Trần Kim nói:
- Cha a, cha cũng đừng nóng giận.
Trong lòng Trần Kim dễ chịu hơn đôi chút, thầm nghĩ:
“Vẫn là con trai biết thông cảm cho ta, quan tâm ta...”
- Mẹ nói rất đúng! Mẹ, nếu không đủ giày, con hỗ trợ!
Trần Long lập tức nói, sau đó đứng ra sau lưng Tô Hồng.
Trần Kim lập tức trợn tròn mắt, đây là tình huống gì? Một trận lửa lớn đốt cho tập thể tạo phản?
Trần Kim nhìn về phía thê tử Trần Long, kết quả, nữ nhân này đã đứng phía sau Tô Hồng, lúng túng nói:
- Cha a, mẹ nói rất đúng.
- Các... Các người... Đều muốn tạo phản có đúng không? Ai u, cuộc sống này a, không cách nào sống tiếp a...
Trần Kim tức giận dậm chân ầm ầm, đúng vào lúc này, ống quần xiết chặt, cúi đầu nhìn lại, hóa ra là cháu trai đang kéo hắn a.
Cháu trai của hắn khẽ nói:
- Ông nội, không nên tức giận a...
Trần Kim trực tiếp ôm lấy cháu trai, nói:
- Vẫn là cháu trai tốt với ông, biết quan tâm đến ông nội.