Chương 142: Phổ Độ
- Thật sự có cá a!
Phương Chính nhìn thấy một bầy cá bơi tới, Phương Chính cười.
- Ai đang gọi chúng ta?
Một con cá từ trong nước ngóc đầu lên nhìn, hỏi.
Phương Chính vội vàng nói:
- A Di Đà Phật, là bần tăng đang gọi các ngươi.
- Gọi chúng ta làm gì?
Cá mười phần dứt khoát mà hỏi.
Phương Chính cười nói:
- Bần tăng muốn qua sông, ngươi xem, các ngươi có thể đưa bần tăng qua sông được không a?
- Ngươi đang nói chuyện với chúng ta a?
Cá ngu ngơ mà hỏi.
Phương Chính nói:
- Đúng vậy a, là đang nói chuyện với các ngươi.
- Vậy ngươi muốn làm gì?
Cá hỏi.
- Bần tăng muốn qua sông, muốn các ngươi đưa bần tăng qua sông.
Phương Chính kiên nhẫn nói.
- Ngươi đang nói chuyện với ai thế?
Cá càng kiên nhẫn hỏi.
- Nói với ngươi a.
Phương Chính nói.
- Ngươi gọi ta làm gì? Ngươi cứ việc nói đi a.
Cá một mặt nghiêm túc hỏi.
- Bần tăng muốn qua sông, muốn các ngươi đưa bần tăng qua sông.
Phương Chính lại giải thích.
- Ngươi đang nói chuyện với người nào?
Cá càng chăm chú hỏi.
Phương Chính:
- #$%$#&… *&
Phương Chính trừng trắng mắt nhìn chằm chằm cá nhỏ trước mắt, hắn thề, nếu không phải bởi vì xuất gia, hắn tuyệt đối phải bắt con cá này lên, hấp xong rồi lại đi chiên dầu! Con cá này nhất định là đang đùa cợt hắn!
Đúng lúc này, một cá con bơi tới, nói:
- Mụ mụ, các ngươi đang nói gì thế?
- Ta không có nói chuyện a, ta vừa mới nói gì a?
Cá nói.
- Cái gì?
Cá con ngu ngơ hỏi.
Phương Chính thấy vậy, đột nhiên ý thức được một vấn đề, có chuyên gia nào đó từng nói, trí nhớ của cá tựa hồ chỉ có 7 giây!
- 7 giây... 7 giây cái đầu ngươi a! Trí nhớ của con cá này còn không kéo đủ 3 giây đấy a!
Trong lòng Phương Chính oán thầm không thôi, đối diện với mấy con cá có trí nhớ 3 giây này, Phương Chính hoàn toàn từ bỏ ý định nhờ bầy cá chở hắn qua sông. Nếu không, coi như bầy cá này đáp ứng, nhưng mới đi được nửa đường lại trực tiếp quên đi, sau đó lập tức giải tán, vậy thì hắn thảm rồi.
Thế là Phương Chính vung tay lên nói:
- Không có chuyện gì, chư vị tản đi đi.
- Người này đang nói chuyện với ai vậy a?
Cá mẹ hỏi cá con.
Cá con lắc đầu nói:
- Có bị bệnh không... Tản tản...
Thế là một đám cá vùn vụt tản đi hết.
Phương Chính nghe vậy, thầm cười khổ không thôi... Hắn có bệnh? Nếu không phải hắn rất bình thường, tuyệt đối sẽ nhảy xuống sông đánh cá!
Không thể trông cậy vào cá, Phương Chính ngẩng đầu nhìn trời, nên làm sao bây giờ? Đây là một vấn đề nan giải a.
Bên kia bờ sông, Đỗ lão nhìn thấy Phương Chính đứng dậy, bầy cá soạt một tiếng tản đi hết, chân mày cau lại. Ngồi xuống nói mấy câu thì bầy cá tụ tập, đứng lên thì bầy cá tản hết... Nếu chuyện này xảy ra ở trong ao cá, hắn tin. Nhưng cá trong sông Bạch Vân này đều là hoang dại, hắn đã lớn như vậy, còn chưa từng thấy ai có bản sự bực này!
- Hẳn là trùng hợp thôi...
Đỗ lão thầm nhủ trong lòng.
Từ vách núi nhìn xuống, Ngộ Minh cách quá xa, không nhìn rõ chuyện bầy cá, chỉ thấy Phương Chính ngồi xuống lại đứng lên, dáng vẻ đang lải nhải gì đó. Chỉ xem như là Phương Chính không có biện pháp, trong lòng cao hứng không thôi, cười ha hả đi đến chỗ chùa chiền nhà mình mà ngồi xuống, chỉ cần Phương Chính không qua sông được, chuyện còn lại không cần hắn lo lắng.
Lúc Phương Chính đang bối rối không nghĩ ra cách, hệ thống nói:
- Nhắc nhở hữu nghị một chút, chuyện ngươi đuổi đi tặc phỉ, thu được một lời khen ngợi từ hệ thống. Lại thêm trước đó ngươi trợ giúp Lỗ Song Song tìm về niềm tin cuộc sống, nên đã tích lũy được hai lời khen ngợi.
- Khen ngợi? Đợi chút đã, nếu ta nhớ không lầm, hai lời khen ngợi có phải là có thể rút thưởng hay không?
Phương Chính đột nhiên nhớ tới chuyện này!
- Đinh! Chúc mừng ngươi, rốt cục ngươi cũng nghĩ ra. Không sai, bây giờ ngươi có một cơ hội rút thưởng.
Hệ thống nói.
Phương Chính bó tay rồi, phàn nàn nói:
- Tại sao ngươi không nhắc ta sớm hơn?
- Bản thân ngươi cũng quên, vì sao ta phải nhớ kỹ giúp ngươi?
Hệ thống hỏi.
Phương Chính vậy mà không phản bác được... Mặc dù đây cũng là chức trách của hệ thống, nhưng mà có vẻ như từ trước tới nay hệ thống này đều có chút không đáng tin cậy, không đứng đắn. Chỉ giỏi hố hắn? Còn không bằng trông cậy vào bản thân a.
Thế là Phương Chính nói:
- Được rồi, giúp ta rút thưởng đi. Hi vọng có thể rút được một vật hữu dụng... Nếu không, không được, chỉ có thể tự bơi qua sông, ai... Bơi qua, có chút chật vật a.
Phương Chính có Tăng Y Màu Trắng hộ thể, mặc dù nước sông vào mùa đông rất lạnh, đối với hắn mà nói cũng chỉ là lạnh một chút, sẽ không tổn thương đến thân thể. Bơi qua, đương nhiên là không có gì phải sợ, vấn đề duy nhất chính là chật vật, rất mất hình tượng...
Bây giờ Phương Chính đã biết có người đang hãm hại hắn, nếu qua sông chật vật như vậy, không cam tâm a!
- Hiện tại bắt đầu rút a?
Hệ thống hỏi.
- Đúng vậy, bắt đầu rút!
Phương Chính khẳng định nói.
- Đinh! Chúc mừng ngươi thu hoạch được giày Phật —— Phổ Độ!
- Ngạch, chỉ có một đôi giày?
Phương Chính một mặt ghét bỏ hỏi.
Ba!
Một đôi giày rơi vào trong tay Phương Chính, đây là một đôi giày cỏ không biết dùng loại cỏ gì đan thành, bề ngoài trông chẳng ra sao cả, đậm nét nghèo nàn, bị ghét bỏ cũng là tất nhiên!
Phương Chính nhìn thế nào cũng thấy giống như loại giày cỏ rách nát bị thợ sửa giày trong tiểu trấn dưới núi ném bừa ra trước cửa chợ, đừng nói một đôi mười đồng tiền, một đôi hai đồng tiền còn phải xem tâm tình người mua thế nào. Thật sự là nhìn không ra có bất kỳ chỗ nào thần kỳ.
- Đinh! Giày Phật tên là Phổ Độ, mang giày này, gặp nước không chìm, gặp lửa không cháy, gặp bùn lầy không hãm, gặp ô uế không dính, cát bụi không vào, vô khí vô vị.
- Chẳng phải đây là đề phòng thối chân sao? Ách... Gặp nước không chìm?
Phương Chính chợt tỉnh ngộ ra, giày này hữu dụng a! Giải quyết xong nan đề!
Phương Chính lập tức hỏi:
- Hệ thống, ngươi xác định là mang giày này gặp nước không chìm?
- Xuất phẩm của hệ thống, già trẻ không gạt, hàng thật giá thật.
Hệ thống nói.
- Vậy không dính cát bụi, vô khí vô vị, có phải có nghĩa là mang giày này không cần giặt tẩy hay không? Chuyên trị thối chân, còn không cần giặt giày?
Phương Chính thuận miệng trêu chọc.
- Đúng thế.
- Giày tốt!
Phương Chính lập tức sửa lại đánh giá, nhìn dòng sông trước mắt, Phương Chính cười, chỉ là một con sông nhỏ, lại muốn ngăn trở Phương Chính pháp sư hắn sao? Hôm nay hắn muốn trang bức!
Phương Chính cười vô cùng vui vẻ, cuối cùng, trực tiếp ngẩng đầu cười ha hả.
Đỗ lão và Hoằng Tường ở phía đối diện nhìn nhau, sau đó lắc lắc đầu nói:
- Hòa thượng này thật sự điên rồi.
Cùng lúc đó, trên núi.
Một vị Pháp sư khoác áo cà sa đỏ thẫm, cầm trong tay thiền trượng, dẫn mọi người theo sau, đi tới bên cạnh vách núi, thấp giọng hỏi một sa di:
- Tới đủ rồi a?
- Trụ trì, cơ bản đều đã tới, nhưng vẫn còn Phương Chính trụ trì Nhất Chỉ tự chưa tới. Cũng không biết là không tới hay là có chuyện gì chậm trễ.
Tiểu sa di thấp giọng nói.
- Phương Chính Nhất Chỉ tự?
Bạch Vân Thiền sư khẽ nhíu lại lông mày bạc trắng, tựa hồ đang suy nghĩ Nhất Chỉ tự này là chùa nào...
- Sư huynh, chính là Nhất Chỉ tự xôn xao trên tin tức mấy ngày gần đây. Nghe nói chữ viết của Phương Chính kia rất không tệ, thắng cả danh gia thư pháp. Hơn nữa, gần đây hương hỏa cũng vượng một chút, cho nên chúng ta cũng phát thiệp mời cho bọn hắn.
Một lão tăng ở bên cạnh thấp giọng nói.
- Bần tăng nhớ rồi, trụ trì chùa chiền kia vẫn còn trẻ tuổi. Cũng là làm khó hắn, nếu đã chưa tới, vậy mọi người vào trong chờ một chút đi.
Bạch Vân Thiền sư thấp giọng nói, sau đó, đám người ngồi xuống.
Ngộ Minh vừa nhìn thấy Bạch Vân Thiền sư, lập tức tiến lại gần, nghe thấy mấy người nói đến sự tình của Phương Chính, không chỉ có không có tức giận, lại còn muốn tất cả mọi người cùng chờ Phương Chính! Chuyện này càng khiến hắn khó chịu! Ngay cả Hồng Nham tự cũng không có đãi ngộ bậc này a! Hắn hoàn toàn quên mất, Hồng Nham Thiền sư Hồng Nham tự lần nào cũng đều là người đến sớm nhất, có khi nào đến trễ đâu? Huống chi, cũng không có ai hãm hại bọn hắn a!