Chương 160: Loại Người Này Cũng Có Thể Làm Từ Thiện Sao?
Nhưng chuyện này Tỉnh Nghiên cũng không hỏi, chỉ đặt ở đáy lòng. Nghĩ đến lời đồn và video xem được ngày hôm qua, ánh mắt nhìn Phương Chính càng thêm phần tôn kính, còn có mấy phần hiếu kì, rốt cục hắn là một hòa thượng như thế nào a? Chẳng lẽ đúng là Phật sống?
Lúc này, Phương Chính đột nhiên nói:
- A Di Đà Phật, nếu thí chủ thật sự muốn giúp, vậy thì giúp bần tăng sắp xếp những đồ vật này đi. Đây đúng là một đại công trình.
Nam tử nhìn số đồ vật trong thùng, lập tức cười, đây mà cũng là đại công trình? Nói đùa a! Nhưng mà vẫn cao hứng bừng bừng, tiến lên hỗ trợ.
Các thôn dân thấy vậy, cũng đều động tâm, làm việc là có thể nhận đồ? Chuyện này được a!
Thế là đám người đều dùng ánh mắt mong đợi nhìn Phương Chính, Phương Chính cũng không phụ sự mong đợi của đám người, nói với bọn hắn:
- Trên xe bần tăng còn có một vài cái thùng, còn có ai nguyện ý giúp đỡ không?
- Tôi tôi tôi tôi!
- Để tôi!
- Tôi khỏe nhất a!
...
- Đại ca ca, em giúp anh chuyển cái thùng kia đi, có thể cho em một cái hộp đựng bút không a? Em thích cái hộp màu hồng kia...
Tiểu nữ hài được Tỉnh Nghiên gọi đến cho đồ lúc trước đột nhiên đi tới bên cạnh Phương Chính, thận trọng hỏi.
Phương Chính nhìn thôn dân tranh nhau tiến lên ở trước mắt, trong đó còn có trẻ con, Phương Chính khẽ mỉm cười nói:
- Chư vị thí chủ, không nên gấp gáp, chỉ cần giúp một tay đều sẽ có thù lao.
Kết quả, tiếng nói vừa dứt, thôn dân đã cùng nhau tiến lên, mấy người có chiều cao, tay dài càng thêm thuần thục, tất cả mọi thứ đều được chuyển xuống dưới một cách nhanh chóng.
Lúc này, không cần Phương Chính động tay nữa, Tỉnh Nghiên sớm đã chuẩn bị xong, lập tức lấy quần áo làm thù lao mà phát ra, thôn dân nhận được thù lao lập tức cười đến nở hoa. Những người không thể chen vào một tay thì lại có chút thất vọng...
Nhất là tiểu nữ hài ở bên cạnh Phương Chính, mắt to chớp chớp, bởi vì vóc dáng thấp bé, không đủ sức lực, không thể giúp một tay, ủy khuất đến nỗi nước mắt lưng tròng, ngẩng đầu nhìn trong cốp xe, muốn tìm đồ vật cần hỗ trợ... Đáng tiếc, cốp xe đã trống rỗng...
Tỉnh Nghiên thấy vậy, có chút không đành lòng, lúc cô đang nghĩ biện pháp, Phương Chính bỗng nhiên ngồi xổm xuống, nói với tiểu nữ hài:
- Tiểu thí chủ, bần tăng còn có một món đồ vật ở đây, giúp bần tăng cầm đi có được không?
Phương Chính giống như làm ảo thuật vậy, trong tay đột nhiên xuất hiện một bọc giấy.
Tỉnh Nghiên ngạc nhiên, bọc giấy? Thế này cũng được sao?
Tiểu nha đầu lại rất đơn thuần, lập tức cao hứng bừng bừng mà cầm lấy, chạy đi, thận trọng đặt bọc giấy lên trên một cái thùng, nhưng sau đó lại sợ gió lớn thổi bay bọc giấy, thế là chọn một cái thùng màu vàng nằm ở giữa, bỏ bọc giấy vào trong. Lúc này mới hài lòng chạy về lại.
Phương Chính lấy ra chiếc hộp đựng bút màu hồng phấn đưa cho tiểu nử hài, cười nói:
- Cảm ơn tiểu thí chủ, đây là thứ em nên có được. Chỉ cần em chịu cố gắng, không có đồ vật gì mà em không thể không có được!
Tiểu nha đầu cái hiểu cái không gật đầu, ôm chiếc hộp đựng bút màu hồng phấn, vui vẻ chạy đi.
Mà những thôn dân kia nghe vậy, gương mặt lộ vẻ như có điều suy nghĩ, trong đầu không ngừng vang vọng lời nói của Phương Chính:
“Chỉ cần chịu cố gắng, không có đồ vật gì mà không thể không có được!”
Bọn hắn suy nghĩ về cuộc đời của bản thân, lập tức, có người lộ ra vẻ xấu hổ.
- Anh bỏ gì trong bọc giấy, sao lại thần bí như vậy?
Tỉnh Nghiên thấp giọng hỏi.
Phương Chính cười ha ha nói:
- Không có gì, chỉ là một bọc giấy.
Tỉnh Nghiên:
- @#$#@...
- Những vật này của cô, phân chia thế nào, bần tăng cũng không rõ ràng, còn lại vẫn là giao cho thí chủ a.
Phương Chính nói.
Tỉnh Nghiên gật gật đầu, nói:
- Phương Chính Pháp sư, ý tứ của anh, tôi đã hiểu, yên tâm đi, tôi sẽ không bố thí cho bọn hắn, tôi sẽ cho bọn hắn đầy đủ sự tôn trọng.
Phương Chính nghe vậy, chắp tay trước ngực, tuyên một câu Phật hiệu:
- A Di Đà Phật.
Tỉnh Nghiên cười cười, tiến đến, bắt đầu kêu gọi người hỗ trợ mở thùng, bày vật phẩm, nhờ người đến sau hỗ trợ tìm người, kêu gọi những người khác tới, vân vân... Tóm lại, vẫn là Tỉnh Nghiên có nhiều kinh nghiệm, biết cách để người ta hỗ trợ, sau đó đưa cho đối phương những thứ cần thiết.
Quan sát một hồi, Phương Chính khẽ gật đầu, thầm nghĩ:
- Quả nhiên, những chuyện như thế này vẫn nên để cho người có kinh nghiệm xử lý a.
Ngay lúc Phương Chính và Tỉnh Nghiên đang bận bịu náo nhiệt ở bên này, từ phía xa, một chiếc xe van màu đen chạy đến, xe van tiến vào thôn, lập tức ngừng lại. Cửa xe mở ra, năm người bước xuống, tóc vàng, mặc áo ngắn tay màu đen, trên quần áo in một dòng chữ lớn: Truyền Hình Trực Tiếp Hảo Tâm Quyên Góp Từ Thiện Đại Ngưu. Trong năm người thì có bốn người bộ dáng ngưu cao mã đại, riêng một kẻ lại có vóc dáng lùn tịt, nhưng mà tướng mạo nhìn thế nào cũng thấy không giống người tốt.
Phương Chính cau mày, Nhất Chỉ Thiền sư từng nói, tướng mạo tùy tâm sinh, kẻ ác chưa chắc đã có gương mặt ác ôn, nhưng trên mặt nhất định sẽ treo cao bảng hiệu ta là kẻ ác! Ví dụ như ánh mắt, ví dụ như khí chất, ví dụ như các loại biểu cảm từ nhỏ nhất đến lớn nhất... Trừ phi là bậc thầy ngụy trang, nếu không, rất khó ẩn giấu hoàn toàn nội tâm của bản thân. Huống chi, năm người trước mắt này căn bản không hề có ý muốn ẩn giấu, vẻ hung ác trên mặt đã nối thành sợi dài rồi đây, đoán chừng là nếu có thêm mấy người như vậy, hung ác nối thành dây, sợ là có thể quấn được mấy vòng quanh Trái Đất...
- Loại người này cũng có thể làm từ thiện sao? Thật hay giả?
Phương Chính nhịn không được lẩm bẩm trong lòng một câu.
Tỉnh Nghiên cũng nhìn thấy những người này, lập tức ngừng lại, đi tới, thấp giọng nói:
- Phương Chính Pháp sư, đây chính là mục đích tôi tới đây hôm nay. Vốn cho rằng chỉ là nghe đồn, xem ra đúng là sự thật...
- Sự thật gì?
Phương Chính có chút mộng bức, nghĩ đến lời nói của Tỉnh Nghiên trước đó, Phương Chính lập tức hiểu được, Tỉnh Nghiên không chỉ tới làm từ thiện, mà còn có mục đích khác!
- Tới tới tới, mọi người tới đây, điều kiện cuộc sống không tốt đều tới đây, tiền đây tiền đây.
Nam tử lùn tịt kia lấy ra một xấp tiền, lớn tiếng kêu lên.
Một tên nam tử cao lớn khác thì lấy điện thoại di động ra, bắt đầu phát sóng trực tiếp toàn bộ quá trình, vừa phát sóng vừa nói:
- Xin chào mọi người, chào các vị bằng hữu, chúng tôi là người của đoàn Hảo Tâm Quyên Góp Từ Thiện Đại Ngưu, hôm nay chúng tôi đã đến thôn nghèo khó nhất huyện, nhất thành phố, nhất tỉnh này, thôn Đông Lương. Bây giờ mọi người đang có cuộc sống tốt đẹp, nhưng tuyệt đối không thể quên vẫn còn có những đồng bào đang chịu khổ nạn. Cho nên, mấy huynh đệ chúng tôi đã lập nên đoàn Hảo Tâm Quyên Góp Từ Thiện Đại Ngưu, mục đích chính là lan tỏa những tấm lòng hảo tâm trên thế giới này! Chúng tôi không hề to lớn như câu khẩu hiệu trên, cũng không có hợp tác với bất cứ tổ chức từ thiện nào, chúng tôi chỉ là chúng tôi! Chúng tôi muốn làm chỉ là đơn giản quê mùa, tiền! Những bằng hữu yêu thích chúng tôi, ủng hộ, ném trứng, cảm ơn! Nếu muốn gia nhập cùng chúng tôi, không cần tự mình đến, chỉ cần ủng hộ một xu tiền, chúng tôi sẽ quyên góp một xu tiền! Chỉ giữ lại một chút kinh phí hoạt động, trong lúc phát trực tiếp, ủng hộ bao nhiêu, quyên góp bấy nhiêu!
Nói xong, nam tử giơ điện thoại di động lên cao cao, quay một vòng, từng thôn dân quần áo tả tơi, từng đứa trẻ gầy như que củi đều được thu hình vào, sóng trực tiếp lập tức sôi trào.
- Thế này thật quá đáng thương.
- Nhìn những đứa trẻ kia, lòng chua xót.
- Trước khi làm cha làm mẹ, cũng không có cảm thấy thế nào. Làm cha mẹ rồi, thật sự không xem nổi những hình ảnh này, ủng hộ một Hỏa tiễn!
- Quá khó tiếp nhận a, tôi thật sự nghĩ không ra, thôn nghèo như vậy, tại sao không vào thành phố làm công? Tùy tiện kiếm một công việc làm thuê, cũng không đến nỗi nghèo như vậy a?