Chương 163: Chương Thứ Hai
Ba tên tóc vàng khác cũng xông tới theo, vung tay đấm, nhấc chân đạp!
- Cẩn thận!
Tỉnh Nghiên hoảng sợ nói.
Phương Chính cũng cảm nhận được tiếng gió ở sau lưng, đồng thời là quyền đấm cước đá loạn thất bát tao, bên cạnh còn có tiểu nử hài, đám người này lại xông loạn như thế, căn bản là không thèm để ý tiểu nữ hài chết sống thế nào, chỉ muốn đánh hắn a! Liều mạng như vậy, loại người lang tâm cẩu phế như thế, trong lòng Phương Chính lại nổi lên một ngọn lửa vô danh!
Nhưng Phương Chính cũng không có xoay người đánh giặc, mà là một tay kéo tiểu nữ hài vào trong ngực, che chở! Hắn có thể đao thương bất nhập, tiểu nữ hài lại không giống vậy!
Kết quả, những tiếng thùng thùng, đương đương vang lên, tảng đá nện lên trên người Phương Chính, bắn ra...
Thấy cảnh này, Tỉnh Nghiên đỏ ngầu cả mắt, cả giận nói:
- Lũ súc sinh các người, tôi liều mạng với các người!
Theo bản năng, tay cầm điện thoại di động lập tức ném tới!
Vừa ném ra, trong lòng lập tức hối hận, kêu lên:
- Ai nha, video tư liệu của tôi!
Ba!
Phảng phất như là muốn đáp lại cô, điện thoại không đập trúng người, mà là đập xuống mặt đất, màn hình vỡ nát...
Nhưng không đợi Tỉnh Nghiên đau lòng, đám người tóc vàng đã xông tới chỗ Phương Chính, bước ngoặt nguy hiểm, Tỉnh Nghiên mặc kệ mọi thứ, cởi giày cao gót, mỗi tay một chiếc, lập tức xông lên trước! Ngăn trước mặt đám người tóc vàng, cả giận nói:
- Các người đứng lại đó! Dám xông lên thì đừng trách bổn cô nương không khách khí!
Nói ra lời này, Tỉnh Nghiên chợt phát hiện thanh âm của bản thân có chút run rẩy, đó là sợ hãi, khẩn trương, nếu đối phương thật sự xông lên, nên làm thế nào cho phải? Cô đánh không lại a!
Ngay lúc Tỉnh Nghiên nghĩ là sắp bị đánh đập, kết quả, đám người tóc vàng đột nhiên ngừng lại, sau đó chậm rãi lui lại, tên lùn tóc vàng chỉ vào Tỉnh Nghiên nói:
- Các... chúng mày được lắm! Cứ chờ đó cho tao, chuyện này chưa xong đâu!
Bỏ lại lời hung ác, tên lùn tóc vàng dẫn theo đám tiểu đệ xoay người chạy đi.
Tỉnh Nghiên thấy vậy, cười nói:
- Tôi còn tưởng rằng rất hung hăng a, hóa ra là chỉ được cái mã ngoài, hù dọa người phế vật a. Mấy tên đầu trâu mặt ngựa, lai bị một nữ nhân như tôi dọa chạy, đúng là cặn bã, quá cặn bã!
Nói xong, Tỉnh Nghiên vỗ vỗ tay, quay đầu muốn nói gì đó với Phương Chính, sau đó trợn tròn mắt!
Chỉ thấy ở phía sau, một đoàn thôn dân, nam nữ già trẻ, cầm trong tay cuốc, thuổng, gậy gộc, nồi bát chậu bồn đủ loại, trẻ con cũng cầm mấy khối đá đứng ở đằng kia! Trọn vẹn mấy hàng người, không nói một lời, nhưng mà ánh mắt đã biểu thị hết thảy, bảo hộ Phương Chính!
Tỉnh Nghiên xem hiểu một màn này, trợn tròn mắt, sau đó trong lòng chợt chua chua, trong hốc mắt chỉ cảm thấy có gì đó muốn ứa ra... Một loại cảm động không hiểu!
- Đại sư, anh không sao chứ?
Nam tử hỗ trợ khiêng đồ đầu tiên thăm hỏi.
Phương Chính ngẩng đầu cười cười, nói:
- Không có việc gì, em không sao chứ?
Phương Chính hỏi tiểu nữ hài trong ngực.
Tiểu nữ hài lắc đầu, một mặt cảm động nói:
- Không có việc gì...
- Không có việc gì là tốt rồi.
Phương Chính xoa xoa đầu tiểu nữ hài, đứng dậy nhìn về phía mấy người tóc vàng đã lái xe chạy đi. Chân mày hơi nhíu lại, sự tình những người này làm ra đã đột phá ranh giới đạo đức cuối cùng của con người, cũng đột phá ranh giới cuối cùng của Phương Chính!
Dùng lòng hảo tâm của người trong thiên hạ làm công cụ kiếm tiền! Một khi chuyện này lộ ra ánh sáng, ảnh hưởng mà nó mang đến thật quá đáng sợ! Sau này còn có ai dám tin vào việc từ thiện? Nếu tất cả mọi người đều không tin vào việc từ thiện, vậy những người thật sự cần sự trợ giúp trên thế giới này phải làm sao đây?
Nói nhỏ hơn một chút, chuyện này mang đến ảnh hưởng không nhỏ đối với thôn Đông Lương, người nơi này đều là những người thật sự nghèo khổ, người bên ngoài tới đây làm từ thiện, kỳ thật đã biến tướng thành một loại phủ định đối với bọn hắn, trên mặt không ánh sáng. Nếu có một ngày bọn hắn phát hiện, sự thiện lương của người ngoài chỉ là giả nhân giả nghĩa, thậm chí là hiểm ác, bọn hắn sẽ càng thêm sợ hãi người bên ngoài, từ đó bắt đầu sợ hãi thế giới ngoài kia! Chưa tính tới người già, nhưng mà những đứa trẻ phải làm sao bây giờ? Bọn hắn chỉ vừa mới đi vào thế giới này, nếu như giá trị quan bị bóp méo, đó cũng chính là bẻ gãy đôi cánh của bọn hắn, mãi mãi không thể bay ra khỏi núi sâu, tương đương với bị hủy hoại một đời!
Nghĩ đến đây, rốt cục Phương Chính cũng hiểu được một chút ý tứ trong lời nói trước đó của hệ thống, đối với loại người này, có lẽ không nên dùng pháp tướng Bồ Tát, đối phó với bọn hắn, chỉ nên sử dụng pháp tướng Minh Vương!
- Phương Chính Pháp sư, những người kia nói là sẽ quay trở lại, phải làm sao bây giờ? Báo động a?
Tỉnh Nghiên nói.
Phương Chính nói:
- Người đã chạy đi, bây giờ báo động thì có tác dụng gì?
Tỉnh Nghiên cười khổ nói:
- Đúng thật là không có tác dụng gì, bọn hắn làm như thế, tôi cũng không biết bọn hắn đã phạm vào điều nào khoản nào của pháp luật, miễn cưỡng lắm cũng chỉ là đánh người. Thế nhưng mà... Anh cũng không có bị thương a.
Phương Chính nhún vai, buông tay nói:
- Vậy không có biện pháp nào khác, chờ đi.
- Chờ? Bọn hắn đi tìm người, nếu còn chờ, chúng ta...
Tỉnh Nghiên bày ra bộ dáng có thể chúng ta sẽ bị đánh đập.
Phương Chính cười nói:
- Không có việc gì, hôm nay bằng tăng muốn độ người.
Nói xong, Phương Chính trực tiếp ngồi xếp bằng trước cửa thôn, lẳng lặng chờ.
Tỉnh Nghiên có chút mộng bức, về phần thôn dân, nhìn thấy Phương Chính muốn lưu lại để bảo vệ bọn hắn, tự nhiên là cảm kích vô cùng. Nhưng mà vẫn nhao nhao mở miệng, khuyên Phương Chính rời đi.
- Đại sư, hảo ý của người, chúng tôi tâm lĩnh, nhưng mà đám người kia không phải người tốt. Sau lưng còn có người bảo kê, cậu lưu lại, sợ là sẽ gặp họa.
Một vị lão nhân khuyên bảo.
Phương Chính cười nói:
- A Di Đà Phật, thí chủ nói lời ấy là sai rồi, Ngã Phật có nói, tôi không vào địa ngục thì ai vào địa ngục? Chuyện này, bần tăng đã gặp, tuyệt đối không thể khoanh tay đứng nhìn.
Kỳ thật, nếu vừa rồi Phương Chính muốn giữ mấy tên tóc vàng kia lại, cũng không khó. Nhưng vấn đề là Phương Chính muốn nhìn một chút, sau lưng mấy tên tóc vàng này còn có những ai! Không làm thì thôi, đã làm thì phải làm cho sạch sẽ, để tránh lưu lại tai hoạ ngầm cho các thôn dân, dẫn tới phiền toái lớn hơn.
Các thôn dân khuyên nhủ nửa ngày, Phương Chính cũng không có ý tứ rời đi, thời gian trôi qua từng giây từng phút.
Đúng lúc này, nơi xa truyền đến một trận tiếng động cơ ô tô, sau đó, hai chiếc xe lao thẳng đến trước cửa thôn.
Trong xe, tên lùn tóc vàng ngồi bên cạnh một tên nam tử to con, nói:
- Hồ Tử ca, lần này anh nhất định phải làm chủ cho tôi. Đám thôn dân kia quá con mẹ nó không biết điều đi, tôi muốn giáo huấn người, bọn hắn lại dám đối nghịch với tôi! Đây rõ ràng là không để Hồ Tử ca vào mắt a.
- Được rồi, đừng lải nhải nữa, lát nữa tôi sẽ giúp cậu phân bình mọi chuyện. Nhưng mà cậu nhớ kỹ cho tôi, sau này bớt đi vào trong thôn phá phách đi.
Hồ Tử nói.
- Hồ Tử ca, anh không biết đấy thôi, tôi là phát hiện ra con đường phát tài, nếu không, tôi đi tới cái thôn rách này làm gì chứ. Còn không bằng đi theo đại ca lăn lộn trên các tuyến xe.
Tên lùn tóc vàng cười nói.
- Miêu Long, tôi còn nói sao cậu lại không theo tôi ra đường lăn lộn nữa, hóa ra là có đường phát tài mới. Đường quái gì thế hả? Nói ca ca nghe một chút.
Hồ Tử cười.
- Ha ha, con đường này rất dễ kiếm tiền, quan trọng là cảnh sát cũng không thể quản chúng ta.
Trong lúc nói đùa, tên lùn tóc vàng hạ thấp giọng, đang muốn nói rõ hơn.
Lái xe mở miệng:
- Hồ Tử, đến rồi, nói các huynh đệ chuẩn bị đi, xuống xe thể hiện uy phong nào! Tôi muốn xem thử, là cháu trai nhà ai mà dám đánh huynh đệ của chúng ta.
- Vẫn là Kiều ca bá đạo, trở về tôi mời các anh ăn cơm.
Tên lùn tóc vàng cũng cười.
Khi đang nói chuyện, đám người xuống xe, những người này đều là đám du thủ du thực ở phụ cận, không có công việc làm, chỉ biết chơi bời lêu lổng, hay làm chút chuyện trộm gà bắt chó, kéo nhau lăn lộn rồi tự nhận là giang hồ. Hôm nay tên lùn tóc vàng bị đánh, đương nhiên là đám huynh đệ thường xuyên nhậu nhẹt khoác lác với nhau này cũng muốn kéo tới.