Lão Nạp Phải Hoàn Tục

Chương 158: Trùng Hợp Gặp Gỡ

Chương 158: Trùng Hợp Gặp Gỡ


         - Tôi muốn mắng người, đi lâu như vậy, tại sao ngay cả một biển chỉ đường cũng không có? Ai có thể nói cho ta biết, ngã tư đường này phải đi thế nào a!
Phương Chính đứng bên cạnh một ngã tư đường, một mặt phiền muộn, không sai, đại sư của chúng ta lạc đường rồi!
Đúng lúc này, một chiếc xe bỗng nhiên ngừng lại, một người nhô đầu ra, cười nói:
- Vị đại sư này, đi nơi nào a?
Phương Chính chắp tay trước ngực, tuyên một câu Phật hiệu, nói:
- A Di Đà Phật, chào thí chủ, bần tăng muốn đi huyện Tùng Vũ.
Phương Chính nghĩ nghĩ, nếu nói là núi Nhất Chỉ, có tám phần là đối phương sẽ không biết, nhưng nói là huyện Tùng Vũ, hẳn là sẽ biết. Phương Chính ngẩng đầu một cái, lập tức ngây ngẩn cả người!
Đối phương cũng ngây ngẩn cả người, sau đó trăm miệng một lời kêu lên:
- Là anh?!
Phương Chính và người lái xe cũng không xa lạ gì, chính là Tỉnh Nghiên, Tỉnh đại mỹ nữ lúc trước từng lên trên núi phỏng vấn tranh tài thư pháp, kết quả là bị cắn rơi mất váy.
- Đại sư, anh đây là đi đâu a? Ân... Có phải là anh đi ra từ Bạch Vân tự?
Tỉnh Nghiên nhìn con đường sau lưng Phương Chính, cười hỏi.
Phương Chính nói:
- Nữ thí chủ, bần tăng không tính là đại sư, cô vẫn nên gọi tôi là Phương Chính Pháp sư đi. Bần tăng đúng thật là vừa đi ra từ Bạch Vân tự, đang chuẩn bị về Nhất Chỉ tự.
- Vậy cũng thật đúng dịp, tôi cũng đang muốn đi huyện Tùng Vũ một chuyến. Nhưng mà nửa đường tôi còn phải đi một nơi khác, sau đó mới trở về, Phương Chính Pháp sư, nếu anh không có việc gấp, để tôi đưa anh đi?
Tỉnh Nghiên cười nói.
Phương Chính nghe xong, lập tức vui vẻ, đang lo lắng đường về phải đi thế nào đây. Nếu thật sự đi bộ về nhà, quá xa đi, mệt mỏi hắn có thể chịu, nhưng mà tốn thời gian a! Nhất Chỉ tự không có ai, mặc dù đã nhờ thôn dân, Độc Lang và con sóc giữ nhà, nhưng mà vẫn có chút không yên lòng. Bây giờ có thể đi nhờ xe, tự nhiên là một trăm hai mươi lần nguyện ý! Trọng yếu nhất chính là xe này trông rất xa hoa, hắn còn chưa bao giờ ngồi chiếc xe nào sang như vậy a.
Thế là Phương Chính chắp tay trước ngực, thi lễ nói:
- Vậy xin làm phiền thí chủ, bần tăng cũng không gấp gáp chuyện thời gian.
- Vậy còn nói gì nữa? Pháp sư, mau lên xe đi.
Tỉnh Nghiên hào phóng mở cửa xe, Phương Chính lên xe, ngồi lên ghế đệm mềm mềm, dựa ra phía sau một chút, phảng phất như cả thân thể đều hãm vào trong ghế, rất dễ chịu!
- Ngồi xe này dễ chịu hơn ngồi taxi a, thật tốt.
Phương Chính cảm khái trong lòng.
- Phương Chính Pháp sư.
Tỉnh Nghiên đột nhiên hỏi.
Phương Chính buồn bực nhìn Tỉnh Nghiên, hỏi:
- Thí chủ, có việc gì? Sao còn chưa đi a?
- Ách, làm phiền anh thắt dây an toàn vào trước đã.
Tỉnh Nghiên có chút bất đắc dĩ nói.
Phương Chính ngạc nhiên, dây an toàn? Hắn từng thấy trong sách và trên TV, nhưng mà trong hiện thực còn chưa từng thấy qua, nghiêng người nhìn lại quả nhiên thấy được một dây lưng màu đen, sau khi kéo ra ngoài Phương Chính lại có chút choáng váng, đồ chơi này phải dùng thế nào a?
- Phương Chính Pháp sư, anh chưa từng ngồi xe?
Tỉnh Nghiên nhìn một hồi, chợt hiểu ra.
Phương Chính thản nhiên nói:
- Bần tăng đã ngồi qua xe bò, xe ngựa, xe đạp, xe máy kéo, mấy ngày trước còn ngồi xe taxi, nhưng còn loại xe cao cấp như thế này, đúng là lần đầu tiên.
Tỉnh Nghiên ngạc nhiên, đầu năm nay lại còn có người thật sự chưa từng ngồi qua loại xe này a! Xe của cô cũng không tính là sang trọng gì, hơn nữa, xe taxi cũng có dây an toàn, cách thắt dây an toàn cũng như thế a... Nhìn Phương Chính trước mắt, Tỉnh Nghiên bỗng hiểu được, hòa thượng này ngồi taxi cũng chỉ là ngồi đằng sau. Nghĩ đến đây, Tỉnh Nghiên cảm thán nói:
- Pháp sư, so với những hòa thượng khác, anh thật sự quá khác biệt a.
Về phần tại sao lại nói là quá khác biệt, Tỉnh Nghiên không nói, mà trực tiếp cúi người xuống, một tay thắt dây an toàn cho Phương Chính.
Tất cả cơ bắp của Phương Chính đều căng cứng lên theo bản năng, đây là lần đầu tiên hắn tiếp xúc gần với một nữ nhân như vậy, nghe mùi thơm trên người đối phương, Phương Chính nhịn không được thầm niệm trong lòng một câu:
- A Di Đà Phật, khi nào mới có thể hoàn tục a...
Tỉnh Nghiên giúp Phương Chính thắt dây an toàn xong, một cước giậm chân ga, chạy như bay.
Phương Chính không rành nói chuyện với nữ nhân, mà Tỉnh Nghiên tựa hồ cũng có tâm sự, nên hai người cũng không giao lưu câu nào, mãi đến khi Tỉnh Nghiên lái xe đi vào sâu trong núi lớn, qua đoạn đường quanh co khúc khuỷu, nhìn thấy một thôn xóm, Phương Chính mới không nhịn được hỏi một câu:
- Nữ thí chủ, cô tới nơi này làm gì?
Tỉnh Nghiên nói:
- Nơi này đã không còn là huyện Bạch Vân, mà là huyện Quan, đây vốn là huyện nghèo nhất tỉnh. Bàn về nghèo khó, đoán chừng là toàn tỉnh cũng không có mấy huyện có thể so với bọn hắn, còn phía trước chính là thôn Đông Lương, thôn nghèo khó nhất huyện Quan.
- A, nữ thí chủ là đến giúp bọn hắn?
Đối với thôn Đông Lương, Phương Chính cũng không xa lạ gì, mỗi ngày xem tin tức, thôn Đông Lương vẫn thường lên trang đầu, trẻ nhỏ trong thôn rất đáng thương, gầy ốm da bọc xương, ăn no là hạnh phúc. Bởi vậy, vẫn thường có người đến thôn Đông Lương làm từ thiện. Thậm chí còn có minh tinh tới thôn Đông Lương làm từ thiện mấy lần. Điều kiện gia đình của Tỉnh Nghiên khá tốt, Phương Chính đã sớm biết, nếu không lúc trước những người kia cũng sẽ không sợ cô như vậy, nên đương nhiên sẽ nghĩ rằng Tỉnh Nghiên là đến làm từ thiện.
Kết quả, Tỉnh Nghiên quả quyết lắc đầu, cười lạnh nói:
- Giúp đỡ người nghèo? Không phải, tôi tới để điều tra chân tướng! Có mấy người quá vô liêm sỉ!
- Ây... Có ý gì?
Phương Chính ngây ngẩn cả người.
- Pháp sư, anh không hiểu về thôn Đông Lương, tôi nói cho anh nghe, chưa chắc anh đã tin. Nhưng mà tôi tin tưởng anh là một hòa thượng chân chính, một Pháp sư hữu đạo. Chút nữa tiến vào thôn, anh tự nhìn xem, sau đó anh nói tôi nghe cái nhìn của anh, được chứ? Tôi cũng không muốn anh bị tâm tình tiêu cực của tôi làm ảnh hưởng tới phán đoán, cũng không muốn võ đoán do ấn tượng ban đầu.
Từ sau một chuyến đi lên núi Nhất Chỉ, rõ ràng là Tỉnh Nghiên đã làm việc cẩn thận hơn nhiều, tự nhủ sẽ không bao giờ tùy tiện kết luận nữa, đều phải trải qua kiểm chứng, xác thực đầy đủ, mới đi đến kết luận.
Phương Chính không rõ ý tứ của Tỉnh Nghiên, nhưng đối với yêu cầu này, hắn cũng là đồng ý, thế là gật đầu nói:
- A Di Đà Phật, bần tăng có thể thử một chút.
Trên đoạn đường tiếp theo, nhiều lần Tỉnh Nghiên muốn nói lại thôi, lời đến khóe miệng cuối cùng vẫn không nói. Mặc dù Phương Chính có chút hiếu kì, nhưng mà người ta đã không nói, hắn cũng sẽ không truy hỏi thêm, thế là hai người cứ yên lặng như vậy mà đi tới thôn Đông Lương.
Trước cửa thôn là một cánh cổng lớn cũ nát, trên cổng có viết: "Hoan nghênh khách quý đến thôn Đông Lương", hai bên còn có trích lời của vĩ nhân, làm người tới cảm giác cũng không tính là quá kém.
Nhưng mà vừa vào trong thôn, Phương Chính lập tức nhíu lại lông mày.
Xe vừa vào thôn, đã có một đám người xông tới, có mấy người vốn đang đứng nói chuyện trước cửa thôn cũng trực tiếp ngồi xuống, một bộ dáng giống như bệnh nặng.
Thôn dân vây tới có nam có nữ, còn có trẻ con. Nhưng mọi người đều không nói chuyện, mà chỉ an tĩnh nhìn Tỉnh Nghiên, thậm chí có người còn mang theo vài phần cảnh giác.
Đúng lúc này, có mấy người lớn chạy tới, kéo mấy đứa trẻ ra nơi xa, không cho trẻ con tới gần ô tô.
Tỉnh Nghiên dừng xe ở cửa thôn, lấy ra kính râm, đeo lên, xuống xe.
Phương Chính nhìn trời đầy mây ở phía ngoài, khẽ lắc đầu, không hiểu rõ tại sao Tỉnh Nghiên lại muốn đeo kính râm. Mặc dù tuyết có thể phản quang, dễ gây ra quáng tuyết, nhưng loại phản ứng này cũng chỉ xảy ra ở nơi dã ngoại với tất cả đều là màu trắng, trong thôn cũng không phải là trắng phao như vậy, ánh sáng cũng không phải là quá chói mắt, hoàn toàn không cần thiết a.
Thôn dân nhìn thấy Tỉnh Nghiên là nữ nhân, trong mắt mới bớt đi mấy phần cảnh giác.
Tỉnh Nghiên cười cười nói:
- Chào mọi người, tôi là Tỉnh Nghiên. Không có gì đáng nói, cốp sau xe tôi có một vài thứ đưa cho các vị, mọi người đến xem, cần gì cứ lấy thoải mái.
Nói xong, Tỉnh Nghiên trực tiếp mở cốp sau ra.
Phương Chính vừa nghe, lập tức nhíu lại lông mày, Tỉnh Nghiên này có ý tứ gì? Người ta tuy nghèo, nhưng mà cũng không thể nói như vậy a?


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất