Lão Nạp Phải Hoàn Tục

Chương 145: Chân Tướng

Chương 145: Chân Tướng


         Hồng Nham Thiền sư nhìn Ngộ Minh, nhìn nhìn lại Phương Chính đang vượt sông dưới núi, trong mắt lóe lên vẻ minh bạch, đưa mắt nhìn lại Ngộ Minh, tràn đầy vẻ thất vọng. Ngộ Tâm ở bên cạnh vốn định nói gì đó lại bị Hồng Nham Thiền sư ngăn trở, dẫn theo Ngộ Tâm cùng đi xuống núi. Trên đường, Hồng Nham Thiền sư thở dài nói:
- Nhân quả tuần hoàn, báo ứng xác đáng, Ngộ Minh sợ là phải rời khỏi Phật môn...
Ngộ Tâm nhịn không được nói:
- Sư phụ, bản tính Ngộ Minh không xấu.
- Tâm sai lệch, làm sao có thể thành Phật? Bần tăng độ hắn nhiều năm như vậy, cũng chỉ có thể độ thân, không thể độ tâm. Ai...
Hồng Nham Thiền sư lắc đầu, chỉ một nháy mắt lại phảng phất như già đi mấy tuổi. Ngộ Tâm cũng một mặt bất đắc dĩ, thở dài...
Dưới núi, rốt cục Đỗ lão cũng lấy lại tinh thần, đột nhiên quay đầu, nắm cổ áo Hoằng Tường, cả giận nói:
- Đây chính là hòa thượng bất học vô thuật, hãm hại lừa gạt trong miệng các người đấy sao? Nhất Vĩ Độ Giang, Nhất Vĩ Độ Giang a! Đây là thần thông của Phật Tổ a! Cậu nói tôi nghe xem, hòa thượng dạng này là kẻ lừa bịp hay sao? Là ác ôn sao?! Hả?!
Hoằng Tường cũng đang ngơ ngác, bây giờ mới lấy lại tinh thần, vẻ mặt kinh hoảng nói:
- Thúc thúc, không phải con, là Ngộ Minh. Ngộ Minh bảo con nói như vậy...
Lời này vừa ra khỏi miệng, Hoằng Tường lập tức hối hận, đây là để lộ nội tình a. Hoằng Tường lập tức nói chữa:
- Không phải, là...
Ba!
Một cái tát tai quất vào trên mặt Hoằng Tường, tát cho hắn lăn lộn trên mặt đất, Đỗ lão cả giận nói:
- Giờ thì tôi rõ rồi, cậu và tên Ngộ Minh khốn khiếp kia phối hợp hãm hại người ta có đúng không? Các cậu... Hai tên vô dụng các cậu, nhất là cậu! Cậu làm tôi quá thất vọng! Cho cậu thêm một cơ hội, nói thật!
Hoằng Tường từ nhỏ đã sợ Đỗ lão, Đỗ lão nổi giận, trong lòng sợ hãi, rốt cục cũng thành thật kể lại.
Đỗ lão nghe xong, lập tức giận dữ đấm ngực dậm chân, chỉ vào mặt Hoằng Tường, đánh không được, không đánh cũng không được, thanh danh cả một đời bị hủy hoại chỉ trong chốc lát, Đỗ lão thật sự có xúc động muốn giết người.
Phương Chính cũng không biết hắn đã gây ra oanh động lớn đến thế nào, mà cho dù như vậy, cũng là không có cách, hắn chỉ đơn thuần là muốn qua sông mà thôi! Không muốn trở mặt với Bạch Vân tự, kết thành nhân quả vô nghĩa, trọng yếu nhất chính là làm lễ tạ thần cho Nhất Chỉ Thiền sư, rốt cục Nhất Chỉ tự cũng có thể tham dự vào hoạt động lớn của đại viện tự, cũng không còn là chùa miếu nhỏ không ai muốn hỏi thăm năm đó!
Mắt thấy sắp đến bờ sông, Phương Chính nhẹ nhàng nhảy một cái, đáp xuống bờ sông, Phương Chính chưa kịp làm gì thêm, đã thấy một lão nhân đâm đầu chạy tới, vừa thấy mặt đã trực tiếp khom người làm đại lễ!
Dọa cho Phương Chính vội vàng nhảy ra, chắp tay trước ngực nói:
- A Di Đà Phật, thí chủ, ông làm gì vậy a?
- Vị Pháp sư này, tôi xin lỗi người. Tôi nghe lời sàm ngôn của tiểu nhân, để mấy người chủ thuyền không chở cậu qua sông, bây giờ đã biết chân tướng, là tôi sai a.
Đỗ lão vừa nói chuyện, vừa than thở khóc lóc. Hắn là một lão đầu bướng bỉnh, kiên cường cả một đời, đồng thời cũng là một vị phán quan thiết diện vô tư nổi danh mười dặm tám thôn, mọi người có chuyện xích mích gì mà không muốn đi lên xã phường, bình thường đều sẽ tìm hắn nhờ phân xử.
Bây giờ Đỗ lão nghe lời Ngộ Minh và Hoằng Tường, một là cháu ruột của hắn, xưa nay không có lỗi lầm gì lớn, một là Ngộ Minh mang danh là đệ tử thân truyền của Hồng Nham Thiền sư, trụ trì tương lai của Hồng Nham tự, hắn không hiểu rõ Ngộ Minh, lại biết đến thanh danh của Hồng Nham Thiền sư. Lại thêm Ngộ Minh thật sự quá biết diễn kịch, nên hắn tin Ngộ Minh, coi Phương Chính là tên khốn tội ác tày trời, lúc này mới căn dặn mấy chủ đò ngang không chở Phương Chính qua sông.
Bây giờ chuyện đã rõ ràng, Phương Chính là người bị hại, bị ép phải Nhất Vĩ Độ Giang mà đến. Việc này đã kinh động tất cả mọi người, nếu có người truy hỏi nguyên do mọi chuyện, Đỗ lão chỉ cảm thấy trước mắt biến thành màu đen, xong, xong hết rồi...
Phương Chính vẫn luôn nghi hoặc, không biết vì sao bản thân lại bị liệt vào sổ đen, làm sao cũng không nghĩ tới, hết thảy là bởi vì vị lão nhân trông rất nóng nảy trước mắt này.
Mặc dù việc xấu đã ra, nhưng người ta cũng đã đến trước mặt cúi người, không ngừng nói xin lỗi, Phương Chính còn có thể nói thêm gì nữa? Đánh hắn? Mắng hắn?
Đối với một lão nhân như vậy, Phương Chính không thể động khẩu, càng không thể động thủ.
Lúc Phương Chính đang khổ não, một đám người vừa la hét vừa chạy tới.
Dẫn đầu chính là chủ thuyền Hắc ca, còn có những thuyền viên và chủ thuyền khác, theo sát phía sau là một đám khách hành hương, mỗi người một chiếc điện thoại không ngừng chụp ảnh các kiểu, sau đó chia sẻ với đám bằng hữu, ánh mắt nhìn Phương Chính đều tỏa sáng, giống như đang nhìn thần nhân!
Hắc ca từ phía xa đã hô to:
- Phương Chính Pháp sư, là tôi cự tuyệt chở cậu, có chuyện gì cứ nói với tôi! Đừng làm khó Đỗ lão!
- Tôi cũng cự tuyệt chở cậu, có việc cứ nói với tôi.
Một người khác cũng hô lên.
Sau đó những chủ thuyền kia cũng hô lên theo, ai cũng đều rất kích động, phảng phất như sợ Phương Chính làm khó Đỗ lão, tâm ý bảo vệ Đỗ lão treo ở trên mặt, nhìn một cái là có thể nhận ra, tuyệt đối không phải giả.
Đỗ lão nghe vậy, cả giận nói:
- Tất cả im miệng cho tôi! Tôi làm tôi nhận tôi làm, ai bảo các cậu chịu trách nhiệm hả?!
- Đỗ lão, người đã lớn tuổi như vậy, chuyện này cũng đừng tranh cãi nữa.
Hắc ca nói.
- Nói nhảm, phạm sai lầm còn phân tuổi tác hay sao? Có phải là tuổi tác cao, đi trộm cắp cũng không cần ngồi tù hay không? Nói cho cậu biết, làm sai chính là làm sai, làm sai, nên nhận phạt! Lời này trước kia tôi đã nói, hiện tại vẫn phải nói rõ.
Nói xong, Đỗ lão nói với Phương Chính:
- Phương Chính Pháp sư, cậu cứ việc nói đi, tôi cam nguyện bị phạt!
Phương Chính nhìn lão nhân quật cường trước mắt này, thật sự không giận nổi. Quả thật, hắn làm chuyện sai lầm, nhưng trong thiên hạ này có ai không phạm sai lầm? Biết sai biết sửa là không gì tốt hơn, biết sai không chịu sửa mới nên chịu phạt. Lão nhân này đã như thế...
Phương Chính chắp tay trước ngực nói:
- A Di Đà Phật, thí chủ đã nói như vậy, bần tăng đúng là phải trừng phạt thí chủ.
Lời này vừa nói ra, toàn trường xôn xao!
- Thật đúng là muốn trừng phạt a?
- Chuyện cũng đã qua rồi a, còn có nhiều người như vậy, không nể mặt sư cũng phải nể mặt Phật, người ta đã thành tâm xin lỗi như thế, nếu còn trừng phạt, mặt mũi gì cũng vứt sạch.
- Đại sư, chuyện này không khỏi quá đáng quá đi. Cho dù người ta có lỗi, nhưng cũng đã nói xin lỗi rồi a...
Mấy người Hắc ca cũng không vui, vừa muốn mở miệng, lại bị một ánh mắt của Đỗ lão ép cho nuốt vào. Đỗ lão hơi ngẩng đầu nói:
- Phương Chính Pháp sư, người nói đi! Tôi nhận phạt!
Phương Chính cười ha ha, lấy bao vải trên người xuống, nhét vào trong tay Đỗ lão, nói:
- Đã nhận phạt, vậy thì giúp tôi mang bao vải này đi, mang tới đỉnh núi là được rồi, thứ này thật nặng.
Trong bao vải của Phương Chính cũng chỉ có hai nắm cơm, cộng lại cũng chưa nặng tới nửa cân. Đỗ lão dùng tay ước lượng một chút, lập tức ngây ngẩn cả người, thế này mà cũng gọi là trừng phạt?
Phương Chính cười nói:
- Đi thôi.
Nói xong, Phương Chính lập tức đi lên trên núi, Đỗ lão sửng sốt một chút, sau đó cung kính thi lễ với Phương Chính một cái, đi theo.
Hắc ca thấy vậy, vội vàng chạy tới trước nói:
- Đỗ lão, không bằng để tôi xách giúp anh a? Phương Chính Pháp sư cũng nói là rất nặng, người...
- Cậu chê tôi già? Tôi già đến mức bao vải nửa cân cũng xách không nổi? Đi, đừng làm loạn nữa, đây là Pháp sư chân chính.
Nói xong, Đỗ lão đi theo, hắn biết rõ, Phương Chính trừng phạt thế này, căn bản không tính là trừng phạt, mà là giúp hắn giữ lại chút mặt mũi sau cùng! Hắn là phán quan thiết diện vô tư, nếu lần này hắn phạm sai lầm, bất kể có phải là hữu tâm hay không, có phải là bị người lừa gạt hay không, chỉ cần hắn không bị trừng phạt, thì ngày sau, hắn làm thế nào đối mặt với những người khác mà phân xử đúng sai?


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất