Lão Nạp Phải Hoàn Tục

Chương 146: Chất Vấn

Chương 146: Chất Vấn


         Cho nên nhất định phải nhận phạt!
Về phần Hoằng Tường, cuối cùng Đỗ lão vẫn có chút tư tâm, không có đẩy hắn ra. Đỗ lão rất rõ ràng, nếu như Hoằng Tường bị đẩy ra, vậy đời này Hoằng Tường thật sự xong rồi, bị đuổi khỏi chùa là vẫn còn nhẹ.
Mắt thấy Phương Chính không chỉ không có truy cứu sự tình của Hoằng Tường, thậm chí chi tiết mọi việc cũng không hỏi một tiếng, Đỗ lão nhịn không được liên tục cảm khái trong lòng:
- Trí tuệ như thế, một tiểu hòa thượng trẻ tuổi thế này có thể có được sao? Chênh lệch giữa người và người, quả nhiên không phải to lớn bình thường a.
Nghĩ đến đây, trong lòng Đỗ lão chỉ có cảm kích, nào dám có một tia bất mãn?
Người ngoài cũng không biết ý tứ của Phương Chính, nhưng mà thấy Đỗ lão một mặt cung kính đi theo phía sau, bộ dáng một lời oán giận cũng không có, tự nhiên cũng sẽ không nói thêm gì nữa. Càng nhiều vẫn là đang thảo luận sự tình Nhất Vĩ Độ Giang, dù sao thì chuyện này cũng quá rung động!
Một đám người đi theo Phương Chính, trùng trùng điệp điệp, xem náo nhiệt có, chụp ảnh có, nói chuyện phiếm, ba hoa khoác lác, cả đánh rắm cũng có... Trong lúc nhất thời, phi thường náo nhiệt.
Mà Hoằng Tường, đã sớm chuẩn bị xong tâm lý bị kéo ra ngoài xử tội công khai, sau đó thân bại danh liệt, bị đuổi ra khỏi chùa chiền. Kết quả, chờ nửa ngày, người cũng đã đi, lúc này mới phát hiện, hắn không có việc gì!
Hoằng Tường ngây ngẩn cả người, nhìn xem đám người đi xa, Hoằng Tường có chút ngu ngơ, thật lâu sau mới gãi gãi đầu đi theo, chỉ có điều trong lòng lại bắt đầu gợn sóng, giờ khắc này, hắn hiểu được rất nhiều sự tình trước kia hắn nghĩ không ra .
Đúng lúc này, trên núi có một nhóm người tiến đến, dẫn đầu chính là Bạch Vân Thiền sư! Đi theo phía sau là một nhóm tăng nhân từ các chùa chiền, tổng cộng hơn trăm người!
Hai đoàn người gặp nhau ở nửa đường, sau đó đều ngây ngẩn cả người.
Đúng lúc này, Hắc ca đột nhiên xông lên, kêu lên:
- Bạch Vân đại sư, người phân xử giúp chúng tôi a, chúng tôi đều là người lái thuyền, chở ai hay không đương nhiên là do chúng tôi quyết định. Hòa thượng này vậy mà lại trừng phạt Đỗ lão, Đỗ lão lớn tuổi như vậy...
- Lưu hắc tử, cậu câm miệng ngay cho tôi!
Đỗ lão bước nhanh tới trước, ngắt lời Lưu hắc tử.
Bạch Vân Thiền sư nhìn xem Lưu hắc tử một mặt không phục, nhìn nhìn lại Phương Chính và Đỗ lão, Đỗ lão một mặt tức giận và xấu hổ, Phương Chính thì một mặt thản nhiên, dáng tươi cười ôn hòa tràn ngập ánh nắng, khí chất ôn hòa đó nhiều lúc sẽ khiến người ta coi nhẹ trang phục và thân phận của hắn, khó có thể liên hệ hắn và hòa thượng, mà đa phần sẽ coi hắn là một thanh niên tràn ngập ánh nắng.
Bạch Vân Thiền sư khẽ gật đầu với Phương Chính, chắp tay trước ngực nói:
- A Di Đà Phật, bần tăng Bạch Vân, trụ trì của Bạch Vân tự, vị sư phụ lạ mặt này, xin hỏi cậu tu hành ở chùa chiền nào, xưng hô thế nào?
Phương Chính nhìn vị đại sư hiền lành trước mắt này, trong lờ mờ phảng phất như thấy được Nhất Chỉ Thiền sư, đều là mặt mũi hiền lành như thế, ánh mắt vĩnh viễn vô cùng thanh tịnh, như là một đầm nước suối. Nhất Chỉ Thiền sư từng nói, đôi mắt là cửa sổ tâm hồn của mỗi người, người có ánh mắt thanh tịnh, tâm linh nhất định rất đẹp. Người tu Phật, phải ngày đêm gột rửa tâm linh.
Bạch Vân Thiền sư trước mắt này, hiển nhiên là một vị cao tăng đắc đạo, Phương Chính càng thêm tôn kính, chắp tay trước ngực nói:
- A Di Đà Phật, bần tăng Phương Chính, trụ trì của Nhất Chỉ tự, gặp qua Bạch Vân Thiền sư.
- Ồ? Cậu chính là Phương Chính?!
Trong đám người bỗng nhiên vang lên một tràng tiếng kinh hô, một khắc trước, Bạch Vân Thiền sư còn hỏi Phương Chính là ai, kết quả là không ai nhận biết. Chẳng ai ngờ rằng, tiểu hòa thượng Nhất Vĩ Độ Giang mà đến này lại chính là Phương Chính!
Nhìn bộ dáng trẻ tuổi của Phương Chính, lại liên tưởng đến Nhất Vĩ Độ Giang, trong lòng mỗi người đều có tâm tư riêng.
Đúng lúc này, một hòa thượng thân thể hơi mập tiến lên phía trước nói:
- Phương Chính Pháp sư, vì sao có thuyền cậu không ngồi, lại muốn Nhất Vĩ Độ Giang? Làm như thế, không khỏi quá mức lòe người đi a? Thật sự muốn nổi danh, cũng không nên đến dưới chân núi, mượn nhân khí Nghênh Xuân Pháp Hội của Bạch Vân tự mà lòe loẹt?
Lời này vừa nói ra, đám người lại lần nữa xôn xao, vừa rồi chỉ là sợ hãi thán phục thần thông Nhất Vĩ Độ Giang của Phương Chính, bây giờ cẩn thận nghĩ lại, đúng vậy a, có thuyền cậu không ngồi, tại sao phải Nhất Vĩ Độ Giang? Nhất Vĩ Độ Giang ngay trước mặt nhiều người như vậy, đây không phải là lòe người hay sao? Ham danh lợi, cũng không phải là tâm thái tốt, dạng người này, không xứng làm trụ trì.
Ánh mắt của đám người lập tức trở nên cổ quái, vừa rồi vẫn là một mặt hiếu kì, thậm chí là mang theo tôn kính, bây giờ lại có một chút vẻ khinh bỉ.
Nghe người ta nói như thế, Phương Chính hơi nhíu lại chân mày, hắn cũng muốn ngồi thuyền a, nhưng cũng phải có thuyền cho hắn ngồi mới được a! Phương Chính đang muốn mở miệng, Đỗ lão đã giành mở miệng trước, tiến lên thi lễ với đông đảo tăng nhân, nói:
- Việc này không trách được Phương Chính Pháp sư, chỉ trách tôi, tuổi tác cao, già nên hồ đồ rồi. Nghe lời sàm ngôn, coi Phương Chính Pháp sư là một kẻ bất học vô thuật, chỉ giỏi đi khắp nơi lừa gạt, sợ hắn đến Bạch Vân tự vũ nhục thánh địa. Thế nên mới căn dặn mấy người chèo thuyền không được cho hắn lên thuyền, Pháp sư cũng không có cách khác, lúc này mới phải Nhất Vĩ Độ Giang mà tới.
Lời này vừa nói ra, đám người bừng tỉnh đại ngộ, nhưng mà hòa thượng mập mạp kia lại không chấp nhận, đây chẳng phải là đánh mặt hắn sao? Mặt mo ửng đỏ, liều chết nắm chặt không buông, truy vấn:
- Các người không muốn chở hắn qua sông, nhưng hắn có thể gọi điện thoại cho bên này a, bên này có thể hỗ trợ a. Cũng không cần phải như vậy chứ? Ý đồ tranh danh khí cũng quá rõ ràng đi.
Phương Chính nghe vậy, lông mày nhướn lên, thầm nghĩ:
“Mập mạp này có bị bệnh không? Đang yên lành, ta cũng không có trêu chọc gì hắn, lại hung hăng cắn ta làm gì? Lại nói, ta cũng nào có biết cách liên lạc với Bạch Vân tự.”
Phương Chính đang muốn mở miệng, Hồng Nham Thiền sư bỗng nhiên nói:
- A Di Đà Phật, Hồng Kinh Pháp sư nói vậy là sai rồi, số điện thoại của Bạch Vân tự, cũng không phải là ai cũng biết. Huống chi, mặc dù chúng ta đều là người phương ngoại, nhưng cũng khó có thể tránh khỏi một vài chuyện của thế tục. Bạch Vân tự cử hành pháp hội Nghênh Xuân Cầu Phúc, phát ra thiếp mời, nếu không thể đến đúng giờ, cho dù Bạch Vân Thiền sư không thèm để ý, nhưng cũng không có nghĩa là chuyện này không tồn tại. Ảnh hưởng phía sau đó, trong lòng mọi người đều tinh tường, đổi thành ai khác cũng đều sốt ruột.
- Hồng Nham Thiền sư nói rất đúng, nhưng mà bần tăng có một chuyện nghĩ không ra, xin hỏi Phương Chính Pháp sư, có vô số tăng nhân đến Bạch Vân tự, vì sao hết lần này tới lần khác lại có người muốn nhằm vào cậu chứ? Bởi vì có câu ruồi không bâu trứng không khe hở, sợ là trong này có ẩn tình gì đó a?
Hồng Kinh Pháp sư không dám tranh luận với Hồng Nham Thiền sư đức cao vọng trọng, lại lần nữa chuyển đầu mâu về phía Phương Chính.
Phương Chính nói:
- Kỳ thật, bần tăng cũng nghĩ không thông chuyện này, bần tăng tiếp quản Nhất Chỉ tự, từ đó đến nay, đây là lần đầu tiên bần tăng xuống núi, theo lý mà nói, căn bản không thể có mâu thuẫn với bất cứ ai mới đúng.
- Chuyện này kì quái, Pháp sư đã không có mâu thuẫn với bất kỳ ai, như vậy lại càng có vấn đề, vì sao người ta lại nhằm vào cậu chứ? Tại sao lại không nhằm vào bần tăng? Bần tăng cho rằng, Pháp sư nên cẩn thận nghĩ lại một chút, có phải đã làm không đúng chỗ nào hay không.
Hồng Kinh Pháp sư nói đến đây, đã lộ ra dáng tươi cười thắng lợi, bởi vì hắn phát hiện, tựa hồ Phương Chính có chút nghẹn lời.
Phương Chính cũng phát khổ trong lòng, vừa rồi chỉ để ý trang bức, không có hỏi rõ ràng nguyên do. Bây giờ yêu cầu hắn nói, hắn biết nói thế nào?
Phương Chính đang phát sầu, Đỗ lão thì thở dài, biết rõ tránh không khỏi chuyện này, đang muốn nói thẳng ra, lại nghe một người hét lớn:
- Chuyện này vẫn nên để tôi nói đi!


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất