Chương 147: Phần Thưởng Cộng Một
Theo tiếng nói chuyện, một tên hòa thượng đi ra từ sau lưng Phương Chính, chính là Hoằng Tường!
- Hoằng Tường?
Ngộ Tâm nhìn thấy Hoằng Tường, lập tức kêu thành tiếng.
Hồng Nham Thiền sư cũng hơi sững sờ, không nghĩ tới chuyện này lại liên quan đến một tên đệ tử trong chùa.
- A Di Đà Phật, thiện tai thiện tai, bể khổ vô biên, quay đầu là bờ. Chúc mừng vị Pháp sư này!
Đúng lúc này, Phương Chính bỗng nhiên chắp tay trước ngực, cười nói với Hoằng Tường.
Hoằng Tường sững sờ, chúng tăng nhân cũng là sững sờ.
Không đợi mọi người hiểu được là xảy ra chuyện gì, Bạch Vân Thiền sư và Hồng Nham Thiền sư cũng đột nhiên chắp tay trước ngực, cất cao giọng nói:
- Chúc mừng vị Pháp sư này.
Hai vị cao tăng đức cao vọng trọng Phật môn đều đã nói như thế, mọi người cũng nhao nhao chắp tay trước ngực, làm giống như thế, chỉ là trong lòng vẫn còn vô số nghi hoặc.
Đỗ lão càng mộng bức, Hoằng Tường là dạng người gì, hắn quá rõ ràng đi, có tài đức gì mà được nhiều cao tăng đối xử trọng hậu như thế chứ?
Hoằng Tường thì đỏ mặt lên, được những nhân vật giống như thần trước mắt này đối xử như thế, chỉ cảm thấy toàn thân trào dâng nhiệt huyết, tim đập máu chảy, khí huyết sôi trào, chỉ muốn nói rõ hết thảy chân tướng! Vừa rồi hắn chẳng qua chỉ là cảm thấy bản thân không còn tiền đồ gì nữa, mà Phương Chính thì không hề truy cứu đến hắn, đây là ân đức, cho nên mới nhân cơ hội cuối cùng này, làm sáng tỏ mọi chuyện giúp Phương Chính. Cũng coi như là báo ân, về phần hắn, hắn cũng đã nghĩ kỹ, hắn không phải loại người có thể tu Phật, còn không bằng trở về giúp đỡ lão cha kinh doanh cửa hàng.
Vạn vạn không nghĩ tới, lại có được kết quả này!
Trong nháy mắt đó, trong đầu Hoằng Tường không còn chút tạp niệm nào, thứ còn lại, đơn giản là một mảnh thanh minh, tựa như rẽ mây nhìn thấy mặt trời, hắn nhìn thấy rõ con đường tương lai của bản thân! Đó không phải con đường trải đầy tiền tài để đi lên phía trước, đó là bầu trời tươi sáng chân chính!
Một khắc này, Hoằng Tường nghĩ thông suốt.
Đồng thời, bên tai Phương Chính cũng nghe được một thanh âm quen thuộc.
“Đinh! Chúc mừng ngươi, Hoằng Tường khai ngộ, nhận được một lời khen thưởng, tiếp tục cố gắng đi.”
Phương Chính nghe vậy, lập tức cười xán lạn hơn nữa.
Bạch Vân Thiền sư thấy vậy, âm thầm gật đầu:
- Trời sập cũng không sợ hãi, bình thản tự nhiên, hạt giống tốt a.
Bạch Vân Thiền sư cũng không để ý tới việc mọi người đang nghi hoặc, mà là cười nói:
- A Di Đà Phật, Phương Chính Pháp sư, mời vào bên trong.
Còn những chuyện trước đó, vậy mà không hề đề cập tới.
Hồng Kinh Pháp sư không hiểu ra sao, nhưng mà Bạch Vân Thiền sư đã tự mình mời, hắn cũng không có ý tứ tiếp tục truy vấn, chỉ có thể nhẫn nhịn, có điều trong lòng vẫn y nguyên bất mãn, chỉ coi là Phương Chính đang cố lộng huyền hư.
Đám người cùng nhau lên núi, trên đường, mọi người nói Phật luận cổ, vui vẻ hòa thuận, Phương Chính lại chỉ an tĩnh lắng nghe, căn bản không hề xen vào. Không có cách nào, so với những tăng nhân đã nghiên cứu kinh văn mấy chục năm này, Phương Chính hoàn toàn không chen miệng vào nổi. Ai hỏi chuyện gì, hắn chỉ cười không nói, đám người chỉ cảm thấy Phương Chính thần bí khó lường. Người có thể Nhất Vĩ Độ Giang, sẽ hoàn toàn không hiểu bọn hắn đang nói chuyện gì hay sao? Cho nên, chỉ coi là Phương Chính đang dùng thiên cơ trò chuyện với bọn hắn, cả đám lập tức suy nghĩ, nghĩ đến nát óc cũng không hiểu được, rốt cục là Phương Chính đang cười chuyện gì...
Thế là, cả đám đều biết khó mà lui.
Như vậy ngược lại làm Phương Chính ứng phó không kịp.
Nói chuyện một hồi, đã đi tới trước sườn núi, từ xa xa Phương Chính đã nhìn thấy một bóng người quen thuộc, chính là Ngộ Minh!
Nhìn thấy Ngộ Minh, Phương Chính lập tức bừng tỉnh đại ngộ, sợ là hết thảy nhân quả đều xuất phát từ trên người hắn.
Ngộ Minh nhìn thấy Phương Chính và Bạch Vân Thiền sư, Hồng Nham Thiền sư cùng tiến đến, sau lưng còn có Hoằng Tường, Đỗ lão đi theo, trong lòng trầm xuống:
“Xem ra mọi người đều đã biết những chuyện ta làm, xong, thanh danh của ta sợ là triệt để mất hết rồi. Dù trời đất có lớn, biết dung thân nơi nào? Không bằng...”
Nghĩ đến đây, ánh mắt Ngộ Minh nhìn Phương Chính càng thêm phần hung ác:
“Đều do hắn! Từ khi gặp hắn, ta chưa hề có ngày tốt lành! Tên khốn kiếp này, khốn kiếp... Khốn kiếp! Hủy hoại mọi thứ của ta, dù có chết, ta cũng muốn bắt hắn chôn cùng!”
Trong ánh mắt của Ngộ Minh lóe ra hung quang, mắt thấy Phương Chính đi tới, đột nhiên ngồi xổm người xuống, cầm lấy một khối đá, hét lớn một tiếng:
- Khốn kiếp, chết đi!
Trong tiếng rống to, Ngộ Minh cầm một khối đá đập tới đầu Phương Chính!
- Pháp sư cẩn thận!
Hoằng Tường kinh hô, Đỗ lão kêu lớn.
Hồng Nham Thiền sư giận dữ hét lên:
- Dừng tay!
Những người khác thì tập thể trợn tròn mắt, chẳng ai ngờ rằng, Ngộ Minh vậy mà lại đột nhiên hạ sát thủ!
- Ai...
Phương Chính thấy vậy, thở dài, không nói gì, cũng không nhúc nhích.
Đám người chỉ tưởng là Phương Chính sợ đến choáng váng, nhưng dù muốn xuất thủ cứu giúp cũng đã không còn kịp rồi, Ngộ Minh cầm khối đá nện lên trên đầu Phương Chính!
Kết quả!
- Đang!
Một thanh âm kim loại va chạm vang lên, đám người trừng mắt nhìn, giống như đang gặp quỷ, trên đỉnh đầu Phương Chính, ánh lửa tóe ra bốn phía, cả người lại không hề tổn hao chút da lông nào! Mà tảng đá trong tay Ngộ Minh lại bị bắn ngược, bịch một tiếng nện lên trên đầu Ngộ Minh, Ngộ Minh kêu thảm một tiếng, máu tươi chảy đầm đìa trên trán, ôm đầu lui lại. Nhưng vì đang ở bên bờ vực, bước chân bất ổn, cắm đầu rơi thẳng xuống dưới.
Phương Chính thấy vậy, cũng không hề có ý tứ xuất thủ cứu giúp, cứ như vậy nhìn chằm chằm Ngộ Minh.
Mãi đến lúc rơi thẳng xuống dưới, Ngộ Minh mới phát hiện cái chết đã đến gần hắn như thế! Thân ở giữa không trung, cảm thụ được tiếng gió vù vù bên tai, duỗi hai tay ra nắm bắt loạn xạ khắp bốn phía, nhưng căn bản không có thứ gì có thể bắt lấy!
Tử vong, hắn ngửi thấy mùi vị của cái chết! Đó là một cảm giác tuyệt vọng phát ra từ tận nội tâm!
Trong nháy mắt đó, trong đầu hắn xuất hiện vô số hình tượng, vứt bỏ thê tử tiến vào chùa chiền, là vì nguyên do gì? Đừng bảo là vì tu thiền, thành Phật, độ người. Mà trên thực tế, là hắn lập nghiệp thất bại, nợ nần ngập đầu, cùng đường mạt lộ mới vào chùa hòng kiếm tiền!
Theo lý thuyết, chùa chiền lớn đều sẽ được nhà nước hỗ trợ tài chính, còn có tiền hương hỏa, số tiền đó không bị những người khác giám sát, hoàn toàn có thể để tất cả hòa thượng có được một cuộc sống sung túc. Nếu biết vận dụng, đây chính là một khoản tài chính đủ đầy, thậm chí là khổng lồ!
Nhưng mà, hắn không vào được chùa chiền lớn, đã tìm đến rất nhiều chùa chiền, chỉ có Hồng Nham tự chịu thu nhận hắn. Mặc dù có không ít tiền hương hỏa, nhưng Hồng Nham Thiền sư đều đi quyên từ thiện, ngoại trừ tiền duy trì chùa chiền, tiền củi gạo dầu muối, trong chùa chẳng giữ lại một khoản tiền nào! Cả đám đều chỉ là không nghèo đến chết đói mà thôi.
Đối với cuộc sống như vậy, hắn rất bất mãn! Cho nên hắn mới muốn làm trụ trì, làm trụ trì, hắn có thể xây dựng thêm chùa miếu, có thể kinh doanh cho chùa chiền càng thêm nổi tiếng, thu hút càng nhiều khách hành hương, thu được càng nhiều tiền hương hỏa, đạt được càng nhiều tài chính của nhà nước! Đến lúc đó, dùng số tiền này thế nào, còn không phải do hắn quyết định hay sao?
Chỉ cần tích lũy đủ tiền, hắn sẽ lập tức hoàn tục, về nhà, sống yên vui hết nửa đời sau.
Nhưng mà, hết thảy những dự định này, đều trở nên vô nghĩa trong thời khắc này, người chết như đèn tắt, chết là hết.
Nghĩ đến gia đình, Ngộ Minh khóc, hắn rất muốn trở về thăm nhà một lần... Không biết thê tử trong nhà có còn xinh đẹp như xưa hay không, mấy đứa trẻ đã lớn thế nào rồi...
- A Di Đà Phật, Ngộ Minh, ngươi có biết sai?
Đúng lúc này, một thanh âm hùng vĩ vang lên từ trên đỉnh đầu! Đồng thời, Ngộ Minh phát hiện, bản thân còn chưa rơi xuống!
Ngẩng đầu nhìn lại, chỉ thấy một người đang đứng bên cạnh hắn, bộ dáng kia hắn đã quá quen thuộc, đó là... Phương Chính!
- Ta không phải đang nằm mơ đấy chứ?
Ngộ Minh thầm nói trong lòng, cúi đầu nhìn lại, vậy mà đã rơi xuống đất! Thế nhưng tại sao hắn lại không chết? Đứng lên, nhìn lại, Ngộ Minh lập tức sợ đến nỗi mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, trên mặt đất vậy mà lại có một cỗ thi thể của hắn! Nhìn lại bản thân, nhìn xem thi thể, Ngộ Minh ý thức được chuyện gì, dường như hắn đã chết!