Lão Nạp Phải Hoàn Tục

Chương 132: Hòa Thượng Chán Ghét Tiểu Thuyết Ngôn Tình

Chương 132: Hòa Thượng Chán Ghét Tiểu Thuyết Ngôn Tình


         Cổng trường đại học vô cùng quen thuộc, đường đi, hoa cỏ cây cối quen thuộc, trọng điểm là còn có một người quen thuộc!
- Nơi này là…?
Lỗ Song Song quay đầu nhìn lại, không thấy hoa sen, giờ khắc này cô đã đặt mình vào trong đô thị.
- Song Song, em đến rồi.
Hàn Khiếu Quốc đi tới, ánh mắt thâm tình nhìn Lỗ Song Song.
Lỗ Song Song nhìn gương mặt thân thuộc này, lập tức rơi lệ như mưa, hỏi:
- Khiếu Quốc, hết thảy những thứ này là thật sao?
- Thật, giả, trọng yếu sao? Quan trọng là chúng ta được gặp nhau, không phải sao?
Hàn Khiếu Quốc hỏi.
Lỗ Song Song gật đầu, tiến tới trong ngực Hàn Khiếu Quốc, thấp giọng hỏi:
- Khiếu Quốc, anh đi rồi, em thật cô đơn, thật là sợ hãi... Gánh vác thật nặng. Phảng phất như bầu trời sập xuống... Mệt mỏi quá a.
- Anh biết, em chịu khổ, anh đều thấy được. Nhưng mà Song Song a, em đã đáp ứng anh, em sẽ chăm sóc Tiểu Mễ Hạt thật tốt, để con bé khỏe mạnh trưởng thành. Đồng thời bản thân cũng sẽ sống thật hạnh phúc, không phải sao?
Hàn Khiếu Quốc nói.
Lỗ Song Song cười khổ nói:
- Em cũng muốn, thế nhưng mà em không làm được... Ô ô... Anh không ở bên cạnh em, em thật sự rất khó chịu...
- Tới.
Hàn Khiếu Quốc lôi kéo tay Lỗ Song Song, đi đến dưới một gốc cây, ngồi xuống. Sau đó thấp giọng nói:
- Em có biết không? Anh chưa bao giờ rời xa em cả, anh vẫn một mực ở bên cạnh em. Kỳ thật, chỉ cần em an tĩnh lại, là có thể cảm nhận được anh đang tồn tại. Anh chính là một ngôi sao trên trời, anh sẽ vĩnh viễn trông nom em, thủ hộ em. Em sẽ không cô đơn, vĩnh viễn không cô đơn.
Lỗ Song Song nói:
- Thật?
Hàn Khiếu Quốc cười nói:
- Anh biết em không tin Phật, không tin Quỷ Thần. Nhưng hẳn là em cũng minh bạch, sức mạnh tâm linh của con người là vô hạn, em lưu giữ anh ở trong lòng, anh sẽ vĩnh viễn làm bạn với em. Nhưng mà, nếu như em một mực thống khổ, cũng chính là sẽ đuổi anh đi, chôn giấu hình bóng của anh, em bảo anh làm sao có thể gánh vác cùng em? Em thống khổ, anh cũng sẽ thống khổ, gánh nặng mỏi mệt của em, cũng đồng thời đặt trên người ta. Song Song, vì em, vì anh, vì Mễ Hạt, vì mái nhà này, em nhất định phải vui vẻ, có biết không?
- Anh... Anh nói đều là thật?
Lỗ Song Song trừng to mắt nhìn Hàn Khiếu Quốc.
Hàn Khiếu Quốc kiên định nhìn vào mắt Lỗ Song Song, nói:
- Thật Còn chân thật hơn cả trân châu!
- Phốc... Em tin anh, lời này, anh lừa em cả một đời...
Lỗ Song Song nhào vào trong ngực Hàn Khiếu Quốc, cười, đồng thời cũng khóc.
Nhưng mà Lỗ Song Song cũng không biết, Phương Chính hiện tại đã sắp phát điên rồi!
“Quả nhiên, đến lúc cần dùng mới hận bản thân thiếu kiến thức a! Tại sao trước kia ta lại không xem nhiều phim ảnh tiểu thuyết ngôn tình một chút a...”
Trong lòng Phương Chính buồn bực không thôi, vừa thi triển thần thông Nhất Mộng Hoàng Lương, vừa lấy điện thoại di động ra, lên internet tìm được một đoạn phim truyện ngôn tình tương tự với tình huống của Lỗ Song Song bây giờ, sau đó áp dụng lời thoại này vào giấc mộng của Lỗ Song Song.
Một bộ óc làm hai ba việc, khoan nói đến chuyện Phương Chính mệt đến đầu đầy mồ hôi, càng nguy hiểm chính là tất cả những thứ này đều thuộc vào lỗ hổng kiến thức của hắn!
Cũng may là có Bồ Tát dẫn dắt, kéo theo những ký ức liên quan tới Hàn Khiếu Quốc ở sâu bên trong tiềm thức của Lỗ Song Song, lại dung nhập với những lời thoại ngôn tình mà Phương Chính đang vừa học vừa áp dụng, hơn hết là nhờ thần thông Nhất Mộng Hoàng Lương và hiệu quả gia trì cường hóa của tượng Phật, mới miễn cưỡng đạt được hiệu quả mà Phương Chính muốn.
Rốt cục Lỗ Song Song cũng đã có dấu hiệu nghĩ thoáng hơn... Cũng coi như không uổng phí công sức!
Mấy phút sau, Lỗ Song Song ngừng khóc, đôi mắt Phương Chính lại đỏ lên, tiêu hao tinh thần quá nhiều! Đòi mạng a! Trong lòng liên tục cầu nguyện:
- Cô nãi nãi của tôi ơi, cô mau chóng thoát ra khỏi khúc mắc trong lòng đi a, nếu không, sái gia sắp sửa viên tịch đấy a! Phim ngôn tình thật độc a...
Cuối cùng, được Hàn Khiếu Quốc trấn an, rốt cục Lỗ Song Song cũng nghĩ thông suốt rồi, tinh thần lại một lần nữa toả sáng, tự tin nói:
- Yên tâm đi, em sẽ mang theo một phần hạnh phúc của anh, sống thật hạnh phúc! Anh vĩnh viễn sống trong lòng em, mặc kệ tới khi nào. Mặc kệ tất cả những thứ trước mắt này là mộng ảo hay là hiện thực, em tin tưởng anh vẫn ở trong lòng tô2i!
Hàn Khiếu Quốc mộng bức.
Phương Chính cũng mộng bức, sau đó bừng tỉnh đại ngộ, Phương Chính cười lên ha hả.
Hàn Khiếu Quốc cười theo...
Sau đó, cảnh sắc chung quanh tan vỡ, Phương Chính hô lớn một tiếng:
- A Di Đà Phật, chúc mừng thí chủ!
Lỗ Song Song chỉ thấy hết thảy trước mắt biến mất,
Nhắm mắt lại, mở mắt ra, sau đó hết thảy trước mắt cũng thay đổi! Cảnh tượng thành thị biến mất, cô vẫn như cũ đang quỳ ở trong Phật Đường, xung quanh yên tĩnh, chỉ có tiếng gió. Mùi thơm nhàn nhạt, làm cho lòng người tường hòa.
Nghe được tiếng niệm Phật của Phương Chính, Lỗ Song Song đứng dậy, quay đầu nhìn Phương Chính, cung kính nói:
- Đa tạ đại sư chỉ điểm sai lầm!
Phương Chính lắc đầu nói:
- Là thí chủ có ngộ tính cao, bần tăng cũng chỉ giúp cô một chút mà thôi.
- Đại sư, cậu sẽ không trách tôi không tin Phật a?
Lỗ Song Song cười nói, một khắc cuối cùng, cô vẫn là nhìn ra sơ hở, cũng nghĩ thông rất nhiều thứ, thậm chí minh ngộ được, hết thảy trước mắt đều là hư ảo. Nhưng mà cô lại kiên định bản tâm, chỉ cần trong nội tâm cô có Hàn Khiếu Quốc, chỉ cần biết điều này là chân thực, còn lại trọng yếu sao? Hàn Khiếu Quốc sống trong lòng cô, sẽ vĩnh viễn bầu bạn với cô, còn điều khác trọng yếu hơn sao?
Phương Chính lắc đầu nói:
- Ngã Phật chỉ là dẫn người hướng thiện, tin hay không, cũng không trọng yếu. Thí chủ có thể giải được khúc mắc trong lòng, bần tăng cũng kiếm được một bút công đức, nói đi cũng phải nói lại, vẫn phải đa tạ thí chủ a.
- Ha ha... Đại sư nói đùa. Cậu là một vị đại sư đáng tôn kính!
Lỗ Song Song cung kính nói.
Phương Chính lắc đầu nói:
- Không dám nhận hai chữ đại sư, thí chủ có thể gọi tôi là Phương Chính pháp sư, mọi người lấy Phật pháp vi sư là được rồi.
- Đại... Phương Chính pháp sư khiêm tốn.
Lỗ Song Song vừa nói dứt câu, lập tức nghe được bên ngoài truyền đến tiếng cười vui vẻ của Tiểu Mễ Hạt. Trên mặt lập tức lộ ra nụ cười xán lạn, nói:
- Mễ Hạt đang chơi với ai a?
- Hai vị thí chủ đặc biệt trong viện tự.
Phương Chính nói.
Lỗ Song Song ngạc nhiên, cô giao phó Mễ Hạt cho Phương Chính, hắn vậy mà lại giao con gái của cô cho người khác sao? Như vậy sao được? Nếu như bị người ta bắt cóc phải làm sao bây giờ? Lỗ Song Song lập tức gấp gáp, đang muốn chạy ra ngoài kiểm tra cho rõ ràng. Chỉ thấy một con sói trắng to lớn đi đến, con sói này lớn như con bê con, đôi mắt hẹp dài, nhìn qua là biết đây là sói, không phải chó!
- Sói lớn như thế sao?!
Lỗ Song Song thật sự giật nảy mình, trong lòng càng thêm lo lắng! Chỉ là Lỗ Song Song không rõ, con sói này tựa hồ có chút buồn bực a, đây là xảy ra chuyện gì?
Lỗ Song Song nhìn lại phía sau, chỉ thấy Tiểu Mễ Hạt đang nắm đuôi con sói trắng kia, hai chân giẫm trên một tấm gỗ nhỏ, đang chơi xe trượt tuyết a! Trên bả vai cô còn có một con sóc con đang đứng, kêu lên chi chi, phảng phất như đang bảo con sói trắng chạy nhanh một chút, chớ có biếng nhác...
Nhìn thấy cảnh này, Lỗ Song Song triệt để trợn tròn mắt, đây là động vật sao? Vẻ mặt này, cử động này, đơn giản là giống hệt con người a! Thành tinh?!
- A Di Đà Phật, đây chính là hai vị thí chủ đặc biệt mà bần tăng nói tới, ân, cũng giống như thí chủ, đều là khách hành hương của bản viện tự. Một tên là sói, một tên là con sóc, yên tâm, bọn hắn đều rất hiền lành.
Phương Chính bỗng nhiên đi đến bên cạnh Lỗ Song Song, nói.
Lỗ Song Song ngây ngốc gật đầu, đầu óc đã ngừng hoạt động, cô phát hiện, từ khi lên núi, sự tình gặp phải ngày hôm nay, một chuyện ly kỳ hơn một chuyện, càng về sau lại càng khiêu chiến ranh giới cuối cùng trong nhận thức của cô. Nhưng hết lần này tới lần khác, tất cả đều là thật...


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất