Chương 154: Phật Pháp Trong Sinh Hoạt
Cho nên Phương Chính đã quyết định chủ ý, không nói gì nữa, không lên!
Ngoài miệng Phương Chính lại nói:
- Cảm tạ chư vị đã giúp bần tăng giải hoặc, nhưng mà bần tăng vẫn cự tuyệt tham gia.
- Phương Chính trụ trì, cậu muốn cự tuyệt, dù sao cũng phải có một lý do a.
Lập tức có người không cam lòng hỏi.
Phương Chính nói với lẽ đương nhiên:
- Đúng như Nhất Hành Pháp sư nói, quy củ chính là quy củ, sao có thể bởi vì một mình bần tăng mà hủy bỏ? Danh ngạch này, không tranh cũng được. Huống chi, bần tăng đọc được rất ít kinh thư, lĩnh ngộ lại càng ít, đi lên rồi cũng không có gì có thể nói.
Đối với chuyện này, Phương Chính cũng không có ý định giấu diếm, không học thức không đáng sợ, không học thức mà còn cứng đầu giấu dốt mới là đáng sợ.
Chúng tăng nhân đưa mắt nhìn nhau, nhiều năm như vậy, đây là lần đầu gặp được một hòa thượng thế này. Bình thường đều là mọi người đua nhau tranh đoạt, lần này thì hay rồi, mọi người khuyên hết lời cũng không chịu lên tranh. Chẳng lẽ trong bụng thật sự không có hàng tồn? Xấu hổ không dám lên đài? Còn thừa nhận là bản thân đọc rất ít kinh văn? Không đọc nhiều kinh văn, làm sao cậu có thể nói ra những lời cảm ngộ có đạo lý như vậy?
Mặc dù nghĩ như vậy, nhưng mà cũng không ai nói ra.
Nghĩ đến đây, đám người nhìn Phương Chính, ánh mắt trở nên có chút phức tạp, có người vui mừng vì Phương Chính dám thẳng thắn, cũng có người tiếc nuối rèn sắt không thành thép vì tiểu tử Phương Chính bất học vô thuật này, có thể Nhất Vĩ Độ Giang, lại không thể chuyên tâm lĩnh hội Phật pháp sao?
Bạch Vân Thiền sư mở miệng lần nữa:
- Phương Chính trụ trì, cậu nhất định muốn cự tuyệt a?
Phương Chính lập tức gật đầu nói:
- Đúng vậy, từ bỏ.
Bạch Vân Thiền sư gật đầu nói:
- Đã như vậy, Nhất Hành Pháp sư, vậy cậu lên nói đi.
Nhất Hành nghe vậy, mỉm cười, chắp tay trước ngực, nói:
- Đệ tử tuân mệnh.
Hồng Kinh thấy vậy, lập tức vui mừng như điên, mãi đến khi Nhất Hành lên trên đài, bắt đầu thuyết giảng, hắn vẫn còn cảm thấy như đang trong mộng. Hắn thấy, lần này nhất định là không còn cơ hội, nào biết được Phương Chính vậy mà lại chủ động từ bỏ, đây quả thực là chuyện tốt, bánh ngọt từ trên trời rơi xuống a! Nhưng mà Hồng Kinh vẫn suy nghĩ tương đối nhiều, nhìn Phương Chính ngồi ở nơi đó yên lặng nghe giảng kinh, trong lòng thầm nhủ:
- Thật tâm độ lượng, hay là trong bụng thật không có gì?
Trên đài, Nhất Hành đang giảng Hoa Nghiêm Kinh! Hắn còn trẻ tuổi, đồ vật có thể lĩnh ngộ tự nhiên là có hạn, nhưng mà Nhất Hành cũng rất thông minh, tránh giảng toàn bộ Hoa Nghiêm Kinh, chỉ lấy ra một phần trong đó để mà giảng giải.
- Bần tăng ngày đêm tụng đọc Hoa Nghiêm Kinh, trong lòng có chút cảm ngộ. Nhất là trong kinh có một câu thế này: "Một tức là nhiều, nhiều tức là một". Thế nhân đa phần đều bị số lượng trong câu đánh lừa, lại không biết được, một và nhiều được nói trong câu này, không chỉ đại biểu cho số lượng. Thực ra đó là một và vạn pháp, vạn pháp quy nhất, nhất hóa vạn pháp, về trong thiên địa. Giữa thiên địa, chỉ có tâm ta là duy nhất, thiên địa vạn pháp đều do tâm ta diễn hóa, tâm nghĩ đến, vạn pháp sinh...
Nhất Hành thuyết giảng lưu loát một mạch trọn vẹn hai mươi phút, giải thích mười phần thấu triệt lý niệm "tâm duy nhất, chế ngự vạn pháp".
Đám người lắng nghe, đều gật đầu, âm thầm tán thưởng, thậm chí thỉnh thoảng lại vang lên tiếng vỗ tay. Đây chính là đãi ngộ mà những vị trụ trì kia không có được.
Lúc Nhất Hành giảng xong, đứng dậy hành lễ, đám người càng tặng cho tiếng vỗ tay như sấm!
Hồng Kinh càng hưng phấn, hai tay vỗ mạnh, sắp sửa sưng lên rồi.
Nhất Hành cũng hết sức hài lòng đối với phản ứng của chúng tăng nhân ở phía dưới, chỉ có điều, hoặc nhiều hoặc ít, sẽ liếc mắt nhìn qua Phương Chính cũng đang vỗ tay.
Bạch Vân Thiền sư cười nói:
- Hồng Kinh, tương lai của Kim Trúc am các anh đã có người kế nghiệp.
Hồng Kinh cười ha ha nói:
- Đó là tự nhiên, đó là tự nhiên...
Đám người thấy Hồng Kinh cười vui vẻ như thế, cũng hiểu ý cười theo. Trước đó tranh luận thì tranh luận, tranh luận đã qua, mọi người vẫn là bằng hữu, từ tận đáy lòng vẫn vui vẻ thay Hồng Kinh.
Bạch Vân Thiền sư lại nói với Nhất Hành:
- Nhất Hành, có phải cậu còn có lời gì muốn nói?
Nhất Hành chắp tay trước ngực, hành lễ nói:
- Điều bần tăng nói cũng chỉ là thể ngộ của một mình bần tăng, thế nên bần tăng vẫn muốn Phương Chính trụ trì đánh giá một chút.
Lời này vừa nói ra, toàn trường ngạc nhiên, chẳng ai ngờ rằng, Nhất Hành vậy mà lại đưa ra yêu cầu như vậy. Nhưng mà sau đó, mọi người giật mình...
- Nhất Hành này ngược lại cũng là biết cách làm người, đây là muốn mượn cơ hội để Phương Chính cũng lên đài chia sẻ tâm đắc, cũng được nổi danh a.
- Tâm địa Bồ Tát, ngộ tính tốt, tương lai bất khả hạn lượng...
...
Đám người chỉ coi là Nhất Hành muốn báo đáp Phương Chính, nhưng lại không biết ý tưởng chân thật của Nhất Hành lại là dò xét Phương Chính sâu cạn thế nào!
Phương Chính lập tức trợn tròn mắt, lại muốn hắn đi lên? Hắn tránh né nửa ngày, kết quả là nồi nước sôi này lại vung tới đầu hắn rồi! Hoa Nghiêm Kinh hắn cũng nghe qua, cũng đọc qua, nhưng mà cũng chỉ đọc một chút, dù sao thì tin tức trên internet đều là mảnh vụn, muốn đọc hiểu toàn bộ kinh văn, quá khó khăn.
Nhưng vẫn có một điều khiến Phương Chính vui mừng, Nhất Hành giảng gì không giảng, lại giảng đoạn "một tức là nhiều, nhiều tức là một"! Một đoạn này, cũng chính là đoạn Phương Chính đọc được lúc trước, cũng có một chút cảm ngộ của riêng hắn. Chỉ có điều, bởi vì đọc được quá ít kinh văn, cho nên hắn cũng không biết cảm ngộ của bản thân có đúng hay không, dù sao thì những cảm ngộ của hắn đều từ cuộc sống ở trên núi, cảm ngộ được từ những lúc nhìn núi, nhìn nước, nhìn tảng đá, mà không phải hậu tích bạc phát từ việc nghiên tập kinh thư. Lên trên mạng tham khảo cảm ngộ của những người khác, lại không có ai giống với hắn, cho nên Phương Chính cũng hơi sợ hãi.
Bây giờ Nhất Hành đã ép tới cửa, Phương Chính cũng không có cách khác, chỉ có thể kiên trì đi lên.
Mắt thấy Phương Chính thật sự bước lên đài, Nhất Hành lại có chút hối hận, suy nghĩ:
“Chẳng lẽ hắn thật sự có bản lĩnh? Nhưng cho dù hắn có bản lĩnh thật sự, ta cũng chỉ là có ý tốt, hắn cũng không trách được ta. Nếu như không có bản lĩnh, hừ hừ... Ta cũng chỉ là đánh giả mà thôi.”
Phương Chính lên đài, hành lễ với Bạch Vân Thiền sư, sau đó chắp tay trước ngực, hành lễ với đám người, sau đó mới ngồi xếp bằng xuống, hít sâu một hơi, mỉm cười, thầm nghĩ:
- Thực sự không có biện pháp, vò đã mẻ không sợ rơi, nhắm mắt nói mò đi, thành thì thành, không thành cũng không có biện pháp.
Thế là Phương Chính nói:
- Đối với câu "một tức là nhiều, nhiều tức là một" trong Hoa Nghiêm Kinh, bần tăng ngược lại là có chút cái nhìn bất đồng.
Lời này vừa nói ra, toàn trường ngạc nhiên, vừa đi lên đã nói có cảm ngộ khác biệt, đây là muốn PK với Nhất Hành a! Đám người lập tức tỉnh táo tinh thần, muốn xem xem rốt cục Phương Chính có cảm ngộ gì!
Phương Chính nói:
- Phật nói chúng sinh khổ, thế nhưng, chúng sinh khổ ở chỗ nào? Nhất Chỉ tự nơi bần tăng ở vô cùng vắng vẻ, người lên núi hàng năm chỉ đếm được trên đầu ngón tay. Sư phụ bần tăng, năm ngoái đã cưỡi hạc đi Tây Thiên, bây giờ chỉ còn lại một mình bần tăng, chỉ biết gánh lấy chùa miếu trống rỗng, đi lĩnh hội một vài đồ vật mà bản thân cũng không quá lý giải. Mãi đến một ngày, một con sói và một con sóc tiến vào trong cuộc sống của bần tăng, bần tăng mới sáng tỏ thông suốt! Sói ăn no rồi sẽ rất vui vẻ, con sóc cũng là ăn no rồi, có đồ chơi là sẽ vui vẻ, mỗi ngày vô ưu vô lự, thản nhiên đắc ý. Mà người lại khác biệt, người đói bụng, là khổ, ăn no đầy đủ lại muốn ăn ngon, vẫn là khổ; không có con cháu, là khổ, có con rồi, vì ngại vất vả mà khổ... Chúng sinh đều khổ, nhưng riêng thú vật lại vui? Giải thích thế nào?
- Giống như Nhất Hành Pháp sư nói, vạn pháp tùy tâm, vạn tượng tùy tâm, hết thảy đều xuất phát từ tâm. Tâm chỉ có một, nhưng mà tâm có thể diễn hóa ra vô tận phiền não. Cho nên, Phật nói "một tức là nhiều, nhiều tức là một", bần tăng cho rằng, vứt bỏ những phiền não kia, hóa ngàn vạn phiền não thành một khỏa tâm đơn thuần duy nhất, mới có thể thật sự giải thoát, thu hoạch được đại tự tại!
Phương Chính vừa nói ra lời này, đám người đồng loạt trợn tròn mắt, trầm mặc, thậm chí là bị chấn động!