Lão Nạp Phải Hoàn Tục

Chương 139: Không Có Người Tốt Sao

Chương 139: Không Có Người Tốt Sao


         Đám người nghe vậy, cũng là im lặng, lái xe có thể làm đến bước này, quả thật đã rất là không tệ, không có gì để nói.
Cũng may, sau khi mọi người kiểm tra lại tài vật của bản thân, không có đồ vật bị mất đi, lập tức yên tâm. Thế là mọi người bắt đầu nghị luận ầm ĩ, thảo luận tại sao mấy tên tặc kia còn chưa đắc thủ đã chạy đi rồi? Chuyện gì cũng nói, chỉ là không một ai biết được chuyện hai thanh đao bị vặn thành bánh quai chèo.
Náo một trận như thế, ngủ cũng không dám ngủ, cả đám trợn to tròng mắt, không có chuyện gì làm, thế là bắt đầu nói chuyện phiếm, khoác lác.
Trên đường đi cũng thêm náo nhiệt.
Thời điểm chạng vạng tối, cuối cùng xe khách cũng đã tới địa phận huyện Bạch Vân, từ huyện Bạch Vân đi tới bến đò Bạch Vân đơn giản hơn, có một tuyến xe trung chuyển.
Phương Chính xuống xe, có chút trợn tròn mắt, hắn hoàn toàn không biết đoạn đường kế tiếp nên đi thế nào.
Đúng lúc này, sau lưng truyền tới một thanh âm quen thuộc.
- Đại sư, muốn đi nơi nào a? Bạch Vân tự?
Phương Chính quay đầu nhìn lại, chỉ thấy Chu Lâm tay cầm một bọc nhỏ màu đen, mang theo một túi xách màu hồng phấn, đang cười hớn hở nhìn hắn đây a. Chỉ có điều, giờ khắc này, cô đã mặc vào một cái quần dài, trông có vẻ rất là ấm áp.
Phương Chính thấy vậy, trong lòng thầm cười một tiếng:
“Hóa ra cô cũng sợ lạnh a...”
Ngoài miệng lại nói:
- A Di Đà Phật, bần tăng đang muốn đi Bạch Vân tự. Nữ thí chủ, có việc gì thế?
- Vậy thật đúng dịp, muốn đi Bạch Vân tự, trước tiên cần phải đến bến đò Bạch Vân, bến đò Bạch Vân là quê nhà của tôi. Tôi cũng đi đến đó, đại sư có muốn đi cùng không a?
Chu Lâm nói.
- A, đa tạ nữ thí chủ, bần tăng đi một mình vẫn tốt hơn.
Phương Chính luôn cảm thấy Chu Lâm này không đáng tin cậy, một nữ nhân suốt ngày lên sóng trực tiếp nói chuyện không đứng đắn, nhìn thế nào cũng thấy giống như không có ý tốt đối với hắn, nữ thí chủ không đứng đắn, giữ khoảng cách vẫn là tốt hơn.
- Đại sư, anh xác định không đi cùng a? Tôi nói cho anh biết nha, huyện Bạch Vân chúng tôi là một nơi vô cùng hiếu khách, anh nhìn thấy một hàng xe taxi ở phía trước kia rồi chứ?
Chu Lâm chỉ vào hàng xe taxi hỏi.
Phương Chính gật đầu, có thể không nhìn thấy sao? Hắn còn đang tiếc nuối là không có tiền đây, bằng không, khẳng định cũng muốn bỏ tiền đi một lần.
Chu Lâm nói:
- Đại sư, nếu trên người anh không có nổi một ngàn hay tám trăm, vẫn là đừng đi taxi, không nói đến chuyện xe này có hắc hay không. Cho dù anh chỉ muốn đi một đoạn, hắn cũng có thể chở anh đi ba vòng quanh thành phố, nói tốt là chở anh đi hóng mát, nhưng không có mấy trăm đồng, sượng mặt.
Mặc dù Phương Chính chưa từng đi xa nhà, nhưng hắn vẫn có điện thoại di động, mỗi ngày đều xem tin tức, tự nhiên minh bạch ý tứ của Chu Lâm, hóa ra một hàng xe này, tất cả đều là hắc a!
Chu Lâm nói:
- Còn có chuyện tìm trọ trú chân gì đấy, nếu anh không quen biết người bản địa nào, gian phòng một trăm, đòi anh ba trăm năm trăm! Lại nói, anh muốn đi đến Bạch Vân tự, khẳng định là tham gia pháp hội Nghênh Xuân Cầu Phúc a, lúc này, chính là thời điểm đông người nhất. Du khách càng nhiều nữa, tất cả mọi thứ đều tăng giá, nhất là chỗ dừng chân, hắc... Ba trăm năm trăm có thể tìm được một nơi ở lại, anh cũng phải cảm tạ Phật Tổ nhà các anh đi.
Phương Chính càng nghe càng thấy không thích hợp, tại sao lại cảm thấy từ trong miệng Chu Lâm, huyện Bạch Vân này không có nổi một người tốt a?
Chu Lâm nhìn thấy tâm tư Phương Chính đã có chút dao động, biết được một đống lời nói dối của bản thân xem như là đã có tác dụng, trong lòng tự hào nói thầm:
- Sao bổn cô nương lại thông minh như vậy a! Thật tiếc không đi làm diễn viên, bỏ lỡ một tượng vàng Oscar a...
- Đại sư, phải nói tôi cũng nói rồi. Anh cũng đừng cho là tôi muốn gạt anh làm gì, lúc ở trên xe anh làm chuyện gì, tôi đều thấy được. Tôi thật sự cảm kích anh, cho nên mới muốn dẫn đường cho anh. Nếu không, tôi đường đường là một idol phát trực tiếp, mỗi giây thu được hơn mấy trăm, không đi phát trực tiếp, lại đi lôi kéo một hòa thượng như anh trò chuyện làm gì a?
Chu Lâm lại nói.
Cuối cùng vẫn là kinh nghiệm xã hội của Phương Chính quá nông cạn, đối với lời Chu Lâm nói, liên tưởng đến một vài sự kiện tương tự trên mạng, cũng tin ngay. Trọng yếu nhất, chính là mặc dù Phương Chính cũng có tiền, nhưng phần lớn đều là tiền hương hỏa! Mà theo hệ thống quy định, tiền hương hỏa không thể dùng để mua vật phẩm phàm tục!
Cho nên, số tiền trên người hắn, không có bao nhiêu là có thể sử dụng, mua vé xe khách đã là cực hạn! Thậm chí hắn còn suy nghĩ, có lẽ nào lúc trở về sẽ phải đi bộ hay không đây...
- Đại sư, anh lợi hại như vậy, anh còn sợ gì chứ? Chẳng lẽ lại sợ tôi ăn anh hay sao? Yên tâm, nhà tôi còn có cha mẹ đây a, cho dù tôi thật sự muốn ăn hòa thượng anh, tối thiểu nhất cũng phải tìm Bàn Tơ Động gì đó trước đã...
Chu Lâm cũng là bó tay rồi, lần đầu tiên chủ động bắt chuyện, lần đầu tiên chủ động mời một người khác giới, vậy mà lại lao lực như vậy, cô thề, sau này sẽ không tiếp tục chủ động bắt chuyện mời người khác giới! Đây căn bản không phải chuyện cô nên làm!
Phương Chính nghe xong, lập tức vui vẻ, cười nói:
- A Di Đà Phật, đã như vậy, vậy xin làm phiền thí chủ.
Người xuất gia đi ra ngoài bên ngoài, hoá duyên dừng chân cũng không có gì, Phương Chính chỉ lo lắng bị Chu Lâm lừa gạt, vạn nhất người ta muốn ăn thật, liệu hắn có nên hô to một tiếng "yêu nghiệt nhận lấy cái chết", rồi một bàn tay chụp chết người này hay không? Hay là nằm đó niệm đọc kinh văn, yên lặng tiếp nhận đây a? Đây là một vấn đề...
Chu Lâm nghe xong, lập tức cao hứng, dẫn theo Phương Chính đi ra bên ngoài, ra khỏi bến xe, tùy tiện gọi một chiếc xe taxi, lập tức đi lên.
Phương Chính ngạc nhiên, hỏi:
- Thí chủ, cô đây là...
- Không có chuyện gì, tôi là người địa phương! Ân?!
Chu Lâm chớp chớp mi mắt, một bộ dáng hoạt bát tinh ranh, rất giống yêu tinh đắc ý vì dụ dỗ được Đường Tăng đi vào sơn động.
Phương Chính cười khổ một tiếng, thầm nghĩ:
“Người ta là một cô nương còn không sợ, ta lại sợ gì chứ? Tình huống có bất thường thì nhanh chân rời đi là được.”
Nghĩ đến đây, Phương Chính ngồi xuống, lần đầu tiên ngồi taxi, cảm giác đầu tiên của Phương Chính chính là ghế ngồi rất mềm, dựa vào thật thoải mái, chỉ là chất lượng không khí hơi kém một chút...
Xe taxi một đường chạy đến bến đò Bạch Vân, nhưng mà còn chưa đến bến đò Bạch Vân, vừa tới trước cổng lớn thôn Bạch Vân, Chu Lâm bỗng nhiên kêu lên:
- Ngừng, ngừng, ngừng!
Xe dừng lại, Chu Lâm lập tức trả tiền, sau đó đẩy cửa xe ra, lập tức vọt xuống.
Phương Chính một mặt nghi hoặc, cũng xuống xe theo, chỉ là ánh mắt vẫn dừng lại phía trên hai tờ tiền giấy màu hồng trên tay tài xế taxi! Khá lắm, ngồi một hồi như thế, hai trăm đồng? Phương Chính âm thầm chặc lưỡi, đồng thời phát thệ, sau này tuyệt đối không ngồi taxi, trừ phi có người tính tiền! Quá đắt!
- Mẹ! Sao mẹ lại tới đây?
Chu Lâm vừa xuống xe, đã thấy trước cửa thôn có một người phụ nữ đứng ở nơi đó, vừa kêu to vừa chạy tới.
Phương Chính giúp Chu Lâm mang theo hành lý, đi theo sau.
- Mẹ có dự cảm, biết con gái của mẹ sắp trở về, mới đứng ngay trước cửa thôn chờ con. Không nghĩ tới, dự cảm của mẹ thật chuẩn! Ha ha, trở về là tốt rồi, vị này là ai a?
Nữ tử một thân áo quần mộc mạc, tóc có chút hoa râm, đôi mắt hơi đục ngầu, hiển nhiên là thị giác cũng không tốt lắm. Chí ít là đầu trọc và một thân tăng y của Phương Chính tuy cách xa một chút nhưng cô cũng không nhìn rõ lắm.
- Đây là một vị đại sư con gặp được trên đường, hắn muốn đi Bạch Vân tự tham gia pháp hội, con mời hắn đến nhà chúng ta làm khách. Mẹ, chẳng phải là mẹ tin Phật nhất sao, bây giờ con mời về cho mẹ một vị đại sư, mẹ nói xem nên cảm tạ con thế nào a? Ai nha, không nói nữa, mau về nhà, đói chết con rồi. Mẹ, hôm nay mẹ làm món ngon gì?
Chu Lâm nói, đã bắt đầu chạy về nhà.
Phương Chính tiến lên, chào hỏi:
- A Di Đà Phật, bần tăng Phương Chính, gặp qua nữ thí chủ.


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất