Lão Nạp Phải Hoàn Tục

Chương 143: Đừng Nghĩ Quẩn A

Chương 143: Đừng Nghĩ Quẩn A


         Thế là, Ngộ Minh tiến lên phía trước nói:
- Bạch Vân Thiền sư, theo tôi biết được, Phương Chính kia làm người tâm cao khí ngạo. Lúc trước mấy vị đại gia thư pháp lên núi, đều bị hắn sập cửa vào mặt, hơn nữa còn không nể mặt mũi, thả chó cắn người. Cách đây không lâu, bần tăng còn nghe nói hắn căn bản không có ý định tới tham gia pháp hội Nghênh Xuân Cầu Phúc, xem chúng tôi đều là hòa thượng giả lừa gạt người.
- Vị này là ai a?
Bạch Vân Thiền sư không có tức giận, mà là ôn hòa nhìn Ngộ Minh.
Ngộ Minh lập tức hành lễ nói:
- Bần tăng là đệ tử tọa hạ của Hồng Nham Thiền sư Hồng Nham tự, pháp danh Ngộ Minh, gặp qua Bạch Vân Thiền sư.
- Hóa ra là cao đồ của Hồng Nham trụ trì, thất lễ.
Bạch Vân Thiền sư nói.
Ngộ Minh đang muốn nói thêm gì, một đoàn người bỗng nhiên đi đến, dẫn đầu chính là Hồng Nham Thiền sư. Ở Bạch Vân tự này, Bạch Vân Thiền sư chính là trung tâm, đi đến đâu cũng có người chú ý. Ngộ Minh đột nhiên tiến lại thưa chuyện, Hồng Nham Thiền sư làm sao có thể không nhìn thấy? Sợ Ngộ Minh làm loạn, cố ý đi tới, quả nhiên nghe được một vài lời không tốt.
Hồng Nham Thiền sư nhăn mày lại, nghiêm túc hỏi:
- Ngộ Minh, người xuất gia không nói chuyện lừa gạt, con nói là thật sao?
Ngộ Minh nhìn thấy Hồng Nham Thiền sư đi tới, vừa tới đã truy hỏi hắn, một mặt không tín nhiệm, trong lòng lập tức ủy khuất, thầm nghĩ:
“ đi theo ông nhiều năm như vậy, vậy mà lại không tín nhiệm tôi như thế? Rốt cục trong lòng ông xem tôi là gì? Uổng công tôi suy nghĩ đủ điều vì Hồng Nham tự, nghĩ hết biện pháp gây dựng danh khí cho Hồng Nham tự. Quả nhiên là ông đã già, hồ đồ rồi...”
Ngộ Minh tức giận trong lòng, nói:
- Tự nhiên là thật, bần tăng xuất gia hơn mười năm, chẳng lẽ bần tăng còn có thể nói dối hay sao?
- Nếu đúng như vậy, vậy quả thật không cần phải đợi thêm nữa. Chỉ là, chuyện gì cũng đều phải xác nhận một chút mới được, chư vị, không biết là có ai có cách liên lạc với Phương Chính trụ trì không a?
Bạch Vân Thiền sư cao giọng hỏi thăm.
Có điều, Phương Chính là ai? Dấu hỏi này trực tiếp treo cao trên trán tất cả mọi người.
Về phần Nhất Chỉ tự, vậy thì càng chưa từng nghe nói đến.
Nhìn thấy một đám người đều lắc đầu, Bạch Vân Thiền sư cũng có chút khó xử, bây giờ là nên chờ hay không đây a?
Đúng lúc này, một hòa thượng mặt đen bên cạnh Bạch Vân Thiền sư thấp giọng nói:
- Trụ trì sư huynh, chúng ta đã phát thiếp mời, cũng ghi rõ thời gian, nếu như đến thời gian mà hắn còn chưa tới, chuyện này cũng không oán chúng ta được. Chuyện gì cũng có nhân có quả, hắn không đến, hay là có việc chậm trễ, đó cũng là nhân quả của hắn. Chúng ta cũng không thể để cho mọi người đều ở nơi này chờ hắn a?
Bạch Vân Thiền sư khẽ gật đầu, hơi trầm tư một chút, sau đó nói:
- Vậy thì...
- Ông trời ơi! Có người đang vượt sông!
Bỗng nhiên có người đứng bên cạnh vách núi kinh hô lên.
Tiếp theo đó lập tức nghe được có người quát lớn:
- Vô lễ! Kêu loạn cái gì? Người xuất gia, cho dù Thái Sơn sụp đổ trước mắt cũng phải là mặt không đổi sắc... Vi sư đến xem, thật là, một người vượt sông thì có gì đáng ngạc nhiên? Phật Tổ của ta a! Thực sự có người vượt sông!
Đám người đưa mắt nhìn nhau, xảy ra chuyện gì?
Thế là càng nhiều người tiến đến bên vách đá, từ trên nhìn xuống dưới, sau đó, tiếng kinh hô vang lên không ngừng! Nhất là những cư sĩ đến hỗ trợ pháp hội, còn có những tiểu sa di mới vừa vào Phật môn, Phật tâm bất ổn, tập quán sinh hoạt xã hội còn chưa cải biến triệt để, kết quả chính là một mảnh...
- Ông trời ơi, đây là chuyện gì a?
- Tôi quỳ... Trụ trì, mau đến xem Phật Tổ a!
- Tôi không phải đang nằm mơ chứ, thử đánh một cái xem xem có đau hay không, quả nhiên không đau.
- Cậu đánh tôi làm gì?
- Ách, hóa ra là đánh nhầm, khó trách lại không đau...
...
Bạch Vân Thiền sư, Hồng Nham Thiền sư nhìn nhau, đều thấy được vẻ kinh ngạc trong mắt người kia, một người vượt sông mà thôi, đáng ngạc nhiên như vậy sao? Thế là hai người cũng đến bên vách núi để quan sát.
Nhưng mà còn có người nhanh hơn, đó chính là Ngộ Minh! Ngộ Minh vừa nghe có người vượt sông, trong lòng lập tức có một dự cảm xấu, sải bước vọt tới bên cạnh vách núi, nhìn xuống, con mắt lập tức trừng to, tròng mắt trợn to như muốn lồi ra, một mặt không thể tưởng tượng nổi!
Dưới núi, Đỗ lão ngậm điếu thuốc lá, thoải mái nhàn nhã nhìn về phía trước, thỉnh thoảng lại dạy dỗ Hoằng Tường hai câu, điều hoà bầu không khí nhàm chán. Hoằng Tường cũng chỉ biết im lặng lắng nghe, a a gật đầu chịu đựng.
Đúng lúc này, Đỗ lão đột nhiên đứng lên, cả điếu thuốc cũng rơi mất, một mặt không thể tưởng tượng nổi kêu lên:
- Chuyện này sao có thể? Chuyện này... Chuyện này...
Hoằng Tường nhìn theo ánh mắt của Đỗ lão, cũng trợn tròn mắt, cũng kêu lên theo:
- Đây mà vẫn còn là người ư?
Thời gian lui lại mấy phút trước...
Trên mặt sông, trên mỗi chiếc đò ngang, mấy người chủ thuyền đều đang bận bịu, chợt nghe thấy mấy người hành khách phát ra từng tiếng kinh hô.
- Hòa thượng kia muốn làm gì thế? Nghĩ quẩn rồi sao?
- Không phải chứ, không phải thật sự muốn tự sát a.
- Chẳng lẽ cuộc sống gặp phải khó khăn trắc trở gì đó nên nghĩ quẩn rồi?
Đám người chủ thuyền nghe vậy, ngẩng đầu nhìn lại, lập tức ngây ngẩn cả người, nam tử áo đen dẫn đầu trực tiếp mắng lên:
- Là tên tiểu hòa thượng Phương Chính kia sao? Tên này quả thật quá phiền phức, không cho hắn lên thuyền, nên xuống nước ăn vạ hay sao?
- Dẹp đi, mùa đông nước sông Bạch Vân này băng lãnh thấu xương, mùa đông đi bơi cũng không muốn đi bơi dưới sông Bạch Vân này. Tôi dám đánh cược, nếu hắn thật sự dám xuống nước, cơm tối tôi đãi.
Một thuyền viên cười nói.
Chủ thuyền cười ha ha nói:
- Đúng thế, nhưng mà nếu hắn thật sự dám xuống nước, đồng thời bơi qua được, tôi cũng phục hắn, đường về tôi sẽ chở hắn sang sông. Nhưng mà, tôi thấy a, hơn phân nửa là sẽ làm mồi cho cá, chuẩn bị phao cứu sinh đi, nếu thật sự có chuyện, không thể thấy chết mà không cứu.
- Cũng phải, nếu hòa thượng này thật sự xảy ra chuyện bất trắc, chúng tôi cũng có liên quan. Coi như tích đức đi... Ai, thật đúng là giống như Đỗ lão nói, hòa thượng này thật phiền phức! Kẻ như vậy còn muốn đi Bạch Vân tự, hừ hừ...
- Thôi đừng lải nhải nữa, cậu vừa lải nhải như thế, làm tôi thực sự cảm thấy hắn muốn tự sát. Bạch Vân tự là chùa chiền lớn nhất thành phố Hắc Sơn này, pháp hội Nghênh Xuân Cầu Phúc hàng năm càng là thịnh hội của thành phố Hắc Sơn, người trong Phật môn có ai không muốn tới tham gia? Nếu có người cầm thư mời mà lại không đến, hậu quả a... Cậu tự suy nghĩ một chút đi. Đoán chừng toàn bộ thành phố Hắc Sơn đều sẽ kéo nhau bêu xấu hắn, sau này chuyện gì cũng đừng nghĩ nữa. Hậu quả này, có khả năng tiểu hòa thượng kia cũng đã nghĩ đến, nếu tên này nghĩ quẩn, đi tìm chết, chúng ta thật đúng là không thoát khỏi liên quan. Cho dù trên pháp luật cũng không phải gánh chịu trách nhiệm, nhưng trong lòng cũng không qua được.
Chủ thuyền vô cùng buồn bực nói.
- Hắc ca, vậy làm thế nào a? Chúng ta chở hắn sang sông sao?
Thuyền viên hỏi.
- Đánh rắm! Đỗ lão đã nói rồi, cậu có thể không nghe sao? Không có Đỗ lão, chúng tôi có thể mua thuyền, kiếm sống hay sao? Trông chừng hắn, thật sự muốn phí hoài bản thân, cứu người. Chỉ cần không chết thì không sao cả...
Chủ thuyền Hắc ca nói.
Cả đám thuyền viên nhận lệnh, các hành khách nghe được nếu tiểu hòa thượng có hành động phí hoài bản thân, thuyền viên sẽ ra tay cứu người, nên cũng không vội thúc giục lái thuyền đi, người người bắt đầu chú ý an toàn giúp thuyền viên.
Đồng thời, đã có người ở phía xa kêu gào khuyên can Phương Chính.
- Tiểu hòa thượng, đừng nghĩ quẩn a! Trên thế gian không có thử thách nào không vượt qua được, nhịn một chút đều sẽ đi qua!
- Tiểu hòa thượng, cuộc đời tựa như cưỡng gian, không kháng cự nổi thì cứ hưởng thụ đi!


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất