Chương 131: Nhập Vai
Nhưng mà Tiểu Mễ Hạt nghe không hiểu, chỉ coi là sóc con đang chơi với nó, tiểu nha đầu vui đến nỗi không khép miệng lại được.
Đúng lúc này, Độc Lang uể oải trở về, đôi mắt Tiểu Mễ Hạt lập tức sáng lên, chỉ vào Độc Lang, hỏi Phương Chính:
- Đại đầu trọc, đây là chó a?
- Ừm... Xem như là tổ tông của chó đi. Em chớ để ý đến cái đầu lớn của nó, rất ôn nhu a.
Phương Chính cười ha hả nói với Tiểu Mễ Hạt.
Độc Lang nghe vậy, ngẩng đầu lên cao cao, nhìn nhìn lại hạt thông trên tay Tiểu Mễ Hạt, con sóc ngồi trên bờ vai, đột nhiên có một loại dự cảm xấu, thần giữ của mà cũng để hạt thông rơi vào trong tay nha đầu này, khẳng định là không có chuyện tốt! Thế là con hàng này nhấc chân xoay cái mông đang muốn chuồn đi!
Kết quả...
Phương Chính một tay kéo hắn về, sau đó ôm Tiểu Mễ Hạt đặt lên trên lưng Độc Lang, uy bức lợi dụ đủ kiểu, rốt cục Độc Lang cũng cắn rơm cắn cỏ trở thành bạn chơi thứ hai của Tiểu Mễ Hạt, dẫn Tiểu Mễ Hạt đi ra khỏi chùa, chạy tán loạn khắp nơi.
Có Độc Lang và con sóc trông chừng Tiểu Mễ Hạt, Phương Chính tự nhiên không cần lo lắng nữa, trí thông minh của hai tên này càng ngày càng nâng cao, Phương Chính luôn cảm thấy, bọn hắn chẳng cách thành tinh bao xa đâu.
Mà cùng lúc đó, bên trong Phật Đường, bỗng nhiên truyền ra một tiếng khóc thấp giọng!
Phương Chính đi đến trước cửa Phật Đường, đi đến nhìn lại, chỉ thấy Lỗ Song Song quỳ trên mặt đất, khóc như mưa.
Phương Chính cũng có chút mộng bức, trong những bộ kinh Phật hắn đọc qua cũng không có cái nào dạy hắn cách khuyên bảo nữ tử đang khóc, bây giờ có nên đi qua hay không đây a?
Phương Chính sờ sờ đầu trọc, hoàn toàn không biết làm sao.
- Đinh! Có cần giúp một tay hay không?
Hệ thống đột nhiên hỏi.
- Ngươi cảm thấy thế nào? Nếu bây giờ ta có tóc, ta cũng nhổ hết sạch... Nữ nhân khóc, thật đáng sợ. Nhưng mà, nàng thật sự rất thương tâm, thật giống như... Giống như ta lúc trước, lúc lão cha Nhất Chỉ rời xa ta. Ta có thể cảm nhận được sự thống khổ trong nội tâm nàng, nhưng mà ta hoàn toàn không biết nên khuyên bảo nàng như thế nào.
Phương Chính thầm nghĩ.
- Đối với người khác mà nói, Thiên Thủ Thiên Nhãn Quan Âm là để cầu phúc, đối với ngươi mà nói, đó là vị đạo sư tốt nhất. Có lẽ, ngươi nên thỉnh cầu nàng hỗ trợ.
Hệ thống nói.
Phương Chính ngạc nhiên:
- Mời Quan Âm Bồ Tát hỗ trợ? Chuyện này... Được sao?
Mặc dù hệ thống rất thần kỳ, nhưng mà mời Bồ Tát hỗ trợ, loại chuyện này, Phương Chính cũng có chút mộng bức... Chuyện này có thể làm được sao?
- Không phải là mời Bồ Tát, mà là năng lực gia trì, đến từ chân dung Thiên Thủ Thiên Nhãn Quan Âm trên Vạn Phật Bài. Cũng giống như Tống Tử Quan Âm, có thể giúp ngươi có được năng lực khiến cho người khác mang thai, đây chỉ là một loại thần thông dẫn đạo đặc biệt.
Hệ thống nói.
- Vậy ta làm sao thi triển đây?
Phương Chính hoàn toàn không biết làm sao.
- Chỉ cần ngươi ở bên trong chùa chiền, ngươi sẽ có thể mượn nhờ lực lượng của tượng Phật, để dẫn dắt ngươi làm được một vài sự tình ngươi vốn không thể làm được, hoặc là gia trì cho ngươi một môn thần thông nào đó, ví dụ như giúp người mang thai, các loại thần thông như Thiên Nhãn. Nhưng mà những thần thông này vẫn phải lấy ngươi làm chủ, lực lượng của tượng Phật cũng chỉ là phụ trợ mà thôi. Lợi dụng thần thông Nhất Mộng Hoàng Lương của ngươi, sau đó ngươi sẽ hiểu...
Hệ thống nói.
Phương Chính gật gật đầu, nhìn về phía Lỗ Song Song, hít sâu một hơi, chắp tay trước ngực:
- A Di Đà Phật!
Từ khi tiến vào Phật Đường, Lỗ Song Song vẫn quỳ ở nơi đó không nhúc nhích, cô vốn cho rằng hết thảy cũng chỉ giống như cô nghĩ, là tự gây tê bản thân mà thôi, hoặc là vụng trộm khóc một trận, phát tiết một chút mà thôi.
Nhưng mà, khi cô quỳ gối trên bồ đoàn, nỉ non ra những hoang mang, thống khổ trong lòng cô, Vạn Phật Bài ở trước mặt đột nhiên tỏa ra một vệt kim quang. Kim quang rất nhạt, lóe lên lập tức biến mất, giống như ảo giác.
Lỗ Song Song cũng chỉ cho là ảo giác, thế nhưng mà có lúc nhìn lên Vạn Phật Bài, lại dường như nhìn thấy đôi mắt của Thiên Thủ Quan Âm đột nhiên nhúc nhích, ánh mắt thương xót, từ bi kia, nhìn cho tâm thần cô run lên! Bỗng nhiên ngẩng đầu, lại phát hiện, Quan Âm phía trên Vạn Phật Bài vẫn y nguyên, cũng không hề chuyển động.
- Nhất định là ảo giác.
Lỗ Song Song nhẹ nhàng thở ra, đúng lúc này, sau lưng vang lên một tiếng niệm Phật:
- A Di Đà Phật!
Lỗ Song Song theo bản năng quay đầu nhìn lại, lại phát hiện Phương Chính và Tiểu Mễ Hạt đều không có ở đây, càng quỷ dị chính là cây Bồ Đề trong viện tự vậy mà lại nở hoa rồi! Tuyết cũng đã tan, tiếp đó là từng đoá từng đoá hoa sen nở rộ trong viện tự, đầu tường, trong viện, rất nhiều hoa sen!
- Chuyện này...
Lỗ Song Song một mặt chấn kinh, vội vàng chạy ra khỏi Phật Đường, soạt một tiếng, tiếng đạp nước vang lên.
Lỗ Song Song cúi đầu nhìn lại, dưới chân vậy mà không phải mặt đất, mà là nước!
Lại ngẩng đầu, không thấy chùa chiền đâu, chỉ còn lại một gốc cây Bồ Đề vô cùng tươi tốt!
Quay đầu, Phật Đường cũng biến mất! Chỉ còn lại một mảnh hồ hoa sen mênh mông vô bờ...
- Ta đang ở đâu đây?
Lỗ Song Song nhìn quanh bốn phía, trong ngượng ngùng mang theo vài phần khẩn trương và sợ hãi, cất tiếng hỏi.
Nhưng mà bốn phía chỉ có một mảnh không minh, không có ai trả lời câu hỏi của cô.
Lỗ Song Song càng thêm phần hoảng hốt...
Đúng lúc này, một trận tiếng nước chảy vang lên, tiếp theo đó, một con đường nổi lên từ dưới chân cô, con đường này một mực kéo dài đến chỗ sâu trong hồ hoa sen, bởi vì có hoa sen che chắn, không nhìn thấy được đồ vật bên trong.
Lỗ Song Song đánh bạo đi lên phía trước, gạt hoa sen ra, chậm rãi đi tới, cảnh sắc chung quanh dần thay đổi... Hoa sen bắt đầu trở nên thưa thớt, phía trước tựa hồ như có người đang nói chuyện.
- Có người!
Lỗ Song Song đang muốn chạy về phía trước, phía trước đột nhiên xuất hiện một tiểu hòa thượng đầu trọc, một thân Tăng Y Màu Trắng, toàn thân tản ra một loại khí tức sạch sẽ thông suốt, chỉ nhìn thoáng qua, nỗi lo lắng, khủng hoảng của cô lập tức bình tĩnh lại.
- Phương Chính đại sư?
Lỗ Song Song hỏi.
Phương Chính khẽ ngẩng đầu lên, gật gật đầu, lại lắc đầu, ngẩng đầu nhìn trời.
Lỗ Song Song nhìn theo ánh mắt Phương Chính, ngẩng đầu nhìn về phía bầu trời, sau một khắc, trợn tròn mắt!
Chỉ thấy bên trong bầu trời, có một vị tăng nhân áo trắng đang ngồi trên bảo tọa Hoàng Kim Liên Hoa, sau lưng có một ngàn cánh tay sinh động, kết thành những ấn quyết khác biệt, cầm đủ loại bảo vật, trong pháp tướng trang nghiêm túc mục, lại mang theo từ bi độ lượng! Người này vô cùng to lớn, che kín một nửa bầu trời!
- Quan Âm Bồ Tát?!
Lỗ Song Song không dám tin mà hỏi.
- A Di Đà Phật, chính là bần tăng. Lỗ Song Song, cô tiến vào Nhất Chỉ tự, lễ bái bần tăng, cung phụng hương hỏa, trong lòng có nguyện cầu, bần tăng tự nhiên sẽ giúp cô. Nhưng mà tâm kết trong lòng cô vẫn cần chính bản thân cô mở ra.
Quan Âm Bồ Tát mở miệng nói.
Lỗ Song Song ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, hoàn toàn không phát hiện ra, Phương Chính ở phía dưới đang vắt hết đầu óc, suy nghĩ nên nói thế nào đây.
Hết thảy những tràng cảnh này, đúng thật là do tượng Phật dẫn dắt hắn bố trí ra, thậm chí trong mơ hồ, hắn cũng biết nên làm như thế nào. Nhưng mà tượng Phật dẫn dắt rất mơ hồ, rất nhiều thứ đều phải do bản thân hắn suy nghĩ ra, tự suy nghĩ, tự lĩnh ngộ mới có thể hoàn thành hết thảy.
Bồ Tát ở trên bầu trời cũng không phải là hư ảo, mà là pháp thân của Quan Âm Bồ Tát chân chính, chỉ là do tượng Phật hiển hóa chiếu ra, nên mới không có ý thức của Bồ Tát, hết thảy đều do Phương Chính điều khiển. Pháp thân này không chỉ dẫn dắt cho hắn, mà còn có khí tức đến từ Bồ Tát, có thể bình ổn lòng người, có hiệu quả thanh tịnh tâm thần.
Lỗ Song Song nhìn lên Quan Âm Bồ Tát phía trên bầu trời, cảm thụ được khí tức từ bi mà Bồ Tát tán phát ra, trong mơ hồ lại cảm thấy như được ở trong vòng tay ấm áp của Hàn Khiếu Quốc, an tâm, phảng phất như tàu thuyền tìm được cảng tránh gió.
Lỗ Song Song chắp tay trước ngực, hành lễ nói:
- Khẩn cầu Bồ Tát giúp con.
- Người con muốn gặp ở ngay phía trước, đi thôi...
Quan Âm Bồ Tát chỉ về phía trước.
Lỗ Song Song gật đầu, đi về phía trước, xuyên qua mảnh hồ sen mênh mông này, Lỗ Song Song ngây ngẩn cả người! Không thấy hồ sen đâu nữa, trước mắt chỉ có một mảnh đô thị phồn hoa!