Chương 134: La Lỵ Mang Pháo
Bởi vậy, khi những thôn xóm xung quanh bắt đầu bắn pháo hoa, Độc Lang lập tức nhanh chân chạy tới, ngồi xổm ở vị trí tốt nhất, ngưng mắt nhìn. Con sóc thì từ đầu đến cuối đều ghé vào trên lưng Độc Lang, móng vuốt nắm chặt lông tóc của Độc Lang, coi như ngồi nhờ xe... Hai tên tiểu tử này chơi quên cả trời đất.
Mà đối với pháo hoa, Phương Chính cũng không xa lạ gì, so với pháo hoa, hắn càng ưa thích vung đèn đường...
Đứng trên đỉnh núi nhìn xuống, quả nhiên, Phương Chính nhìn thấy xe đẩy bắt lửa mà sáng lên được người đẩy ra.
Phương Chính lập tức vui vẻ, nhảy dựng lên, kêu lên:
- Ta muốn xuống núi, hai người các ngươi có đi hay không?
Độc Lang và con sóc nhìn xem pháo hoa ở xa xa, kết quả, pháo hoa bắn lên hai lần là hết rồi! Thế là nhao nhao chạy tới, biểu thị cũng muốn đi.
Phương Chính trực tiếp dẫn theo hai tên tiểu tử này xuống núi.
Vung đèn đường, là một loại tập tục hằng năm ở thôn Nhất Chỉ, những năm qua đều là mỗi nhà tự chuẩn bị miếng bông, vải, nắm thóc, bao lại thành bóng rồi xối dầu cặn lên, ra khỏi nhà, đốt lửa rồi ném loạn trên đường.
Thời điểm sớm hơn một chút, tất cả mọi người đều dùng dầu nành, hơn nữa là ném xung quanh nhà mình, cầu một năm mới hạnh phúc phát đạt.
Nhưng mà, làm như vậy khả năng xảy ra hoả hoạn là tương đối cao.
Lại thêm người trẻ tuổi kéo nhau đi vào thành phố, rất nhiều tập tục hằng năm đều bị biến hoá hoặc quên đi. Thế là trong thôn cũng đơn giản hoá tập tục vung đèn đường, hàng năm sẽ chọn một nhà, cung cấp một lượng nguyên vật liệu nhất định, sau đó giao cho người một nhà này chuyên môn vung đèn đường.
Vung đèn đường bây giờ lại có chút khác biệt, nông thôn có rất nhiều ngô, nhà nào cũng có thật nhiều ruột ngô, ruột ngô sau khi phơi khô, lại tẩm thêm dầu cặn, đốt đuốc lên có thể cháy được một hồi lâu.
Phương Chính xuống núi, vừa vặn nhìn thấy Tống Nhị Cẩu đang đẩy một chiếc xe đẩy bằng sắt, phía trên xe đẩy bốc lên thật nhiều khói, bên trong chất đầy ruột ngô tẩm dầu cặn, đi hai bước, dùng cái xẻng xúc ra từ bên trong thùng xe một đống nhỏ, vẩy vào giữa đường, thế là có ngay một đốm hỏa diễm nhỏ múa động trong gió, trông rất đẹp mắt.
Phương Chính cười nói:
- Tống thí chủ, năm nay là nhà các anh vung đèn đường a?
Tống Nhị Cẩu vừa quay đầu lại, thấy là Phương Chính, lập tức vui vẻ:
- Đúng vậy a! Những năm qua tôi đều chơi bời lêu lổng, năm nay thay đổi tốt hơn, trong thôn chiếu cố tôi, cho tôi được sống đàng hoàng. Trụ trì a, cậu làm sao lại xuống núi rồi?
Phương Chính nhìn Tống Nhị Cẩu đã hoàn toàn cải tà quy chính, cười nói:
- Ngày rằm tháng Giêng, xuống núi hưởng thụ một chút hỉ khí.
- Tôi nói từ sớm rồi a, cậu hẳn là nên xuống núi, trên núi nhàm chán cỡ nào a.
Khi đang nói chuyện, Tống Nhị Cẩu lại vẩy xuống một đoàn hỏa diễm, đồng thời cười nói:
- Ha ha, những năm qua nhìn thôn trưởng đẩy cái xe này, không cảm thấy khó khăn thế nào, bây giờ a, thật đúng là rất khó khăn. Lửa nóng a...
Phương Chính linh cơ khẽ động, tâm chơi nổi lên, nói:
- Không bằng để bần tăng thử một chút?
- Cậu?
Tống Nhị Cẩu sững sờ.
Phương Chính cười nói:
- Có vấn đề a?
- Xe này rất nặng, cậu có thể làm... Ách, xem như tôi chưa nói gì.
Tống Nhị Cẩu còn chưa nói dứt lời, chỉ thấy Phương Chính đã đẩy xe đi, bước chân nhẹ nhàng, ung dung như thường, so với bộ dáng hớt hải né đốm lửa bắn tung tóe của hắn, ngược lại là lành nghề hơn nhiều.
Tống Nhị Cẩu nhìn thấy, vội vàng đuổi theo, cười nói:
- Được a! Không ngờ cậu khỏe như thế.
Phương Chính cười nói:
- Trên núi không có chuyện gì làm, nên cũng hay rèn luyện khí lực. Xẻng xúc này cũng giao cho bần tăng đi, còn lại cứ để bần tăng làm.
Tống Nhị Cẩu gật đầu, căn dặn Phương Chính một vài chuyện cần chú ý, sau đó có người tìm hắn, hắn lập tức chạy đi.
Phương Chính cũng không bận tâm lắm, đẩy xe đi lên phía trước, Độc Lang ở sau lưng vốn sợ lửa, nên đi cách xa một chút. Kết quả, sóc con không vui, nhảy xuống, trực tiếp leo lên trên bờ vai Phương Chính, nhìn hỏa diễm đỏ rực trước mắt, vật nhỏ cũng có chút sợ hãi, nhưng mà càng nhiều vẫn là hưng phấn. Xoa xoa móng vuốt nhỏ, mắt to ngập nước...
Đúng lúc này, một vật bay vào trong xe.
Ba!
Một tiếng vang giòn đột nhiên vang lên, năm đó Phương Chính cũng đã trải nghiệm cảm giác này, tự nhiên không sợ. Nhưng sóc con lại bị dọa đến xù lông, kém chút nữa đã rơi xuống từ trên bờ vai Phương Chính.
Tiếp theo đó, nơi xa truyền đến một trận thanh âm hi hi ha ha, một đám trẻ con đốt đèn lồng vui chơi, trong đó có mấy tên tiểu quỷ còn làm mặt quỷ với Phương Chính, kêu lên:
- Phương Chính đại ca, ngạc nhiên không a?
Phương Chính khẽ đảo hai mắt nói:
- Lưu Thụy, tiểu tử cậu muốn lật trời đúng không? Năm đó thế nhưng là bần tăng dẫn theo các cậu một đường hàng yêu phục ma, đánh đòn đều là bần tăng chịu hết, hôm nay còn dám hù dọa bần tăng? Có tin chốc lát nữa tôi cho cậu khóc hận hay không?
- Phương Chính đại ca, anh cũng đừng dọa tôi, mẹ tôi nói, anh đã xuất gia, sẽ không đi quậy phá với chúng tôi nữa. Mẹ tôi còn bảo tôi phải học tập giống anh đây...
Đôi mắt Lưu Thụy rất sáng, nhìn là biết đây là một tiểu tử hăng hái lại mười phần phiền phức.
Phương Chính cười một tiếng, không nghĩ tới, năm đó hắn là gương xấu để người trong thôn dạy dỗ con cái, bây giờ lại thành tấm gương chính diện, hắn cũng không biết có nên cao hứng hay không. Hay là đi tìm Vương Hữu Quý xin một đóa hoa hồng lớn mang lên ngực?
Đúng lúc này, lại có mấy dây pháo ném tới, đây là pháo hoạt, đốt lên, một hồi sau mới nổ, là lợi khí để hù dọa người.
Phương Chính đã sớm không còn là tiểu tử kém cỏi năm xưa, mắt thấy pháo hoạt bay tới, Phương Chính nhấc chân đá ra một cước, đá nó bay ngược về.
Dọa cho Lưu Thụy tranh thủ thời gian né tránh.
Nhưng mà Lưu Thụy cũng không chết tâm, kêu lên:
- Phương Chính đại ca hiếm khi mới xuống núi, các huynh đệ tỷ muội, mọi người chào hỏi hắn đi!
Thế là mười tên tiểu hài tử bắt đầu đốt pháo hoạt, không ngừng ném loạn, Phương Chính cũng có chút hốt hoảng, đây là muốn tạo phản a! Phương Chính vung tay lên, cuốn đi một đống pháo, trở tay hất lên, ném về lại toàn bộ, trong lúc nhất thời, tiếng pháo nổ đôm đốp vang lên, nổ cho đám nhỏ oa oa gọi bậy, nhưng mà càng nhiều vẫn là vui cười.
Phương Chính không có khả năng đánh trả lại tất cả số pháo, còn có một bộ phận pháo rơi vào trong xe, nổ đôm đốp, nổ cho đốm lửa bay loạn tung tóe, hai đốm lửa bị gió thổi qua, một đốm rơi vào trên trán sóc con, một đốm rơi vào trên thân Độc Lang, trong lúc nhất thời, mùi lông tóc bị đốt cháy khét thoang thoảng.
Phương Chính dùng sức ngửi ngửi, nói:
- Mùi vị vẫn là rất thơm, trở về ta cạo lông cho hai người các ngươi a?
Kết quả là đổi về hai cặp mặt trắng dã của con sóc và Độc Lang, càng nhiều là phẫn nộ, bọn hắn tìm ai gậy sự bao giờ? Thế mà lại bị đám trẻ con bắt nạt?
Đám hài tử kia thấy Phương Chính quá bá đạo, tranh thủ thời gian rút lui, tiếng cười, tiếng pháo nổ dần dần đi xa.
Đúng lúc này, một tiểu nha đầu chạy tới, ngẩng đầu nhìn qua Phương Chính nói:
- Phương Chính đại ca, cho anh thứ này, Lưu Thụy bắt nạt người quá đáng, anh dùng thứ này nổ chết hắn đi.
Phương Chính xem xét, tiểu nha đầu này vậy mà lại cho hắn một dây pháo kép! Tiếp theo lại nhìn xem một chút, trên đó viết ba chữ lớn: Oanh Thiên Lôi! Phương Chính lập tức dở khóc dở cười, dùng thứ đồ chơi này nổ lại sao? Chuyện này khiến Phương Chính nghĩ đến một câu danh ngôn của vị tướng quân nào đó:
- Nhị doanh trưởng? Con mẹ nó chạy đi đâu?
Thật sự ném nổ lại, cha mẹ Lưu Thụy sẽ phát điên a...
- Thứ này đại ca thu, à ừ, có cái nào nhỏ hơn một chút không? Thứ này quá mạnh.
Phương Chính cười nói.
Tiểu nha đầu lấy ra từ trong túi một hộp pháo hoạt, còn có một hộp pháo suất.
Phương Chính xem xét, lập tức bó tay rồi. Pháo hoạt thì là phiên bản tăng cường! Một dây pháo phải bằng ba, bốn dây của Lưu Thụy! Pháo suất cũng thế, pháo suất của người ta còn nhỏ hơn cả ngón út, pháo suất của nha đầu này phải lớn bằng ngón tay cái! Ném lên trên mặt đất, bộp một tiếng, giống như tiếng sấm! Cũng may thứ đồ chơi này chỉ có thể ném vào trên mặt đất cứng rắn, bên ngoài chỉ có một lớp giấy, không có gói bằng bao bì cứng, không thể đả thương người.