Chương 126: Thua Lỗ, Kiếm Lời?
- Ông nội, không tức giận, bà nội nói rất đúng.
Phốc!
Trần Kim tức giận kém chút nữa đã phun ra một ngụm lão huyết.
- Cha a, cha cũng đừng tranh cãi làm gì, chuyện này chúng ta tuyệt đối sẽ không nhượng bộ.
Trần Long nói.
Trần Kim trừng mắt liếc Trần Long nói:
- Không cho ta một lời giải thích hợp lý, hôm nay tôi và các người không xong chuyện đâu! Uổng công tôi lăn lộn chạy vội xuống, kết quả lại gặp một đám bạch nhãn lang.
Mấy người Tô Hồng cười khổ một tiếng, lôi kéo Trần Kim đi qua một bên, kể lại những chuyện bọn hắn nhìn thấy một lần.
Sau khi nghe xong, Trần Kim trầm mặc...
- Lão đầu tử, tôi biết tính tình của ông cố chấp, nhưng mà riêng chuyện của Phương Chính, nếu ông còn cứng đầu bướng bỉnh, cuộc sống của chúng ta sau này chắc chắn không được yên ổn. Ông bướng bỉnh cũng không sao, nhưng mà tuyệt không thể vong ân phụ nghĩa! Nếu không nhờ Phương Chính, một nhà chúng ta đều đã hóa thành tro.
Tô Hồng nói.
Trần Kim lấy ra một điếu thuốc, châm lửa, yên lặng hút thuốc, hít hai hơi, sau đó hỏi:
- Mấy người xác định là không có hoa mắt?
- Hoa mắt? Lão cha, người nhìn xem cây xà nhà nằm ngay cửa kia đi! Chuyện khác còn có thể hoa mắt, chuyện này có thể là hoa mắt sao?
Trần Long nói.
Trần Kim nghi ngờ nói:
- Chuyện này thật sự khó giải thích được, lúc tôi chạy xuống núi, Phương Chính còn đang ở trên núi a. Muốn xuống núi chỉ có một con đường, nếu hắn xuống núi, không có khả năng tôi lại không nhìn thấy a. Thế nhưng mà, trên đường đi căn bản không thấy được hắn a! Còn có chuyện cặp câu đối mà mấy người nói, chuyện này cũng quá quỷ dị đi... mấy người bảo tôi làm sao tin được đây.
- Chuyện câu đối là thiên chân vạn xác, chúng tôi đều thấy được. Lão đầu tử, ông tự suy nghĩ một chút, chúng ta đã lâu không ở trong nhà, phòng này cũng là phòng cũ. Cả thôn đều là nhà ngói, chỉ có ông là thích kiểu phòng cũ như thế này, chỉ là đổi kiểu cửa sổ. Nhà cũ sàn gỗ, lửa lớn cháy lên có thể chống chịu được bao lâu chứ? Ông xuống núi có nhanh hơn nữa cũng phải hơn một giờ a? Hơn một giờ, phòng ốc nhà ai mà không bị đốt rụi? Nhưng mà phòng ốc của chúng ta chỉ là bị thiêu đốt ở bên ngoài, trong buồng một mực không có khói lửa xông vào, chuyện này có thể là bình thường sao? Ông có thể nói là ảo giác, nhưng một khi khói đặc xông vào, chúng tôi còn có thể sống được a?
Tô Hồng nói.
Trần Long cũng nói:
- Đúng vậy a, lão cha. Cha phải hiểu đạo lý a, Ngộ Minh kia không phải thứ tốt lành gì, cha cũng theo hắn lăn lộn, Phương Chính thần kỳ như thế, cha lại luôn muốn hãm hại hắn. Rốt cục là đầu óc của cha đang nghĩ gì vậy a?
Ba!
Trần Kim trực tiếp đưa tay tát vào đầu Trần Long một cái tát mạnh, khiển trách:
- Anh nói chuyện với cha anh như thế đấy sao? Cha anh dù có thế nào đi nữa, cũng không tới phiên con cái như anh dạy dỗ!
