Lão Nạp Phải Hoàn Tục

Chương 135: Lời Mời Đến Từ Bạch Vân Tự

Chương 135: Lời Mời Đến Từ Bạch Vân Tự


         Nhưng mà Phương Chính vẫn vô cùng hoài nghi cha mẹ của tiểu nha đầu này không có ý tốt, đây là sợ nha đầu nhà mình bị khi phụ a, trên người toàn mang theo pháo a!
Trong thôn, đám trẻ con đốt pháo ném nhau, hù dọa người là rất bình thường, nhưng mà trên người nha đầu này, đại sát khí a!
- Manh Manh, cám ơn em a, hai hộp này của em, đại ca lấy hết. Đến đây, đại ca cho em một trăm đồng, em đi mua một ít đồ ăn ngon mà ăn đi. Mặt khác, lại mua về cho đại ca một đống pháo suất loại này.
Phương Chính cũng không thể lấy không đồ vật của tiểu nha đầu, lôi kéo tiểu nha đầu bím tóc sừng dê, kín đáo đưa cho Manh Manh một trăm đồng.
Đưa xong, Phương Chính lập tức nghe được thanh âm nhắc nhở của hệ thống:
- Đinh, hữu nghị nhắc nhở ngươi một chút, tiền trên người ngươi, đại đa số đều là tiền hương hỏa. Tiền hương hỏa không thể dùng để mua sắm bất cứ vật phẩm phàm tục gì, bao quát cả nhờ người khác mua sắm vật phẩm giúp ngươi. Nhưng mà ngươi vẫn còn một chút vốn ban đầu, tổng cộng 236 đồng 5 hào! Bây giờ ngươi đưa cho Manh Manh một trăm đồng, số tiền ngươi có thể dùng trong phàm tục đã bị trừ hao, còn thừa lại 136 đồng 5 hào!
Phương Chính nghe vậy, lập tức trợn tròn mắt, nhìn một trăm đồng trong tay Manh Manh, đau lòng a! Hắn vừa cao hứng một chốc, vậy mà lại quên mất quy củ, giờ thì tốt rồi, lập tức đi tong một nửa gia sản...
Nhưng mà, cho cũng đã cho rồi, hắn còn có thể nói gì thêm? Dù sao hắn cũng không có chi tiêu gì, xài thì xài đi. Cũng không thể đòi lại a? Hắn cũng muốn mặt mũi a...
Manh Manh lập tức cười đến nở hoa, nói:
- Tạ ơn Phương Chính đại ca, anh đợi em một chút...
Manh Manh nói xong, lập tức chạy đi.
Phương Chính nhìn bóng lưng vui sướng của tiểu nha đầu, hiểu ý cười một tiếng, đây chính là ngày Tết nông thôn, mười phần vị Tết!
Phương Chính tiếp tục vung đèn đường, không bao lâu sau, Manh Manh trở về, mang theo một túi vải màu đỏ, giơ lên cao cao, nói:
- Đại ca, anh xem, em mua được rất nhiều, đủ chưa a?
Phương Chính xem xét, khá lắm, thật đúng là đầy một túi a! Mặc dù trong lòng đau đến rỉ máu, nhưng mà Phương Chính vẫn quyết tâm: Ta phải trang bức, nuốt nước mắt cũng phải trang cho xong, sống chết gì cũng không thể lộ ra vẻ đau lòng! Thế là cười nói:
- Đủ rồi, số pháo này là đủ dùng rồi, tạ ơn Manh Manh a. Số tiền còn lại, đều thuộc về Manh Manh nha.
- Tạ ơn Phương Chính đại ca!
Manh Manh vui vẻ quơ quơ năm mươi đồng còn lại trong tay, hưng phấn chạy đi chơi. Phương Chính nhìn tiểu nha đầu chạy đi xa, tâm tình phức tạp đủ kiểu a...
Sóc con tiến đến, nghi hoặc nhìn Phương Chính.
Phương Chính cầm lấy một dây pháo suất ném xuống đất, một tiếng đùng vang lên, sau đó nói:
- Ngươi xem, hiểu rõ chưa? Cầm thứ này, ném vào một chỗ thật cứng rắn, nó sẽ nổ vang lên. Một lát nữa các ngươi... #$%$#&
Trong chớp nhoáng này, Phương Chính từ hòa thượng biến thành siêu cấp Đại Ma Vương...
Mà ở một nơi xa, đám Tiểu Ma Vương kia vẫn hoàn toàn không biết, có Đại Ma Vương muốn thu thập bọn hắn...
- Đám tiểu tử chết tiệt, đứng lại cho ta!
Xa xa, Vương Hữu Quý tức giận mắng chửi không ngừng.
Một đám trẻ con kêu ngao ngao, nhanh chân chạy mất...
Vương Hữu Quý nhìn thấy, cũng là bất đắc dĩ, vội vàng trấn an con heo nái trong chuồng vừa bị pháo nổ dọa cho ét ét kêu bậy, xong xuôi, đang muốn đi ra ngoài tìm mấy tên tiểu tử kia tính sổ sách, kết quả là nhìn thấy đám tiểu tử này một đường chạy té khói về lại rồi!
- Vương thúc, cứu mạng a! Có con sóc đuổi giết chúng cháu, quá mạnh a!
Lưu Thụy vừa chạy vừa kêu, đám trẻ con khác cũng theo chân hắn chạy qua bên này.
Vương Hữu Quý ngạc nhiên nói:
- Con sóc truy giết các cậu? Còn quá mạnh nữa? Đám tiểu tử chết tiệt các cậu có thể nói được một hai câu đáng tin cậy hay không?
Đùng đùng đùng đùng!
Khi đang nói chuyện, tiếng vang rung trời đột nhiên truyền đến, Vương Hữu Quý bị dọa đến nhảy tưng tưng tại chỗ, đang muốn quát lớn hai câu, kết quả, lập tức trợn tròn mắt!
Chỉ thấy một đầu sói trắng một đường chạy chậm đi theo phía sau đám nhỏ, trên thân treo một túi vải, trên cổ có một con sóc đang đứng đấy, con sóc móc ra một dây pháo suất ném ra bên ngoài, một đường đuổi một đường ném, nổ cho bọn trẻ oa oa kêu to, chạy tán loạn khắp nơi...
- Chuyện này... Chẳng phải đó là con sói và con sóc trong chùa của Phương Chính sao? Hai tên này, thành tinh sao?
Vương Hữu Quý vẫn luôn biết Độc Lang rất thông minh, chỉ là không biết, con sóc này cũng thông minh không kém, lại còn biết cưỡi sói bắn pháo, nổ pháo dọa trẻ con...
Cũng may là con sóc chỉ dùng pháo suất, đều là ném xuống đất, không thể đả thương người, xem ra cũng chỉ là náo loạn một trận, hắn cũng mặc kệ.
Lúc này, Phương Chính đẩy xe đến đây, trên đường đi lưu lại từng đoá từng đoá hỏa diễm, kéo thành một con đường thật dài, thắp sáng cả thôn.
- Vương thí chủ, chú đang đi đâu vậy a?
Phương Chính cười ha hả hỏi. Không có đám trẻ phá phách kia quấy rối, quả nhiên là làm việc nhẹ nhõm hơn nhiều.
- Phương Chính, tại sao lại là cậu vung đèn đường a? Chẳng phải hôm nay đã giao cho Tống Nhị Cẩu vung đèn đường sao? Tôi không có gì, chỉ là ra ngoài đi dạo.
Vương Hữu Quý nói.
Phương Chính cười nói:
- Tôi thấy chơi vui, nên thuận tay xin làm.
Vương Hữu Quý gật đầu nói:
- Vậy cậu phải nhanh lên một chút, lát nữa chúng tôi còn phải đốt lửa, hơn nữa, năm nay thôn chúng tôi cũng không thể rơi ở phía sau, đừng để mấy thôn khác vung đèn đường đến thôn chúng tôi, nếu không, thật sự rất mất mặt.
Lúc này Phương Chính mới nhớ tới, vung đèn đường không chỉ vung thôn mình xong là hết việc. Trong chuyện này còn có một trận tranh tài nữa a, mười dặm tám thôn đều vung đèn đường, cuối cùng sẽ nối liền với nhau.
Mà quá trình này, nếu như thôn mình làm chậm chạp, thôn bên cạnh sẽ vung đèn đường tới trước, mấy ông cụ lớn tuổi hay nói, nếu để như vậy, khí vận thôn mình sẽ chuyển đến thôn bên cạnh. Mặc dù trong này có mê tín, nhưng càng nhiều vẫn là một cách lôi kéo mọi người cùng tham gia vung đèn đường, càng tăng thêm tính tích cực. Thế là bất thành văn, chuyện này cũng thành một trận thi đấu nho nhỏ.
Đương nhiên, chuyện thi đấu này cũng hạn chế số người, nếu không, nhiều người rất dễ loạn, cũng dễ xảy ra vấn đề trị an thôn xóm, nên tốt nhất là mỗi thôn một người.
Phương Chính lập tức nói:
- Vương thí chủ, yên tâm đi, bảo đảm sẽ hoàn thành nhiệm vụ.
Phương Chính cười ha ha, lập tức đẩy xe đi, Phương Chính mang một thân võ nghệ, thể lực kinh người, hai tay vô cùng trầm ổn, một tay đẩy, một tay vung đèn đường, tốc độ phải nói là quá nhanh! Rất nhanh đã vung xong cả thôn, trực tiếp hướng thẳng đến con đường nối với những thôn khác. Xa xa, có thể lờ mờ nhìn thấy ở thôn bên cạnh cũng có ánh lửa bắt đầu tiến về phía cửa thôn.
Phương Chính tăng tốc nhanh hơn, một đường tiến thẳng, phía đối diện chỉ vừa đến cửa thôn, Phương Chính đã vung được nửa đường. Đối phương rõ ràng là có chút khó chịu, la hét gì đó, nghe không rõ.
Phương Chính cười ha ha, dẹp đường về thôn. Đây chỉ là một chuyện giải trí nho nhỏ, nếu thật sự vung tới chỗ đối phương, vậy cũng thật không có ý nghĩa.
Đối phương thấy Phương Chính đã quay đầu lại, lại hô gì đó, thấp thoáng nghe được là mời khách, uống rượu gì đó...
Người các thôn đều đang bận rộn, đèn đường hợp thành mảnh, giữa mùa đông giá rét, hỏa diễm mang đến sự ấm áp và ánh sáng cho người trong thôn. Lúc này, người lớn cũng làm xong việc bận bịu, nhao nhao chạy ra, dùng bó củi dựng thành một đống lớn ngay giữa ngã tư đường, đốt lửa sưởi ấm, tám chuyện khoác lác, lại bắn pháo hoa, ngày rằm tháng Giêng cứ như vậy trôi qua trong không khí náo nhiệt này...
Ngày thứ hai, Phương Chính tỉnh lại trong viện tự an tĩnh, ngẫm lại sự náo nhiệt đêm qua, phảng phất như vừa tỉnh mộng.
Khẽ lắc đầu, rửa mặt, quét dọn Phật Đường, nấu cơm ăn cơm... Lại là một ngày thanh tịnh.
Nhưng mà, đúng lúc này, bên ngoài truyền tới một thanh âm có chút quen thuộc:
- Đại sư có ở đó không?
Phương Chính đi ra ngoài xem xét, mỉm cười, chắp tay trước ngực nói:
- A Di Đà Phật, thí chủ lại tới rồi? Chẳng lẽ lần này lại có hàng chuyển phát nhanh gửi cho bần tăng?
Phương Chính cũng nghi hoặc, rốt cục là ai gửi hàng chuyển phát nhanh cho hắn? Chẳng lẽ lại là mấy người Triệu Đại Đồng? Hẳn là không phải a...
Người tới là tiểu ca Hồ Tham, nhân viên công ty chuyển phát nhanh Nhất Lộ, Nhất Chỉ tự này quá vắng vẻ, trong công ty chuyển phát nhanh cũng không có ai nguyện ý tới. Nhưng mà Hồ Tham lại biết được sự lợi hại của Phương Chính, muốn tới thêm một lần, để đại sư nhìn xem, không chừng lại có thể miễn tai tránh họa. Cho nên, đã sớm tuyên bố, phàm là hàng chuyển phát nhanh cho Nhất Chỉ tự, hắn bao hết.
Kết quả, chờ lâu như vậy, một năm đã qua cũng không có một món hàng chuyển phát nhanh nào, hôm nay chợt phát hiện có một phong thư, thế là lập tức ra roi thúc ngựa chạy tới.
Kết quả, Phương Chính mở ra xem, lập tức ngây ngẩn cả người:
- Bạch Vân tự? Bạch Vân tự gửi cho bần tăng?
- Ách, đúng vậy a, phía trên thư có viết rõ địa chỉ, cũng không có vấn đề a.
Hồ Tham nói.
Phương Chính gật gật đầu, ký nhận, nói:
- Tạ ơn thí chủ.


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất