Chương 129: Báo Tử
Phương Chính thấy vậy, cũng tự nhiên nhận lấy, mở ra xem, cười nói:
- Ha ha! Nhiều rau xanh như vậy, có thể gói được rất nhiều sủi cảo a, ha ha...
Nhìn thấy khuôn mặt tươi cười của Phương Chính giống hệt như khuôn mặt đứa trẻ, mấy người Tô Hồng cũng cười. Trong nháy mắt đó, chênh lệch thân phận giữa đại sư và người bình thường hoàn toàn biến mất. Phảng phất như lại trở về năm đó, Phương Chính chỉ là Phương Chính, bọn hắn chỉ là bọn hắn, bầu không khí vô cùng hòa hợp...
- Cậu muốn ăn sủi cảo? Vậy để thím về làm bột, gói cho cậu một ngàn miếng sủi cảo, đông lạnh rồi gửi lên cho cậu,! Muốn ăn thì ăn!
Tô Hồng lập tức kêu lên.
Phương Chính vui vẻ cười nói:
- Vậy thì đa tạ thí chủ, nhưng mà bần tăng không vội. Các vị thí chủ vẫn là tập trung xử lý hậu quả của trận hỏa hoạn trước đi. Nếu có việc cần, bần tăng nhất định sẽ dốc lực hỗ trợ.
Trần Kim nói:
- Cậu cũng không cần lo lắng, chuyện nhà ở, là sự tình của tiểu tử thúi này!
Trần Kim đá Trần Long một cước.
Trần Long cười hắc hắc nói:
- Chắc không ai như tôi đâu, gặp phải một lão cha như thế này...
Kết quả là lại nhận về một bàn tay...
Sau một trận náo loạn, mấy người đi vào trong chùa để dâng hương, ngẩng đầu một cái mới phát hiện, vậy mà không nhìn thấy tượng Tống Tử Quan Âm, thay vào đó là một tấm vải lụa kim sắc, phía trên có chân dung Tống Tử Quan Âm và Thiên Thủ Quan Âm. Mấy người lập tức đại hỉ, ban đầu cũng chỉ nghĩ tới dâng hương là để biến tướng cho Phương Chính một chút tiền hương hỏa. Dù sao thì bọn hắn cũng đều đã có hài tử, cũng không cầu thêm gì.
Bây giờ đã có Thiên Thủ Quan Âm, không còn như thế nữa, có vị Bồ Tát này là có thể cầu rất nhiều thứ!
Trần Kim và Tô Hồng cầu một nhà bình an, Trần Long cầu sự nghiệp thuận lợi, thê tử của Trần Long cầu cho đứa con trai trưởng thành khỏe mạnh, đứa bé lại cầu nhiều đồ ăn vặt hơn...
Mỗi người một nén hương, dâng hương cầu nguyện xong, lúc này mới cáo từ rời đi. Nhà ở bị lửa đốt rụi, hậu quả là có rất nhiều chuyện cần chính bọn hắn dốc lực xử lý, không tiện lưu lại trên núi quá lâu.
Đưa tiễn mấy người rời đi, Phương Chính nhìn qua một túi lớn chứa đầy củ cải, cải trắng, rau cần ở trước mặt... Cũng cười đến nở hoa:
- Chậc chậc, rốt cục cũng có một chút rau củ có thể ăn được, lâu ngày không ăn, cũng không biết những món ăn này có hương vị gì. Hệ thống a, bây giờ ta đã có thể tự do xuống núi a?
- Có thể, nhưng mà, ngươi xác định là không cần có người trông chừng chùa chiền hay sao?
Hệ thống nói.
Phương Chính nói:
- Không phải là có ngươi đấy sao?
- Ta sẽ không quản những chuyện này, mặt khác, nếu như chùa chiền bị trộm cắp, hoặc là bị hư hại, đều sẽ khấu trừ một số điểm công đức tương ứng của ngươi, đồng thời cũng sẽ ảnh hưởng đến mỗi một cái đánh giá hoàn thành nhiệm vụ của ngươi. Cho nên, tốt nhất là ngươi hãy nghĩ kỹ rồi mới xuống núi.
Hệ thống nói.
Phương Chính vô tư nói:
- Chùa chiền này của ta mặc dù cũng có một vài món đồ chơi đáng tiền, chẳng qua, nếu có người thì cũng là người trong thôn, ai sẽ trộm đồ của ta? Huống chi, chùa chiền nhà ta còn có hộ pháp mà.
Tuy nói như thế, nhưng Độc Lang không bao giờ ở yên một chỗ, suốt ngày cứ chạy tán loạn khắp nơi, thường xuyên không có ở nhà, cho nên, trông cậy vào hắn sao? Phương Chính cảm thấy còn không đáng tin cậy bằng con sóc, ngẩng đầu một cái, kết quả, con sóc cũng không có ở nhà, không biết là chạy đi đâu rồi.
Phương Chính lập tức ném bay suy nghĩ vừa rồi, quả nhiên, bản thân vẫn là đáng tin nhất a!
Dưới núi, Trần Kim về tới trước phế tích Trần gia, nhìn xem một vùng phế tích, cau mày.
Trần Long nói:
- Lão cha, đều đã cháy hết rồi, đừng thương tâm nữa. Đợi ít lâu sau con xây cho cha một căn nhà tốt hơn.
- Anh biết cái đếch gì, căn nhà này là do ông bà nội của anh xây nên, bên trong có quá nhiều kỷ niệm, cho nên tôi mới không nỡ hủy đi mà đóng mới. Bây giờ cũng bị hủy... Ai...
Trần Kim thở dài, trên mặt càng nhiều hơn mấy phần già nua.
Tô Hồng lôi kéo tay Trần Kim mà nói:
- Cháy cũng đã cháy rồi, đừng suy nghĩ nhiều như vậy.
- Có khả năng không nghĩ đến a? Trận hỏa hoạn này cũng quá bất thường đi? Người trong thôn căn bản đều đã lên núi, cũng chẳng biết lửa từ đâu ra?
Trần Kim hừ lạnh một tiếng nói.
Trần Long hoảng sợ nói:
- Lão cha, người nói, có người phóng hỏa?
- Không biết, nhưng mà rất có khả năng này! Trước kia, nếu có lửa cháy đều là do mấy đứa nhóc đốt pháo ném loạn, nhưng mà lần này, tôi cảm thấy không đơn giản như vậy. Mấy người cứ chờ ở đây, tôi đi tìm lão bí thư và thôn trưởng tâm sự, bất kể như thế nào, không thể bỏ qua chuyện này dễ dàng như vậy. Làm gì làm cũng phải có một lời giải thích rõ ràng mới được!
Nói xong, Trần Long đi.
Đám người Tô Hồng đưa mắt nhìn nhau,
Đồng thời, sắc mặt cũng có chút âm trầm, nếu như thật sự có người phóng hỏa, vậy đơn giản là...
Phương Chính không biết tình huống ở dưới núi là như thế nào, buổi chiều, mang rau xanh ra, lựa cho kỹ, rửa sạch, nấu một nồi canh rau quả. Món canh do nước sạch vô căn phối hợp với rau quả nấu ra, Phương Chính, Độc Lang, con sóc uống đến nỗi muốn ngừng mà không được, cuối cùng, tập thể uống no căng nằm ngửa ra trên mặt tuyết, lười chỉ muốn nằm.
Một đêm không có chuyện gì xảy ra...
Ngày thứ hai, Phương Chính dậy từ thật sớm, quét dọn Phật Đường, đồng thời, suy nghĩ sự tình sau này, bây giờ đã có thể xuống núi, hắn cũng muốn đi ra ngoài một chút. Lồng giam đã mở ra, chim tước tự nhiên sẽ muốn bay.
Đúng lúc này...
- Đại sư, cậu khỏe a.
Đúng lúc này, từ cửa lớn truyền tới một thanh âm mang theo vài phần bi thương.
Phương Chính ngẩng đầu nhìn lại, lập tức ngây ngẩn cả người, người tới lại là người quen! Một nữ tử một mặt bi thống ôm trong lòng một cô bé tóc ngắn, trên khuôn mặt nhỏ nhắn của cô bé cũng mang theo nét đau thương nhàn nhạt.
Phương Chính nhìn thấy, thở dài, đi đến trước mặt hai người, chắp tay trước ngực nói:
- A Di Đà Phật, hai vị thí chủ, xin nén bi thương.
- Đại sư, quấy rầy cậu rồi.
Lỗ Song Song đỏ hồng hai mắt nói.
Phương Chính lắc đầu, nói:
- Hai vị thí chủ, mời vào đi.
Lỗ Song Song ôm theo con gái Tiểu Mễ Hạt đi vào trong, chùa chiền của Phương Chính bây giờ cũng đã có ghế ngồi, đương nhiên sẽ không tiếp tục để cho khách nhân ngồi trên tảng đá hay trên mặt đất. Lại bưng tới một chậu than, mấy người ngồi xuống.
Lỗ Song Song lấy ra một phong thư giao cho Phương Chính, nói:
- Lúc Khiếu Quốc ra đi, hắn đưa cho tôi phong thư này, để tôi giao lại cho đại sư.
Đó là một phong thư làm bằng da trâu, phía trên không có tem nhãn, chỉ có sáu chữ lớn, thân gửi Phương Chính đại sư!
Phương Chính mở ra xem, lại là một tờ giấy trắng không có chữ! Sau đó Phương Chính bừng tỉnh đại ngộ, chắp tay trước ngực nói:
- A Di Đà Phật.
Không có chữ nghĩa là không có lời gì muốn nói, không có lời muốn nói cũng chính là không có tiếc nuối.
Nhưng mà Lỗ Song Song đã mang theo Tiểu Mễ Hạt tới đây, đã nói rõ Hàn Khiếu Quốc cũng không phải thật sự không có tiếc nuối, ít nhất là hắn vẫn chưa yên tâm về hai người.
- Đại sư, Khiếu Quốc đi, tôi tâm phiền ý loạn, muốn ở trên núi yên tĩnh mấy ngày, có được không?
Lỗ Song Song bỗng nhiên nói.
Phương Chính sững sờ, sau đó khẽ lắc đầu nói:
- Thật có lỗi, thí chủ, chùa chiền này của bần tăng cô cũng nhìn thấy đấy, chỉ là một chùa chiền nhỏ. Hơn nữa, cả chùa chỉ có một mình bần tăng, không thể và cũng không tiện tiếp đãi nữ quyến.
- Như vậy a...
Ánh mắt Lỗ Song Song u ám, hiển nhiên là sau khi Hàn Khiếu Quốc bị chấp hành tử hình, tâm tình của cô cũng sa sút rất nhiều.
Phương Chính thở dài nói:
- Thí chủ, nếu như cô không sợ mệt mỏi, bần tăng có thể an bài giúp cô ở tạm trong thôn Nhất Chỉ dưới núi. Nếu như muốn lễ Phật, ban ngày tùy thời có thể lên núi.
- Đa tạ đại sư.
Lỗ Song Song nghe vậy, đôi mắt lập tức sáng lên, có thêm chút thần thái.
Tiểu Mễ Hạt cũng kêu lên theo:
- Tạ ơn đại đầu trọc.