Chương 161: Lời Đồn
- Tôi biết thôn Đông Lương, các cậu thấy đấy, trong thôn chẳng còn bao nhiêu thanh niên trai tráng, đại đa số đều đã ra ngoài làm việc. Xem đi, trẻ con nhiều hơn người trưởng thành, đây là một thôn khép kín, bọn nhỏ rất khổ a. Cha mẹ cũng không dễ dàng gì, ai...
- Người trong thôn ra ngoài làm công cũng khó khăn a, không có học thức, công việc đều là làm thuê đòi hỏi sức lao động cao, tiền lương lại ít, dù bớt ăn bớt mặc, cũng không còn lại bao nhiêu tiền.
- Ai, quyên góp một phần đi, ủng hộ.
...
Những đoạn thoại thế này, Phương Chính cũng thấy được, bởi vì Tỉnh Nghiên đã sớm lấy điện thoại di động ra, tìm kiếm giữa các luồng trực tiếp, quả nhiên, những người này phi thường nổi bật, trực tiếp hiển thị ở đầu trang web! Liếc mắt là thấy được.
Nhìn thấy bình luận của những người này, Phương Chính thở dài, vốn cho là hắn đã đủ thảm rồi, nhưng so với những đứa trẻ này, kỳ thật hắn vẫn còn rất hạnh phúc. Mặc dù không có cha mẹ, nhưng hắn có Nhất Chỉ Thiền sư, có thôn dân vẫn luôn đối xử với hắn như con cái trong nhà. Từ nhỏ đến lớn, mặc dù Phương Chính rất nghịch ngợm, không ít lần bị đánh, nhưng cũng được chiều chuộng không ít. Cuộc sống trên núi tuy kham khổ, nhưng cũng không có khổ đến nỗi đói thành bộ dáng thế này...
- Thí chủ, bọn hắn làm như thế, cũng rất tốt a.
Phương Chính nói.
Tỉnh Nghiên nói:
- Tiếp tục xem đi.
Phương Chính gật đầu, không nói gì.
Lúc này, ống kính chuẩn bị quay tới, đối phương lập tức dừng lại, sau đó nhướn mày, nháy mắt ra hiệu với một tên nam tử khác.
Một tên nam tử khác lập tức đi tới, lấy ra một điếu thuốc đưa cho Phương Chính và Tỉnh Nghiên.
Phương Chính chắp tay trước ngực, tuyên một câu Phật hiệu, nói:
- A Di Đà Phật, thí chủ, bần tăng không hút thuốc, cảm ơn.
Tỉnh Nghiên cũng lắc đầu theo.
Nam tử thu lại điếu thuốc, nói:
- Huynh đệ, chúng tôi cần dùng cái sân này, các cậu giúp một chuyện, tránh ra một chút đi?
Tỉnh Nghiên nhướn mày, nói:
- Các anh làm từ thiện của các anh, quản chúng tôi làm gì?
- Nữ nhân như cô chính là không biết điều như vậy, tôi đã nhẹ giọng thương lượng với các cô, các cô cứ việc tránh đi có tốt hơn không? Chúng tôi làm từ thiện, các cô cũng làm từ thiện, chẳng phải là các cô đã phát đồ xong rồi sao? Phát xong rồi thì đi nhanh đi, lưu lại nơi này làm gì? Ăn cơm trưa a?
Nam tử bày ra một mặt ta rất hung hăng.
Tỉnh Nghiên căn bản không sợ, bản tính đại tiểu thư nổi lên, cả giận nói:
- Tôi chính là ngồi đây ăn cơm trưa, anh làm gì được tôi?
Nam tử còn muốn nói điều gì, Phương Chính đã kéo Tỉnh Nghiên lại, cười nói:
- A Di Đà Phật, vị thí chủ này, nếu đã như vậy, chúng tôi sẽ không quấy rầy các anh. Chúng tôi đi ngay đây...
- Pháp sư, anh làm gì vậy a? Tại sao anh phải sợ bọn hắn? Làm tôi phát bực, tôi để cho lão... Tôi cho bọn hắn đẹp mắt!
Tỉnh Nghiên thấy Phương Chính hèn nhát như thế, lập tức nổi giận. Dũng khí tay không bắt sói đâu rồi? Tại sao đối mặt với ác nhân lại lập tức khuất phục?
Phương Chính cười ha ha, nói:
- Nữ thí chủ, cô gấp gáp gì a? Cô xem...
Tỉnh Nghiên ngẩng đầu nhìn lại, chỉ thấy nam tử hung ác kia đang đứng tại chỗ, một mặt cười khả ố nói:
- Nữ nhân kia thật xinh đẹp, đáng tiếc, tính tình quá đanh đá. Tên hòa thượng phá giới kia ngược lại là rất thức thời, chưa cần tôi động thủ đã chạy. Nhát như thế mà cũng tán được gái... Làm hòa thượng quả nhiên là dễ kiếm ăn a.
Nói xong, nam tử vậy mà lại tựa như không nhìn thấy Phương Chính và Tỉnh Nghiên, quay người rời đi.
Mấy tên tóc vàng còn lại cũng đều như thế.
Tỉnh Nghiên giống như gặp quỷ, nhìn Phương Chính nói:
- Pháp sư, đây là… Xảy ra chuyện gì a?
Phương Chính cười nói:
- A Di Đà Phật, một chút thủ đoạn nhỏ mà thôi. Được rồi, chúng ta yên lặng xem đi, bần tăng cũng rất tò mò, lệ khí trên thân mấy người này nặng như vậy, không giống người có thể bỏ xuống đồ đao, sao có thể biết làm việc thiện chứ? Còn là gióng trống khua chiêng đi làm việc thiện... Nghe bọn hắn nói, cũng không phải là lần đầu tiên, nhưng tại sao lại không nhìn ra một chút thiện nào trên thân bọn hắn.
Phương Chính chỉ nói là thủ đoạn nhỏ, Tỉnh Nghiên lại là một mặt quái dị giống như gặp quỷ, nhưng ngẫm lại video ngày hôm qua, cũng lập tức bình tĩnh lại, trong lòng cảm thán nói:
- Xem ra, Nhất Vĩ Độ Giang là sự thật.
Tỉnh Nghiên nói:
- Đây chính là mục đích tôi tới đây hôm nay, nghe nói, nhóm người này không chỉ một lần đến thôn Đông Lương, còn làm ra những chuyện khiến quỷ thần đều phải phẫn nộ, nhưng bởi vì không có chứng cứ, cho nên ai cũng không biết lời đồn là thật hay giả.
- Hôm nay thí chủ tới đây chính là để điều tra chuyện này?
Phương Chính hỏi.
Tỉnh Nghiên gật đầu, sau đó lấy điện thoại ra, bắt đầu quay lại video, đồng thời nói:
- Hi vọng lời đồn là giả a, nếu không... Những người này, tội đáng chết vạn lần!
Phương Chính hiếu kì hỏi:
- Lời đồn là gì?
Tỉnh Nghiên lắc đầu nói:
- Phương Chính Pháp sư, còn nhớ rõ những lời tôi nói với anh lúc mới đến a? Vào trong thôn, anh tự quan sát đi. Tôi nghĩ, chẳng mấy chốc nữa sẽ thấy được đáp án.
Phương Chính một mặt không hiểu thấu, rốt cục là chuyện gì, lại thần thần bí bí như thế.
Bên kia, đám người tóc vàng thấy những người cản trở đều đã rời đi, tiếp tục phát trực tiếp.
Nhất là tên lùn, phi thường dẻo miệng, nói chuyện lươn lẹo lưu loát, mà quan trọng hơn, thật đúng là chỉ cần có người ủng hộ, hắn sẽ lập tức đưa tiền cho thôn dân, mặc kệ có muốn hay không, đều đưa! Sau lưng còn có hai người đi theo, cầm tiền trong tay, không ngừng cung cấp tiền mặt cho tên lùn.
Tràng cảnh này nào giống với giúp đỡ người nghèo, rõ ràng chính là thổ hào phát tiền.
Trên sóng trực tiếp cũng rất náo nhiệt.
- Thật sự phát tiền a?
- Vàng thật bạc trắng a?
- Làm từ thiện nên như thế này, trực tiếp tay trao tay, người đối với người, trực tiếp phát tiền, đơn giản quê mùa, không cần làm chuyện phiền phức!
- Đúng đúng đúng, nên làm thế này!
- Mặc kệ, ủng hộ trước đã!
- Ủng hộ đi!
- Vì lòng hảo tâm, vì đám trẻ, ủng hộ Hỏa tiễn!
...
Phương Chính và Tỉnh Nghiên nhìn nội dung trên sóng trực tiếp, chỉ cảm thấy trong lòng ấm áp, trên thế giới này vẫn còn rất nhiều người tốt a. Chỉ có điều, sắc mặt Tỉnh Nghiên lại càng thêm ngưng trọng, Phương Chính cũng càng thêm chẳng hiểu ra sao, thầm nghĩ:
“Rốt cục là nàng đang lo lắng chuyện gì? Nhiều người xem như vậy a, phát ra cũng là vàng thật bạc trắng, chẳng lẽ còn có thể làm giả hay sao? Sẽ không phải là đến kỳ mãn kinh đấy chứ... Đáng tiếc a, nàng còn trẻ như vậy, chưa già đã yếu a.”
- Mọi người nhìn kỹ, ủng hộ bao nhiêu, phát ra bấy nhiêu! Đương nhiên, huynh đệ chúng tôi cũng phải giữ lại một chút phí khổ cực, không nhiều, hai trăm đồng, ăn cơm và tiền xăng, tôi nghĩ mọi người sẽ không để tâm đâu a?
Tên lùn tóc vàng nói.
- Hai trăm đồng? Ngược lại cũng không nhiều.
- Trượng nghĩa, thoải mái!
- Hai trăm thật sự không nhiều, năm người chỉ giữ lại chút tiền như vậy, trượng nghĩa!
- Tôi thực sự đã nhìn lầm, vốn cho rằng mấy tên tóc vàng chẳng phải thứ gì tốt. Hiện tại xem ra, nhìn người không thể nhìn bề ngoài a.
...
Đám người tán dương, đồng thời, ủng hộ cũng ầm ầm bay lên, tên lùn tóc vàng cũng phát tiền nhanh hơn. Chỉ có điều, thôn dân cầm tiền, nhưng không một ai có nổi gương mặt tươi cười, đều cau mày, cũng không biết là đang suy nghĩ gì.
Tóc vàng cũng mặc kệ là người lớn hay trẻ nhỏ, hễ gặp là phát tiền, rất nhiều đứa trẻ cũng được phát tiền. Sau đó còn có một tên chụp ảnh lại...
Toàn bộ quá trình kéo dài gần một giờ, đến khi tên tóc vàng cao lớn thu hồi điện thoại di động, hiển nhiên là phát trực tiếp đã kết thúc.
Hơi thở của Tỉnh Nghiên cũng dồn dập hơn, hiển nhiên là cô đang rất khẩn trương.
Phương Chính đặc biệt cảm nhận được bầu không khí ở hiện trường đột nhiên phát sinh biến hóa, ban đầu còn có mấy phần hỉ khí, nhưng ngay sau khi tên tóc vàng cao lớn tắt sóng trực tiếp, lại đột nhiên hạ thấp đến mức đóng băng, bầu không khí có chút nặng nề, thậm chí bức ép đến mức hô hấp không được thoải mái! Phương Chính nói thầm:
- Xảy ra chuyện gì? Loại cảm giác này, quá kỳ dị đi... Trước giờ chưa từng có a.