Chương 148: Độ Ngộ Minh
Ngộ Minh tự véo mặt một cái, đau! Không phải là mộng!
Ngộ Minh sợ hãi nhìn Phương Chính, kêu lên:
- Phương Chính? Rốt cục cậu là người hay quỷ?
Phương Chính khẽ mỉm cười nói:
- Bần tăng là người hay quỷ không trọng yếu, trọng yếu là anh là quỷ, anh đã chết, còn có di ngôn gì không a?
Nghe được bản thân đã chết rồi, Ngộ Minh nghĩ đến người nhà, nghĩ tới chuyện ngày xưa, sụp đổ ngay tại chỗ, bụm mặt, quỳ trên mặt đất, gào khóc:
- Tôi chết rồi? Tôi vậy mà chết rồi? Làm sao có thể? Tôi không cam tâm a.
- Đến bây giờ, anh còn không biết sai sao?
Phương Chính hỏi.
- Tôi biết tôi có lỗi, nhưng mà tôi cũng không có cách nào a! Tôi chỉ muốn sống thật tốt, để vợ con tôi sống thật hạnh phúc, vậy thì có gì sai sao? Tiền trong chùa chiền có thể đem đi cho những người gọi là nghèo khó, cho tôi lại không được sao? Dựa vào cái gì mà bọn hắn có thể nhận được sự giúp đỡ, tại sao tôi lại không thể? Tôi không phục!
Ngộ Minh kêu lên.
- Anh cần nhiều tiền như vậy để làm gì?
Phương Chính hỏi.
- Khổ cả một đời, đương nhiên tôi muốn một cuộc sống sung túc, mấy đứa trẻ cũng càng ngày càng lớn, dù sao tôi cũng phải chuẩn bị cho bọn hắn tiền để cưới vợ, vốn để lập nghiệp a?
Ngộ Minh lý trực khí tráng nói.
- Đã có gia đình, anh còn xuất gia sao?
Phương Chính ngạc nhiên, không nghĩ tới Ngộ Minh lại còn có gia đình.
Ngộ Minh nói:
- Cậu cho rằng tôi muốn xuất gia sao? Nhưng mà tôi không có con đường khác, nợ ngập đầu, không có chỗ trốn, cuối cùng chỉ có thể xuất gia. Hòa thượng có bao nhiêu đâu chứ, nhiều tiền như vậy, tùy tiện dùng cũng đủ sinh hoạt. Đáng tiếc, tên Hồng Nham ngu ngốc kia, quá bảo thủ mục nát, có tiền nhưng không giữ lại, đều quyên hết ra ngoài! Thật là khôn nhà dại chợ! Nếu là tôi, tôi sẽ giữ tiền lại, xây dựng thêm chùa chiền, thu hút càng nhiều hương hỏa, kiếm nhiều tiền hơn. Dùng tiền kiếm tiền, chùa miếu được thanh danh, tôi kiếm được tiền, chẳng phải là tất cả đều được vui vẻ?
Phương Chính cười nói:
- Tiền thật sự trọng yếu như vậy? Vì tiền, hẳn là đã lâu rồi anh không về nhà.
- Mười năm, từ một khắc rời nhà ra đi, tôi đã không còn mặt mũi để trở về. Không kiếm được tiền, tôi không cách nào trở về, cho nên tôi nhất định phải kiếm tiền! Nhất định phải kiếm nhiều tiền hơn nữa, tôi không có lựa chọn nào khác!
Ngộ Minh điên cuồng kêu lên.
- Chấp niệm nặng như vậy, làm sao có thể thành Phật?
Phương Chính khẽ lắc đầu, hắn cũng không nghĩ tới, chấp niệm của Ngộ Minh lại là như thế. Rời nhà mười năm, trốn trong chùa để tránh né chủ nợ, kiếm đủ tiền mới có mặt mũi về nhà... Lòng mang chấp niệm thế này, khó trách ngay cả Hồng Nham Thiền sư cũng không thể độ hóa được hắn.
