Chương 155: Rút Rút Rút!
"Một tức là nhiều, nhiều tức là một", rất nhiều người đều lý giải câu này là tâm sinh vạn pháp, vạn pháp quy nhất, trời đất bao la, tâm là lớn nhất! Chưa bao giờ có ai lý giải theo góc độ đơn giản như thế này.
Hôm nay nghe Phương Chính thuyết giảng, đám người phảng phất như thể hồ quán đỉnh, hoàn toàn tỉnh ngộ!
Giống như bản thân bọn hắn, vì sao mà phiền não? Ngoài miệng nói buông xuống, nhưng trong lòng thật sự buông xuống được sao? Nếu thật sự buông xuống, vì sao lại để ý luận Phật thắng hay thua, mà không phải lấy thừa bù thiếu, thật tâm nghiên cứu thảo luận chứ? Nếu thật sự buông xuống, vì sao lại để ý cái danh Tân Nhân Vương? Đám người càng nghĩ càng xấu hổ, nhìn lại Phương Chính, từ đầu tới cuối đều không tranh giành, cuối cùng vẫn bị đẩy lên, nhìn ánh mắt tinh khiết, dáng tươi cười dương quang xán lạn của Phương Chính, đám người lại có chút cảm giác tự ti mặc cảm.
Nhất Hành càng trở nên ngu ngơ ngay tại chỗ, vốn cho rằng Phương Chính chỉ biết lừa gạt, hiện tại xem ra, người ta không chỉ không phải là tên lừa đảo, ngược lại còn là một vị Pháp sư chân chính! Bậc trí giả chân chính!
Nhất Hành nhịn không được hỏi:
- Phương Chính trụ trì, anh đã có cảm ngộ như thế, vậy vì sao vừa rồi không tranh?
Hiển nhiên Phương Chính sẽ không nói là bụng không học thức, tranh không lại người, mà chỉ là ném đi một ánh mắt, cười nói:
- Tranh tức là không tranh, không tranh dù là tranh.
Đám người vừa nghe, lập tức sửng sốt, nghĩ nửa ngày cũng không hiểu được rốt cục hắn có ý gì, đến cuối cùng, mỗi người đều tự lý giải trong đầu đủ loại ý tứ, sau đó lại càng cảm thấy Phương Chính cao thâm khó lường. Nhất Vĩ Độ Giang, bây giờ là giảng kinh thuyết đạo, mọi thứ đều bất phàm, còn ai dám xem thường hắn?
Đám người không hề nhận ra Nhất Hành vẫn y nguyên không hài lòng, tuy không dám tiếp tục khiêu chiến Phương Chính, nhưng hắn vẫn linh cơ khẽ động nói:
- Phương Chính trụ trì, người bàn luận một phen, như thể hồ quán đỉnh, để bần tăng được lợi rất nhiều. Nhất là việc trụ trì ngộ đạo từ thiên địa vạn vật, mà không phải cứng nhắc theo kinh thư, càng làm cho bần tăng hiểu ra. Khẩn cầu Phương Chính trụ trì thuyết giảng nhiều hơn.
Nhất Hành dẫn đầu, mọi người cũng lấy lại tinh thần, thế là nhao nhao kêu lên.
- Phương Chính trụ trì, xin tiếp tục truyền đạo.
- Phương Chính trụ trì, vừa rồi thuyết giảng quá ngắn, chưa đã nghiền, cầu thuyết giảng một đoạn dài hơn.
- Phương Chính trụ trì, vừa rồi người giảng quá hay, chúng tôi muốn nghe nhiều hơn a!
...
Phương Chính nghe thấy đám người hô hào như vậy, chỉ muốn khóc, giảng nhiều hơn? Vừa rồi hắn đã moi hết tất cả đồ vật trong bụng rồi a, thật sự cho rằng ngộ được tham thiền là rau cải trắng hay sao! Hắn ở trên núi lâu như vậy, cũng chỉ có chút cảm ngộ ấy, vừa rồi đã hoàn toàn bày hết ra, bây giờ còn có thể nói thêm gì nữa?
Thế là Phương Chính nói:
- Chư vị, thời gian không còn sớm, mặt trời cũng sắp xuống núi, nói thêm nữa, mọi người sẽ đói bụng.
- Người xưa có câu, buổi sớm nghe đạo, buổi chiều chết cũng được! Hôm nay có thể nghe đạo, đói xẹp da bụng tính là gì?
- Đúng đấy, Phương Chính trụ trì, chớ khách khí, vẫn là giảng kinh đi.
- Phương Chính trụ trì, không cần lo lắng bọn tôi đói bụng, được nghe đạo không cần ăn cơm!
- Đúng đúng đúng...
Phương Chính nghe vậy, thật sự muốn khóc, thầm nghĩ:
“Các người còn nói buổi sớm nghe đạo, buổi chiều chết cũng được. Sao không nói là nếu thật sự tiếp tục thuyết giảng, tôi đây có thể sẽ chết a, chết rồi thì lời gì cũng không còn, thuyết giảng gì nữa a? Còn nữa, ai khách khí với các người hả? Sao các người không thể khách khí với bần tăng một chút, để bần tăng xuống dưới ăn cơm, ngủ một giác, ngày mai còn tranh thủ chuồn đi a?”
Đúng lúc này, Hồng Nham Thiền sư nói:
- Phương Chính trụ trì, không bằng nói thêm một chút đi.
Bạch Vân Thiền sư cũng nói:
- Phương Chính trụ trì, mọi người đã có thịnh tình như thế, vẫn là nói thêm một chút đi. Bần tăng cũng muốn nghe thêm những lĩnh ngộ Phật pháp từ trong tự nhiên của cậu.
Trong lòng Phương Chính đã viết đầy hai chữ khổ bức, bây giờ hai đại cao tăng cũng nói chuyện, hắn chẳng khác gì con vịt vặt lông, chỉ chờ trụng nước sôi nữa thôi! Lỡ trèo lên lưng hổ, muốn xuống cũng không được.
Nhất Hành thấy hai đại cao tăng cũng mở miệng, triệt để yên tâm, thầm nghĩ:
- Có phải là lừa đảo hay không, qua ải này khắc biết! Nếu đúng là cao tăng, tôi nhận tội chịu đòn là được, nếu là hòa thượng giả, hừ, đất Phật môn, sao có thể lưu giữ ác đồ như thế?!
Đúng lúc Phương Chính đang vô cùng đau đầu.
“Đinh! Có cần giúp một tay hay không?”
Hệ thống nói.
“Đừng làm rộn, ngươi có thể hỗ trợ gì chứ? Chẳng lẽ còn có thể giúp ta thuyết giảng kinh văn?”
Trong lòng Phương Chính cười khổ không thôi.
“Trước đó ngươi tích lũy được không ít công đức, biết công đức là cái gì chứ? Công đức thế nhưng là có thể ảnh hưởng đến khí vận, giúp ngươi gặp dữ hóa lành cũng là một phần của công đức. Bây giờ ngươi có phiền toái, thế nào, nếu bây giờ ngươi chịu cho ta số công đức này, ta có thể giúp ngươi vượt qua một kiếp này. Đương nhiên, ngươi còn tích lũy được hai lần khen ngợi, có một cơ hội rút thưởng. Ngươi cũng có thể rút thưởng, nhưng mà xác suất rút được vật hữu dụng a...”
Hệ thống nói.
“Ta còn có một cơ hội rút thưởng?”
Phương Chính sững sờ, sau đó đột nhiên nhớ tới, đúng thật là hắn vẫn còn một cơ hội rút thưởng!
“Đúng vậy, xác định muốn rút thưởng a?”
Hệ thống nói.
“Rút! Công đức thế nhưng là đồ tốt, tích lũy được nhiêu đó công đức bộ dễ lắm sao? Ta còn trông chờ vào nó để hoàn tục đây, đưa cho ngươi, vậy làm sao có thể hoàn tục?!”
Phương Chính nói.
“Ngươi xác định?”
Hệ thống hỏi.
“Xác định, vô cùng xác định! Rút!”
Phương Chính nói.
“Đinh! Chúc mừng ngươi thu hoạch được một tấm thẻ thể nghiệm Thiệt Trán Liên Hoa!”
Hệ thống nói xong, dừng một chút, sau đó bổ sung một câu:
“Ngươi đúng là vận khí cứt chó a!”
Phương Chính lại có chút không hiểu, hỏi lại:
“Đây là vật gì? Có tác dùng gì?”
“Thiệt Trán Liên Hoa, Địa Dũng Kim Tuyền, đây là năng lực chỉ Ngã Phật mới có, thuyết giảng đại đạo làm hoa sen nở rộ, đất phun ra suối vàng. Thẻ Thiệt Trán Liên Hoa, chính là ban cho ngươi loại năng lực này, nhưng mà tấm thẻ này chỉ là cấp thấp nhất, cho nên chỉ có tác dụng trong thời gian hạn định là sáu canh giờ. Một khi sử dụng, sáu canh giờ sau sẽ lập tức biến mất, năng lực này cũng sẽ biến mất, nhưng mà cũng đủ để ngươi vượt qua kiếp nạn này, diệu dụng có thừa.”
Hệ thống nói.
Phương Chính nghe vậy, lập tức đại hỉ, mặc dù thẻ này rất quý giá, nhưng dù sao cũng tốt hơn mất mặt rất nhiều a? Huống chi, còn có thể tranh được danh khí và mặt mũi!
Có tấm thẻ này, rốt cục Phương Chính cũng có lực lượng, chắp tay trước ngực hành lễ với đám người, nói:
- A Di Đà Phật, chư vị đã muốn để bần tăng bêu xấu, vậy bần tăng tiếp tục thuyết giảng vài câu đi.
Đám người nghe vậy, lập tức đại hỉ, thành thành thật thật chuẩn bị tinh thần, giống như học sinh tiểu học nghe giáo viên giảng bài, biểu lộ trang nghiêm túc mục, Phương Chính nhìn đến ngượng ngùng. Thái độ này, so với lúc hắn nghe giảng kinh thật sự là tốt hơn rất nhiều!
Nhất Hành thấy vậy, nhẹ nhàng thở ra, ban đầu còn định đi lên nói thêm vài câu ép Phương Chính một chút, hiện tại xem ra là không cần nữa, trở lại bên cạnh Hồng Kinh, ngồi xuống.
Hồng Kinh thấp giọng nói:
- Nhất Hành, con cố ý phải không?
Nhất Hành trả lời:
- Vâng, Nhất Vĩ Độ Giang tuy hư vô mờ mịt, nhưng mà dùng ảo thuật vẫn có thể làm được. Trước đó đệ tử đã thử trao đổi với hắn vài câu, không giống như cao tăng hữu đạo, thử hắn một chút, nếu thật sự hữu đạo, đệ tử nhận tội chịu đòn là được. Nếu là tên lừa đảo, vừa vặn cùng nhau vạch trần.
Đồng thời trong lòng còn bổ sung một câu:
“Xem như báo mối thù hắn tranh danh tiếng với ta.”
Nhất Hành hoàn toàn quên đi, Phương Chính đoạt danh tiếng hắn cũng là do hắn ép...
Phương Chính ngồi xếp bằng xuống, mắt nhìn mũi, mũi nhìn tâm, dáng vẻ trang nghiêm túc mục.
Đám người thấy vậy, cũng nín thở ngưng thần, chờ đợi nghe kinh nghe đạo.
Duy chỉ có Nhất Hành có chút phân tâm, hắn vẫn y nguyên không tin là Phương Chính có thể tiếp tục nói ra những cảm ngộ có thể khiến người ta kinh diễm, dù sao thì tuổi tác vẫn bày ra đó.
Còn Phương Chính thì lặng yên không một tiếng động lựa chọn sử dụng thẻ Thiệt Trán Liên Hoa!