- Hung gì mà hung, chuyện này chúng tôi đều thấy chân thật. Ông cứ nói đi, ông muốn làm sao!
Tô Hồng nói.
Trần Kim ném đi điếu thuốc, đứng lên nói:
- Trần Kim tôi cũng không phải một con rùa đen khốn nạn! Sao có thể vong ân phụ nghĩa? Nhưng mà chuyện này thật sự có chỗ kỳ quặc, tôi muốn lên núI nhìn xem một chút. Xem thử Phương Chính nói thế nào... Nếu không, tôi chưa thể chết tâm tư được. Nhưng mà mấy người yên tâm, có một chuyện ngày hôm nay, sau này tôi sẽ phân rõ giới hạn với Ngộ Minh! Được rồi? Còn chuyện khác, không có phòng ở, phải làm sao bây giờ?
- Còn làm sao bây giờ? Đi đến nhà bọn con chứ sao nữa. Trong huyện thành có nhà cửa lớn như vậy, lo gì không chứa được hai vị lão lão chứ?
Trần Long nói.
- Xéo đi! Ai muốn ở với anh chị, tôi chỉ thích ở thôn Nhất Chỉ.
Trần Kim nói.
- Vậy con xây lại cho ba mẹ một căn nhà mới, như vậy được rồi chứ?
Trần Long cười nói.
- Xem như anh có lương tâm, đi!
Rốt cục vẻ mặt Trần Kim cũng trở nên nhu hòa.
- Đi đâu?
Tô Hồng hỏi.
- Đi chợ.
Trần Kim phất phất tay nói.
- Đi chợ làm gì?
Trần Long không hiểu hỏi.
Trần Kim trừng mắt liếc hắn một cái, nói:
- Anh muốn tay không lên núi tìm gặp ân nhân cứu mạng của anh a? Anh còn muốn mặt mũi hay không?! Anh không muốn, nhưng cha anh muốn a!
Đám người Trần Long, Tô Hồng lập tức cười vang...
Con trai nhỏ của Trần Long lập tức chạy tới, kêu lên:
- Con muốn ăn kẹo đường!
...
Trên núi, Phương Chính cũng rất không vui! Phi thường không vui!
- Hệ thống, ngươi lặp lại lần nữa! Có mấy lần rút thưởng?
Phương Chính một mặt bi phẫn kêu lên!
- Một lần! Ngươi đã hỏi không dưới hai mươi lần, cho dù ngươi hỏi một trăm lẻ tám lần, câu trả lời của ta cũng sẽ không thay đổi! Một lần chính là một lần!
Hệ thống nói.
- Ta...
Phương Chính lại muốn mắng người, nhưng mà vẫn là nhịn được, một ngày chỉ có thể mắng một lần, thép tốt phải dùng trên lưỡi đao, không thể lãng phí. Phương Chính chỉ vào bầu trời nói:
- Tốt hơn hết là ngươi đừng có thực thể, nếu không, sái gia nhất định sẽ dành ra mấy phút dạy ngươi cách làm người! Để ngươi minh bạch, ngày xưa có Lỗ Trí Thâm nhổ cây liễu già, ngày nay có sái gia báo đáp hệ thống!
- Có rút thưởng hay không? Không rút thưởng, ta rời đi.
- Rút! Tại sao không rút? Nhưng mà ngươi thiếu ta một lời giải thích rõ ràng! Ngươi không giải thích rõ cho ta, ta không cam tâm a! Ta cứu được bốn mạng người, tại sao lại chỉ có thể rút thưởng một lần a? Đã nói từ trước cứu một mạng người một lần rút thưởng a? Nói thật đi, có phải ba lần kia đã bị ngươi ăn hoa hồng mất rồi hay không? Ta liều mạng đổi lấy, ngươi cũng muốn ăn ké hay sao? Bây giờ mông ta vẫn còn đau đây a...
Phương Chính kêu lên.
Hệ thống nói:
- Giải thích rõ ràng? Được thôi. Lần hành động này, ngươi liều một lần cứu ra bốn người, đích thật là đại công đức. Nếu như một nhà Trần Kim đều chết ở trong biển lửa, có lẽ Trần Kim cũng không sống nổi nữa, đoán chừng là cha mẹ của thê tử Trần Long cũng vô cùng đau thương khổ sở, tuổi già lại phải sống trong sự thống khổ.
- Nếu tính như vậy, công đức này lớn đến bao nhiêu a! Thế mà ngươi chỉ cho ta một cơ hội rút thưởng, quá keo kiệt...
Phương Chính thầm nói.
Hệ thống căn bản không để ý đến Phương Chính, tiếp tục nói:
- Nhưng mà, ngươi chỉ hành động một lần, chẳng qua là cứu vớt được bốn mạng người mà thôi. Công đức của ngươi sẽ không ít đi, nhưng mà chỉ có một lần rút thưởng. Một lần hành động, một lần rút thưởng! Nhiều hơn, không có đâu, ngươi muốn có, có thể tự cải thiện cơm nước. Nhưng mà, cơ hội rút thưởng này cũng không phải là rút thưởng bình thường, công đức cứu bốn người, đủ để ngươi rút được một món đồ tốt. Nói cách khác, chính là cứu bốn người được bốn lần rút thưởng nhỏ, đổi thành một lần rút thưởng lớn! Ban đầu ngươi có thể rút được bốn quả cầu pha lê, hiện tại có thể rút được một viên ngọc hoàng kim, ngươi muốn cái nào? Nếu như ngươi ngốc, xem như ta không nói.
Đôi mắt Phương Chính lập tức sáng lên, hắn dĩ nhiên không phải đồ đần, quả cầu pha lê có nhiều hơn cũng chỉ là quả cầu pha lê, ngọc hoàng kim đó là biến hóa về chất a! Thế là Phương Chính nói:
- Giải thích rất hoàn mỹ, bần tăng tiếp nhận.
- Hiện tại có thể rút thưởng rồi sao?
- Rút! Nhất định phải rút! Khoan... Đúng rồi, lúc ta xuống núi, ngươi còn nói là có ban thưởng. Hiện tại có thể rút cùng một lúc hay không?
Phương Chính đột nhiên nhớ tới chuyện này, hỏi.
- Có thể, rút cùng một lúc? Vẫn là hòa hai công đức vào với nhau, rút một phần thưởng lớn?
Hệ thống hỏi.
Phương Chính ngạc nhiên:
- Còn có thể tích lũy công đức để rút chung nữa sao?
- Đương nhiên, mặc dù công đức là hư vô, nhưng mà mỗi lần đạt được đủ điểm công đức, chỉ cần chưa có rút thưởng, đều sẽ không bị tính vào bên trong số công đức cũ. Mà là tính vào một phần khác! Nếu ngươi rút thưởng, số công đức này sẽ dùng để soi xét cấp bậc, công đức càng cao, xác suất rút thưởng đạt được đồ tốt sẽ càng cao. Đây cũng là một loại phương thức phán định của hệ thống. Được rồi, là hai quả cầu pha lê, hay là một viên ngọc hoàng kim?
Hệ thống hỏi.
Phương Chính khẽ đảo hai mắt, nói:
- Hệ thống, ta phát hiện ngươi quá âm đi! Bốn lần thì ngươi áp súc thành một lần, hai lần ngươi cũng muốn áp súc thành một lần...
- Ngươi có thể lựa chọn rút hai lần.
Hệ thống nói với lẽ đương nhiên.
- Ngươi đã nói như vậy, ta còn chọn rút hai lần, chẳng phải là thành ngu ngốc hay sao? Một lần! Rút đi! Đừng có đề cập số lần với ta nữa, nói nhiều chỉ thêm hoảng.
Phương Chính nói.