- Thành Phật lại thế nào? Thành Phật có thể giúp tôi giải thoát hay sao? Tôi chỉ muốn kiếm tiền mà thôi, nhưng mà hết thảy đều đã bị cậu phá hủy! Tôi chết rồi, nhưng tôi nguyền rủa cậu chết không yên lành!
Ngộ Minh hung ác kêu lên.
Phương Chính lại xem thường, khẽ cười nói:
- Chết cũng đã chết rồi, lại có thể làm gì được? Tôi cho anh một cơ hội, đưa anh về thăm nhà một chút, anh có đi không?
- Đi, đương nhiên là đi!
Ngộ Minh lập tức kêu lên, mười năm nay, hắn nằm mộng cũng muốn về nhà! Bây giờ có thể trở về nhìn xem, hắn đương nhiên muốn đi!
Phương Chính gật đầu, vung tay lên, Ngộ Minh chỉ cảm thấy đất trởi xoay chuyển, mở mắt ra lần nữa đã thấy về tới trước cửa nhà.
Gần nhà mà tình khiếp, bây giờ hắn đã chết, trở về lại là thế này, rất sợ sau khi tiến vào, lại vì cách biệt âm dương mà không thể nhận nhau. Hắn càng sợ sau khi mở cửa, trong nhà đã thay đổi khiến hắn không thể nào tiếp nhận được! Thê tử ngày xưa giờ thế nào rồi? Mấy đứa nhỏ thế nào rồi? Mặc dù mỗi năm hắn đều sẽ sai người đi nhìn xem một chút, đồng thời mang về cho hắn một chút tin tức trong nhà, nhưng mà những tin tức kia đều không tốt lắm. Nhưng hắn vẫn luôn cho rằng, hết thảy đều do tiền tài, chỉ cần có tiền, những chuyện khác đều có thể dễ dàng giải quyết, cho nên hắn vẫn đang một mực cố gắng, chưa hề thư giãn.
Ngộ Minh giơ tay lên, đang muốn gõ cửa, đột nhiên nghe được bên trong truyền đến tiếng đánh đập, trong lòng Ngộ Minh run lên, có trộm cướp đến nhà? Lập tức vọt vào, linh hồn xuyên tường mà qua, tiến vào trong phòng.
Chỉ thấy trong phòng có một người phụ nữ trung niên tóc hoa râm đang ngồi khóc dưới đất.
Còn có hai tên nam tử đang đánh đập làm loạn trong phòng, đập vỡ TV, ghế sô pha bị lật ra, trong phòng chỉ là một mảnh hỗn độn!
- Lão bà, lão bà, đây là thế nào?
Ngộ Minh vọt tới bên cạnh nữ tử trung niên, hỏi.
Đáng tiếc, nữ tử không nhìn thấy hắn, cũng không nghe được những lời hắn nói, nhìn hai nam thanh niên đang đánh nhau, chỉ có thể kêu khóc:
- Đừng đánh nữa, đừng đánh nữa... Tất cả dừng tay! Thi cốt của cha các anh còn chưa kịp lạnh, các anh đã như vậy rồi sao?
- Tôi mặc kệ, các người bất công, dựa vào cái gì lại chia cho đại ca nhiều tiền hơn hả? Hắn cần kết hôn, chẳng lẽ tôi không cần cưới vợ hay sao? Chia tiền, nhất định phải chia cho tôi một nửa! Nhiều một phân không cần, thiếu một phần không được!
Một nam tử kêu lên.
Một nam tử khác lớn tuổi hơn một chút thì cả giận nói:
- Chú ngay cả bạn gái cũng không có, đòi tiền làm gì? Lại đi cá độ?
- Cá độ thì thế nào? Tôi cá độ còn có thể thắng được tiền, anh thì sao? Ngoại trừ ăn bám thì còn biết gì khác? Chỉ bằng gian hàng nát của anh, một năm có thể kiếm được mấy đồng tiền?
Người em trai kêu lên.
- Các anh... Các anh... Các anh đây là muốn ta tức chết à.
Nữ tử khóc lớn.
- Là các người chọc giận tôi trước, tôi nói cho các người biết, thiếu một phân tiền, chúng tôi không xong đâu!
Người em đóng sập cửa mà đi.
Người anh đi tới, dỗ dành nữ tử, nói:
- Mẹ, thôi thì cứ đưa tiền cho đệ đệ đi.
- Không được, nó là người thế nào anh còn không biết sao? Đưa cho hắn? Đưa cho nó bao nhiêu đi nữa, còn không phải là thua hết sao?
Nữ tử lắc đầu, sau đó về trong phòng, đóng cửa lại, nữ tử nhốt mình trong phòng, ôm ảnh chụp Ngộ Minh, khóc càng thương tâm:
- Tôn Ngộ Bản a Tôn Ngộ Bản, đây chính là tiền có thể giải quyết hết thảy mà anh nói đấy sao? Anh chết, nhiều tiền hơn, thế nhưng mà con trai chúng ta xong rồi a... Anh phủi mông một cái rồi lập tức xuất gia, có bao giờ nghĩ tới chúng tôi? Tôi một mình nuôi dạy hai đứa nhỏ, bọn hắn từ nhỏ đã giống như không có cha. Ở ngoài thì bị người ta xem thường, đứa lớn tự ti không có chí tiến thủ, đứa nhỏ thì theo người ta chơi bời lêu lổng, cờ bạc lưu manh. Hiện tại anh chết đi, tiền bảo hiểm tới nhà, mấy chục vạn a, thế nhưng mà nhà chúng ta xong rồi! Cũng không thể trở về như lúc trước nữa...
Năm đó tuy chúng ta nghèo, mặc dù anh lập nghiệp thất bại, thế nhưng mà chúng ta vẫn là một gia đình hoàn chỉnh. Hiện tại thì thế nào? Bây giờ còn là nhà sao? Tất cả đều hết rồi, hết thật rồi...
Nữ tử nói xong, lấy ra một cây đao, cắt cổ tay tự sát!
- Không muốn, đừng mà!
Ngộ Minh thấy cảnh này, không ngừng kêu lên, nhưng mà đối phương căn bản không nghe thấy.
Khi hắn nhìn thấy máu tươi chảy tràn trên cổ tay nữ tử, sắc mặt càng ngày càng tái nhợt, Ngộ Minh khóc. Quỳ gối trước mặt nữ tử, ba ba ba không ngừng tự tát vào mặt, kêu lên:
- Lão bà, tôi sai rồi! Tôi đúng là súc sinh a! Tiền con mẹ gì chứ, tôi chỉ cần gia đình a! Tôi làm hết thảy cũng là vì cái nhà này a... Khốn kiếp... Tôi sai rồi, tôi về rồi, tôi trở về rồi a! Phương Chính, tôi biết cậu vẫn còn đó, van cầu cậu, mau cứu lão bà của tôi! Mau cứu cô ấy a! Chỉ cần cậu cứu cô ấy, chuyện gì tôi cũng đáp ứng cậu!
- A Di Đà Phật, Ngộ Minh, anh đã chết, tiền cũng đã bồi thường, chẳng lẽ anh còn chưa vừa lòng? Chẳng phải anh cho rằng hết thảy nhân quả đều là bởi vì tiền hay sao?
Hư không chấn động, Phương Chính trống rỗng xuất hiện, một thân Tăng Y Màu Trắng khoác lên trên người, càng thêm phần thần thánh trang nghiêm.
- Nhiều tiền thì làm được gì chứ? Vợ không có chồng, thống khổ biết bao nhiêu? Con không có cha, bất hạnh biết bao nhiêu? Đáng lẽ tôi không nên để cho bọn hắn lầm đường lạc lối... Có lẽ, ngay từ đầu tôi đã sai rồi. Luôn muốn kiếm thật nhiều thật nhiều tiền, sau đó mới có thể trở về, để cả nhà có được một cuộc sống hạnh phúc. Nhưng mà sai rồi... Đây không phải điều tôi muốn, không phải!
Ngộ Minh quay đầu, nhìn xem căn nhà cũ nát và thê tử nằm ở trên giường, khóc như mưa.