Chương 140: Cha Mẹ Đều Sẽ Biết Trước
- Phương Chính pháp sư, người khỏe a, cùng đi vào trong ngồi chút a.
Mẫu thân của Chu Lâm mặt mũi hiền lành, sau khi nhìn thấy Phương Chính, mỉm cười nói.
Phương Chính hoàn lễ, cùng theo vào trong thôn.
Bởi vì có một địa danh như Bạch Vân tự, thôn Bạch Vân cũng theo đó phát triển kinh tế du lịch, thôn dân tương đối giàu có, mỗi nhà đều có xe nhỏ, nhà nhà đều tràn đầy hỷ khí. Đồng thời, hoặc nhiều hoặc ít, mỗi nhà đều có vài món đồ vật có liên quan đến Phật, ngập tràn không khí văn hóa.
Năm mới vừa đến, câu đối, đèn lồng đều chưa có gỡ xuống, bốn phía vẫn là một mảnh đỏ hồng.
Phương Chính thấy vậy, rốt cục cũng hiểu được vì sao vừa nghe nói hắn nhận được lời mời của Bạch Vân tự, Vương Hữu Quý lại cao hứng đến như vậy, một tòa chùa miếu đại hưng, quả thật có thể mang đến lợi ích chân thật rất lớn cho thôn dân. Chí ít là đối với một địa phương suối giữa khe núi nghèo như thôn Nhất Chỉ, đúng thật là một lựa chọn tốt.
Nhà Chu Lâm cũng là nhà giàu trong nông thôn, trước sau đều có sân nhỏ, ở giữa là ba gian nhà ngói rộng lớn, sáng sủa sạch sẽ, đèn đuốc sáng trưng.
Chu Lâm đi nhanh nhất, mẫu thân Chu Lâm theo sát phía sau, Phương Chính mang theo hành lý đi ở phía sau cùng, loáng thoáng nghe được có người đang nhỏ giọng bàn luận:
- Mẫu thân Chu Lâm cũng thật không dễ dàng, ngày nào không bận bịu lại đứng trước cửa thôn chờ đợi, ngóng trông, cứ có chiếc xe nào đến là lại đi xem. Hôm nay đứa con gái hằng trông ngóng cuối cùng cũng trở về...
Phương Chính nghe vậy, trong lòng run lên, nhìn mẫu thân Chu Lâm bước đi chậm rãi ở phía trước, trong lòng một trận ấm áp. Đây chính là tình thương của cha mẹ a?
Phương Chính ngẩng đầu nhìn trời, nghĩ đến những tràng cảnh khi hắn còn bé, mỗi lần nghỉ học trở về núi Nhất Chỉ, lần nào Nhất Chỉ Thiền sư cũng đứng dưới núi đón hắn, phảng phất như biết trước khi nào hắn sẽ trở về. Khi đó, Phương Chính quả thật đã cho rằng Nhất Chỉ Thiền sư đoán trước được, hết thảy đều là nhờ Phật Tổ chỉ dẫn. Hiện tại Phương Chính mới hiểu được, có lẽ mỗi ngày Nhất Chỉ Thiền sư đều đứng dưới núi chờ đợi hắn a...
- Đại sư? Nhanh lên a! Có đồ ăn ngon!
Thanh âm của Chu Lâm từ xa xa truyền tới, Phương Chính mỉm cười, sau đó bước nhanh về phía trước, nhanh tay đỡ lấy mẫu thân Chu Lâm kém chút té ngã vì vấp phải gậy gỗ.
- Cảm ơn cậu.
Mẫu thân Chu Lâm nói.
Phương Chính lắc đầu nói:
- Là bần tăng nên cảm ơn thí chủ, thí chủ giúp bần tăng biết được một vài chuyện bần tăng vốn không biết được.
Mẫu thân Chu Lâm nghi hoặc nhìn Phương Chính, Phương Chính cười cười, bên kia Chu Lâm đang thúc giục, hai người cũng không nói thêm gì, bước nhanh đi tới.
Cha mẹ Chu Lâm đều là người chân chất nhân hậu, không giỏi ăn nói, Chu Lâm cũng mệt mỏi, mấy người nói vài câu, sau đó sắp xếp cho Phương Chính đến gian phòng sát vách nghỉ ngơi.
Một đêm không có chuyện gì xảy ra, ngày thứ hai, trời vừa sáng, gà trống còn chưa gáy sáng, Phương Chính đã thức dậy.
Đã quen với việc dậy sớm, lúc này Phương Chính mới phát hiện, không có Phật Đường để hắn quét dọn.
Suy nghĩ một chút, dứt khoát ngồi xếp bằng trên giường, yên lặng niệm kinh.
Đúng lúc này, Chu Lâm tiến đến, một mặt nghi hoặc nói:
- Đại sư, giày của anh đâu?
Tăng Y Màu Trắng có thể che khuất bàn chân, nên Chu Lâm cũng không biết chuyện Phương Chính không mang giày.
Phương Chính khẽ mỉm cười nói:
- Bần tăng chưa bao giờ mang giày, đã quen đi bộ bằng chân trần.
- Chân trần?!
Chu Lâm lập tức trừng to mắt, một mặt không dám tin.
Phương Chính cười nói:
- Rất kỳ quái sao? Trước tiên cô...
- Xuỵt! ——
Chu Lâm ra hiệu mau mau im lặng, sau đó hạ giọng nói:
- Chuyện này cũng đừng nói ra, để mẹ tôi biết, nhất định sẽ đánh chết tôi. Đại sư, hôm nay anh sẽ đi Bạch Vân tự a?
- Đúng vậy, có vấn đề gì a?
Phương Chính hỏi.
- Không có gì, chỉ là đáng tiếc, tôi không thể đi. Tôi chỉ có thể đưa anh đi đến bến đò, đến lúc đó, anh trực tiếp lên thuyền là được rồi.
Chu Lâm nói.
- A, phải mua vé sao?
Phương Chính có chút lo lắng, tiền mặt không còn nhiều lắm.
- Đó là đò ngang của Bạch Vân tự, làm sao có thể thu phí, nhưng mà ở bến tàu có thùng công đức, muốn bố thí thì bỏ vào trong một ít tiền. Không muốn, trực tiếp lên thuyền là được.
Chu Lâm giải thích, sau đó nhìn chằm chằm Phương Chính, nói:
- Đại sư, anh thật sự không mang giày a?
Phương Chính lập tức gật đầu, bình thản nói:
- Bần tăng đương nhiên là không mang giày.
- Chậc chậc... Thần kỳ! Thật thần kỳ!
Chu Lâm dựng thẳng một ngón tay cái.
Phương Chính đang muốn nói gì, sắc mặt đột biến!
Cảnh sắc trước mắt bỗng nhiên phát sinh biến hóa...
Một hoàn cảnh lạ lẫm, Chu Lâm tiếp nhận một cuộc điện thoại, vừa đi vừa nói:
- Thật?! Tôi có thể tham gia đóng phim? Được a, thử vai ở đâu?
Cảnh tượng lại biến chuyển, trong một khu biệt thự, Chu Lâm được một tên nam tử dẫn vào trong tòa nhà, không lâu sau đó bỗng phát ra tiếng cầu cứu, tiếng vang loảng xoảng, cuối cùng, Chu Lâm nhảy xuống từ một khung cửa sổ...
Hình tượng vỡ nát...
- Đại sư? Đại sư?!
Chu Lâm thấy Phương Chính thất thần, tò mò hỏi.
Phương Chính nhanh chóng lấy lại tinh thần, nhưng trong lòng thì một mảnh lạnh buốt! Mặc dù hắn có thể tùy ý điều khiển mở ra hoặc đóng lại Thiên Nhãn, nhưng Phương Chính vẫn một mực ở trên núi, sớm đã tạo thành thói quen mở ra mọi lúc. Một chuyến đi này, tới bây giờ Phương Chính đã gặp được không ít người, nhưng cũng chưa có nhìn thấy chuyện gì đó không hay. Ngàn vạn không nghĩ tới, vậy mà lại thấy được họa sát thân xảy ra trên người Chu Lâm!
Phương Chính hít sâu một hơi, lắc đầu nói:
- Không có việc gì, bần tăng vừa mới thất thần. Thí chủ, có phải gần đây cô gặp được chuyện tốt gì đó hay không?
Chu Lâm lắc đầu nói:
- Không có a, ngược lại là một đống lớn chuyện xấu, thế nào?
Phương Chính nói:
- Không có việc gì, thí chủ, trong một tuần trước mắt này, nếu như có chuyện tốt gì đó đột nhiên tới cửa, nhất định phải nghĩ kỹ rồi mới quyết định! Nhớ lấy, nhớ thật kỹ!
- Đại sư, anh có ý tứ gì? Anh có thể nói rõ ràng hơn một chút a?
Chu Lâm thấy Phương Chính một mặt nghiêm túc, tò mò truy hỏi.
Phương Chính cũng muốn nói, nhưng mà thiên cơ bất khả lộ, có mấy lời lộ ra phong thanh là được rồi, nói nhiều lời chỉ thêm phiền phức.
Phương Chính nghĩ nghĩ một hồi, lắc đầu không nói gì.
Đúng lúc này, mẫu thân Chu Lâm gọi mọi người xuống ăn cơm, Chu Lâm cũng không có truy hỏi nữa, chỉ là trong lòng một mực đang nghĩ rốt cục Phương Chính có ý gì. Phương Chính là một hòa thượng bình thường sao? Đương nhiên là Chu Lâm không nghĩ như vậy, cô đã sớm thấy qua một thân bản sự của Phương Chính, tay không vặn gãy đao sắt, đơn giản chính là siêu nhân. Chu Lâm chịu ảnh hưởng của internet từ lâu, trong lòng đã sớm coi Phương Chính như một thế ngoại cao nhân, hoặc là một siêu nhân.
Cho nên, mặc dù Phương Chính chỉ hé miệng nói mấy lời, nhưng cô lại để ở trong lòng.
Ăn cơm xong, Chu Lâm đưa Phương Chính đi đến bến đò, đến bên cạnh bến đò, Chu Lâm nói:
- Đại sư, phía trước chính là bến đò, đi theo mọi người cùng lên thuyền là được rồi. Hai ngày nữa Nghênh Xuân Pháp Hội mới bắt đầu, tôi cũng sẽ đi xem một chút, đến lúc đó nếu có phát trực tiếp, mời anh nói mấy lời nha.
Phương Chính khẽ mỉm cười nói:
- A Di Đà Phật, vậy đến lúc đó gặp lại a. Thí chủ, trước khi đi, bần tăng đưa cho cô một bức họa, nếu gặp được, nhất định phải cẩn thận.
- Họa? Bức họa gì a?
Chu Lâm ngạc nhiên nhìn Phương Chính.
Phương Chính đưa lưng về phía ánh nắng, ánh nắng choàng lên trên thân Phương Chính, rất có mấy phần cảm giác thiền ý, thần thánh, sau đó một khắc.
- A Di Đà Phật!
Thế giới trước mắt Chu Lâm oanh một tiếng mà vỡ nát, tiếp đó cô đã phát hiện, cô vậy mà lại xuất hiện ở giữa thành phố Hắc Sơn! Chu Lâm ngắm nhìn bốn phía, hoảng sợ nói:
- Chuyện này sao có thể? Tại sao tôi lại ở chỗ này?
Đối với nơi này, Chu Lâm vừa lạ lẫm vừa quen thuộc, lạ lẫm là bởi vì cô chưa từng tới nơi này, quen thuộc là bởi vì đã thấy qua nơi này trên TV và internet, đây là một khu biệt thự hạng sang.