Chương 130: Dỗ Trẻ Nhỏ
Phương Chính lập tức bị cô bé búp bê đáng yêu này chọc cười, chỉ có điều, búp bê bây giờ đã thiếu đi dáng tươi cười lúc trước, nhiều hơn mấy phần đau thương, hiển nhiên là cô bé này cũng biết chuyện phụ thân bị phán quyết tử hình, khẽ xoa đầu Tiểu Mễ Hạt, nói:
- Đừng khách khí, hai vị thí chủ, nếu như cảm thấy tâm phiền ý loạn, có thể đi vào Phật Đường nói vài câu với Bồ Tát, nói không chừng Bồ Tát sẽ giúp các cô giải trừ phiền não. Ít nhất thì Bồ Tát là người biết lắng nghe nhất.
Lỗ Song Song gật đầu, nói:
- Vậy xin quấy rầy đại sư, còn xin đại sư giúp tôi dẫn Tiểu Mễ đi chơi.
Phương Chính nhìn Tiểu Mễ Hạt mắt to tròn dễ thương, khẽ gật đầu nói:
- Thí chủ yên tâm đi.
- Ừm.
Lỗ Song Song gật đầu, đứng dậy đi về phía Phật Đường.
Chỉ có điều, trong lòng Lỗ Song Song cũng thầm xem thường, cô không phải tín đồ Phật môn, cô là sinh viên tốt nghiệp đại học danh tiếng. Trong ánh nhìn của cô, Phật cũng tốt, thần cũng được, đều là chỗ ký thác hư ảo do tâm linh của nhân loại sáng tạo ra, những vật này, có tin, thì tồn tại. Nhưng mà sự tồn tại này cũng chỉ là tồn tại hư giả, chỉ là giả vờ như có một người như vậy, sau đó kín đáo kể lại bí mật, sai lầm cho đối phương nghe, cũng nhận lại được sự tha thứ của đối phương, từ đó tự gây tê bản thân, tha thứ cho bản thân mà thôi.
Cho nên, đối với cô mà nói, cầu nguyện cũng tốt, kể ra cũng được, cũng không thèm để ý. Cô tiến vào Phật Đường cũng không phải vì cho rằng Phật có thể giúp cô, chỉ là muốn tìm một cơ hội để bản thân yên tĩnh một chút, khóc một trận...
Bây giờ đã thiếu đi cánh tay vững chắc có thể để cô dựa vào, mà trên bờ vai gầy yếu của cô lại phải gánh vác một đứa con gái nhỏ và cả một mái nhà, áp lực khiến cô rất mệt mỏi, rất mệt mỏi, thậm chí có chút mê mang, không biết tương lai bản thân nên đi nơi nào. Điều bận tâm duy nhất, chỉ là muốn nuôi dưỡng con gái trưởng thành mà thôi. Còn lại, hoàn toàn không biết...
Cô muốn khóc, nhưng cô là trụ cột của gia đình, tuyệt đối không thể khóc trước mặt con gái, cô chỉ có thể nhẫn nhịn.
Tội lỗi của Hàn Khiếu Quốc là quá nặng, nặng đến nỗi ngay cả người thân cũng không thể tha thứ cho hắn, thậm chí còn phân rõ giới hạn với hai mẹ con Lỗ Song Song và Hàn Tiểu Mễ. Bây giờ, trên toàn bộ thế giới này, cô hoàn toàn không tìm thấy được một người hay một địa phương thứ hai có thể khiến cho cô yên lòng, để có thể thổ lộ hết, yên lặng một chút, khóc một trận.
Cuối cùng, cô đến nơi này, kỳ thật, cô cũng không biết vì sao bản thân lại tới...
Mà mục đích tới nơi này, chỉ vẻn vẹn là khóc một trận mà thôi... Sau đó, vẫn phải tiếp tục sống và nỗ lực, dù cho thế giới này đã kinh biến đến mức u ám.
Mà trong nháy mắt khi Lỗ Song Song đi vào Phật Đường, bất tri bất giác, tâm tình bỗng nhiên trở nên nhẹ nhõm hơn, loại tâm tình kiềm nén bản thân kia trong nháy mắt đã giảm đi rất nhiều, giống như một cọng cỏ cuối cùng chặn trên nắp cống đột nhiên trôi mất, bi thương trào ra không dứt, Lỗ Song Song quỳ gối trên Phật đoàn, trong nháy mắt đã khóc ròng nước mắt.
Phương Chính dẫn theo Hàn Tiểu Mễ đứng ở cửa ra vào, bởi vì Lỗ Song Song đưa lưng về phía hai người, Hàn Tiểu Mễ cũng không biết Lỗ Song Song đang khóc. Nhưng mà Phương Chính biết, bả vai run run kia, đã nói rõ hết thảy.
- Đại đầu trọc, mẹ em đang làm gì?
Hàn Tiểu Mễ hỏi.
Phương Chính mỉm cười, xoa đầu của cô bé nói:
- Đang tự hỏi một ít chuyện, một vài chuyện rất trọng yếu. Tiểu đầu trọc đã có tóc, sau này vẫn nên gọi em là Tiểu Mễ Hạt. Tiểu Mễ Hạt, em thích động vật nhỏ không a?
- Thích... Lúc ba ba vẫn còn, thường xuyên dẫn em đi thăm vườn bách thú. Nhưng mà vườn bách thú của huyện Tùng Vũ rất chán, chỉ có một con thằn lằn trước giờ không biết chuyển động là gì, còn có hai con không biết là chó hay là sói, à, còn có dê...
Tiểu Mễ Hạt phàn nàn nói.
Phương Chính lập tức bó tay rồi, vườn bách thú kia khi còn bé hắn cũng đã đi qua, không nghĩ tới đã nhiều năm như vậy, vẫn không thay đổi, vẫn là ba con vật kia... Cũng thật giỏi lừa bịp. Nhất là con thằn lằn kia, khi còn bé hắn cũng tưởng là thằn lằn sống, chỉ là lười nhác không chịu động. Về sau mới biết được, thứ đồ chơi kia chỉ là một tiêu bản, hết đời này cũng đừng mơ nó sẽ động.
Nhưng mà Phương Chính sẽ không nói với Tiểu Mễ Hạt những lời này, lôi kéo Tiểu Mễ Hạt đi đến dưới gốc cây Bồ Đề, gõ gõ thân cây.
Sau một khắc, con sóc từ trong ổ nhô đầu ra, kêu hai tiếng chi chi:
- Đừng gõ, hôm nay không có hạt thông!
Phương Chính lập tức lúng túng, cũng may Tiểu Mễ Hạt không hiểu tiếng con sóc, Phương Chính tránh được xấu hổ. Phương Chính vẫy vẫy tay với con sóc, nói:
- A Di Đà Phật, tiểu tử ngươi xuống đây đi, đi chơi với tiểu thí chủ này một hồi.
- Không đi, ngươi đừng hòng gạt ta đi ra rồi trộm hạt thông của ta!
Sóc con bày ra một bộ dáng ta rất thông minh, nói.
Đôi mắt Phương Chính lập tức sáng lên, quả nhiên là tiểu tử này có hàng lậu!
Sóc con lập tức phát hiện bản thân đã nói lỡ miệng, một bộ dáng như đề phòng cướp mà nhìn Phương Chính.
Phương Chính nói:
- Ngươi xuống đây, ta có lời muốn nói với ngươi. Nếu không, hôm nay không nuôi cơm.
Sóc con đầu tiên là lắc đầu, nhưng vừa nghe thấy không nuôi cơm, chuyện này không thể được! Bây giờ Linh mễ đã trở thành khẩu phần lương thực hàng đầu của hắn, vô luận thế nào cũng không thể thiếu!
Thế là sóc con không thể không khuất phục trước dâm uy của Phương Chính, đi xuống.
Phương Chính thấp giọng nói bên tai con sóc về thân thế của Tiểu Mễ Hạt, sóc con gãi gãi đầu, cảnh giác nhìn Phương Chính, nói:
- Ta đi chơi với con bé, không cho phép ngươi trộm hạt thông của ta!
- Xem bộ dáng hẹp hòi của ngươi kìa, chẳng lẽ không thể hào phóng một chút? Xin hai hạt đi chào hỏi với khách nhân cũng không được a? Coi như ta mượn đi, hôm khác đi nhặt chung với ngươi còn không được sao?
Phương Chính mười phần bó tay rồi, tên thần giữ của này, thực sự khiến hắn không biết phải làm sao.
Con sóc nghiêng nghiêng đầu, nghĩ nghĩ, cũng không biết là đang tính toán chuyện gì, cuối cùng một mặt ghét bỏ mà nói:
- Ngươi quá ngu ngốc, không biết hạt nào là tốt hạt nào là xấu.
Sau đó tiểu tử này vụt một cái đã leo lên cây, không bao lâu sau, thật đúng là cầm hạt thông xuống. Phương Chính xem xét, triệt để bó tay rồi, tên này thật sự keo kiệt, vậy mà chỉ lấy đúng hai hạt thông!
Mà từ đầu tới cuối, Tiểu Mễ Hạt đều đang nhìn Phương Chính và sóc con, chuẩn xác mà nói, là đang nhìn sóc con! Một màn giao lưu giữa Phương Chính và sóc con, Tiểu Mễ Hạt nhìn đến đôi mắt to tròn rực sáng. Nhất là sau khi nhìn thấy sóc con thông minh như vậy, càng là vô cùng ưa thích.
Chỉ có điều, tiểu nha đầu này vẫn có chút thẹn thùng, xấu hổ không dám nói là muốn chơi với con sóc, chỉ là dùng đôi mắt to ngập nước, vô cùng khát vọng, mong đợi nhìn sóc con.
Phương Chính nhìn thấy, gõ đầu sóc con nói:
- Anh tặng quà mà nhìn em làm gì? Còn không đưa qua đi?
Sóc con xuôi theo quần áo của Phương Chính mà leo xuống, đến khi ngang bằng với Tiểu Mễ Hạt, lúc này mới lấy ra hai hạt thông đưa cho Tiểu Mễ Hạt.
Tiểu Mễ Hạt vô cùng kích động hưng phấn mà kêu lên:
- Anh đây là tặng cho em sao?
Sóc con nhìn Phương Chính, Phương Chính bày ra một bộ dáng nếu anh không cho, em lập tức trừ đi khẩu phần cơm tối của anh, sóc con nhìn nhìn lại Tiểu Mễ Hạt, sau đó nhịn đau đặt hai hạt thông lên trên tay Tiểu Mễ Hạt.
Tiểu Mễ Hạt lập tức hưng phấn vô cùng, nâng trong lòng bàn tay như nhặt được trân bảo, nói với sóc con:
- Cảm ơn anh!
Sau đó Tiểu Mễ Hạt giơ hai hạt thông lên cao, để cho Phương Chính nhìn xem:
- Đại đầu trọc, anh xem, sóc con đưa cho em! Thật xinh đẹp! Đây là lần đầu tiên em được một con vật nhỏ tặng đồ a...
Phương Chính cười nói:
- Tiểu Mễ Hạt, đây là sóc con đưa cho em, điều này đại biểu cho tình hữu nghị giữa các em. Đúng không, vật nhỏ...
Phương Chính búng nhẹ cái bụng mập mạp của sóc con một cái, từ khi vào ở trong chùa miếu, tên này càng ngày càng mập...
Sóc con trực tiếp quăng cho Phương Chính một cái đuôi to, nhảy lên trên bờ vai Tiểu Mễ Hạt, sau đó kêu lên chi chi tra tra, đều là nói xấu Phương Chính, gì mà không giảng đạo lý, muốn trừ khẩu phần cơm tối của hắn...