Chương 164: Chương Thứ Ba
Tên lùn tóc vàng kéo theo bốn tên huynh đệ của hắn, hùng dũng khí phách giống như gà trống lớn, một đường diễu võ giương oai đi về phía cửa thôn, tiến thẳng đến chỗ Phương Chính, kêu lên:
- Ai u, hòa thượng thối, còn chưa chạy đi sao?! Xem ra hôm nay thật sự phải nắn xương lột da cho mày a! Còn có những lão quỷ kia, vừa rồi cũng thật hung hăng ha... Ha?! Đám chúng mày, ai cũng đừng hòng chạy, ta nói cho chúng mày biết, hòa thượng chạy được nhưng miếu thì không, hôm nay tao muốn cho chúng mày đẹp mắt!
Phương Chính nghe vậy, cười lạnh trong lòng, đứng dậy đi đến trước cửa thôn, chắp tay trước ngực nói:
- A Di Đà Phật, thí chủ, anh mang một thân lệ khí, nghiệp lực quá nặng, nếu chậm chạp không làm việc thiện, sợ là sẽ có hậu quả xấu.
- Con mẹ mày, đừng nói với tao những thứ vô dụng này! Mày đánh huynh đệ của tao, bồi thường tiền đi, một vạn! Thiếu một xu, tao chặt một cánh tay của mày!
Miêu Long nói xong, bổ sung thêm một câu:
- Hồ Tử ca, chính là tiểu tử này phá hỏng chuyện tốt của tôi!
Hồ Tử đứng ở phía sau bốn tên tóc vàng ngưu cao mã đại, nên hắn cũng không nhìn rõ tình huống phía trước. Nhằm làm nổi bật thân phận áp trận của bản thân, hắn căn bản không có đi ra phía trước, chỉ chờ nghe triệu hoán. Miêu Long vừa nói, Hồ Tử ưỡn ngực một cái, bày ra phong phạm một vị đại ca, đi tới, cất cao giọng nói:
- Ai dám khi dễ huynh đệ bọn tao? Không muốn sống nữa sao? Đứng ra cho tao xem một chút!
Phương Chính nghe tiếng nhìn lại, vừa nhìn thấy, lập tức vui vẻ! Tên này hắn nhận biết, thậm chí là có chút quen thuộc, chẳng phải chính là tên trộm đồ trên xe bị hắn dọa chạy mất dép đấy sao? Mấy ngày không gặp, còn nhảy lên làm chỗ dựa cho người ta a!
Phương Chính chắp tay trước ngực, tuyên một câu Phật hiệu:
- A Di Đà Phật, thí chủ, đã lâu không gặp.
- Đừng có con mẹ nó thấy sang bắt quàng làm họ, Hồ Tử ca nhận biết mày sao? Nực cười!
Miêu Long há mồm trực tiếp mắng, hiện tại đông người, dư thừa lực lượng, không mắng không bày ra được thân phận.
Kết quả, lời vừa thốt ra, đã nghe sau đầu có tiếng gió!
Hồ Tử đã nghĩ tới vô số phương thức tạo dáng ra sân, thậm chí còn suy nghĩ có cần học tập phong phạm của Phát ca một chút hay không, kết quả, vừa ngẩng đầu lên, nhìn thấy Phương Chính, sợ đến mềm nhũn cả chân, kém chút nữa quỳ xuống! Đó chính là hòa thượng đã vặn đao của hắn thành bánh quai chèo, hại hắn chạy trong đất tuyết nửa ngày, chân cẳng đều đông cứng, trở về còn mơ thấy ác mộng!
Kết quả, có đáng chết không chứ, Miêu Long còn mắng chửi! Đây là muốn gây cho hắn đại phiền toái a!
Thế là Hồ Tử không cần suy nghĩ, đưa tay lập tức quất tới một tát!
Ba!
- Ai u, con mẹ nó ai đánh... Hồ Tử ca, anh đánh tôi làm gì a?
Miêu Long ôm cái gáy nóng rát, ủy khuất hỏi.
Hồ Tử nói:
- Đánh mày? Tao không lột da mày đã là không tệ rồi! Lăn qua một bên đi!
Miêu Long một mặt mộng bức, đây là tình huống gì?
Không đợi Miêu Long nói chuyện, Hồ Tử đã tiến tới trước mặt Phương Chính, lấy ra một điếu thuốc nói:
- Đại sư, à ừ, hút điếu thuốc không?
Phương Chính lắc đầu nói:
- Bần tăng không hút thuốc, thí chủ, anh và vị thí chủ này là cùng một bọn?
Miêu Long đang muốn gật đầu, Hồ Tử đã quả quyết lắc đầu nói:
- Quen biết, không phải cùng một bọn. À ừ, chuyện này, các cậu đây là có chuyện gì mâu thuẫn a?
Tỉnh Nghiên nhìn Phương Chính, nhìn lại Hồ Tử, hiểu được điều gì, tiến lên thuật lại đại khái mọi chuyện một lần.
Hồ Tử nghe xong, thuốc lá trong tay xoạch một tiếng đã rơi trên mặt đất, trầm giọng nói:
- Miêu Long, con mẹ mày, mau tới đây cho tao!
- Hồ Tử ca, thế nào, thế nào?
Miêu Long hỏi.
Ba!
Hồ Tử trở tay trực tiếp đánh ra một cái tát!
- Hồ Tử ca, sao anh lại đánh tôi?
Miêu Long bị vả mặt, khóe miệng ứa máu. Mấy tên tóc vàng khác cũng có chút gấp gáp.
Hồ Tử mắng:
- Con mẹ mày, trộm cướp cũng phải có đạo đức, có hiểu không hả? Con mẹ mày, lợi dụng lòng tốt của người dân cả nước để kiếm tiền? Lương tâm của mày bị chó ăn rồi sao?!
Miêu Long nghe vậy, ngây ngẩn cả người, sau đó cũng nổi nóng, kêu lên:
- Hồ Tử, con mẹ nó, anh nổi điên gì hả? Bây giờ anh lại mắng tôi? Anh quên là anh đã làm những chuyện gì hả? Anh cũng không phải thứ gì tốt!
- Lão tử đúng thật là không phải thứ gì tốt, không sai, lão tử trộm tiền đấy, nhưng mà lão tử cũng có điểm mấu chốt! Không trộm tiền dùng để cứu người, không trộm tiền của người già, không trộm tiền của trẻ nhỏ! Con mẹ mày thì hay rồi, đi lừa gạt thôn dân nghèo khó! Ngay cả ranh giới làm người cũng kéo xuống dưới đường chân trời! Mày thật giỏi a!
Hồ Tử nổi điên.
Miêu Long đưa tay lau vết máu trên khóe miệng, nói:
- Được, tao xem như thấy rõ rồi, chúng mày là cùng một bọn! Mày bán đứng tao! Gọi mày một tiếng Hồ Tử ca, đó là nể mặt mày, con mẹ nó, cho mày mặt mũi mà không cần a! Các huynh đệ, chơi chết bọn hắn!
Khi đang nói chuyện, Miêu Long đã móc ra một thanh đao xếp, bốn tên tóc vàng khác cũng đồng loạt móc ra bốn thanh đao lưỡi gà.
Hồ Tử thấy vậy, càng thêm giận dữ:
- Đã nói từ trước là không dùng đao, các mày còn mang theo đao?
- Mày lăn con mẹ nó đi, thằng ngu mới không dùng đao! Chúng mày chính là một đám ngu xuẩn, hoặc là quỳ xuống, hoặc là hôm nay lão Miêu tao đâm chết từng tên một!
Miêu Long kêu lên.
Hồ Tử đang muốn mở miệng, một bóng người màu trắng đã đi tới trước mặt Hồ Tử, chắp tay trước ngực nói:
- A Di Đà Phật, thí chủ, vẫn là nên buông đao xuống đi. Anh đã bị nghiệp lực quấn thân, nếu chậm chạp không làm việc thiện, sợ là sẽ gặp vận rủi.
- Hòa thượng mày nói nhảm nhiều quá đi, còn không chịu lăn, tao đâm mày trước!
Miêu Long nói xong, vung vung đao xếp trong tay.
Kết quả là chỉ thấy hoa mắt, một bàn tay đột ngột chụp lấy lưỡi đao!
Hồ Tử thấy vậy, thầm nghĩ:
- Tới rồi! Lại tới rồi!
Miêu Long thì kêu lên:
- Mày muốn làm gì?
Ba!
Đao trong tay Miêu Long trực tiếp gãy đôi!
Mấy tên tóc vàng khác thấy vậy, nổi giận gầm lên một tiếng, vậy mà thật sự vung đao đâm tới.
Hồ Tử mắng:
- Mấy thằng nhãi trứng chưa mọc dưa này thật liều mạng con mẹ nó a! Đại sư cẩn thận!
Tỉnh Nghiên cũng kêu lên:
- Đại sư cẩn thận a!
Kết quả, tất cả bốn thanh đao đều đâm trúng Phương Chính, nhưng đám người lại kinh hãi nghe thấy bốn tiếng đinh đinh đinh đinh! Bốn tiếng kim loại va chạm vang lên, ngay sau đó, đao trong tay bốn người đồng loạt dội ngược ra! Phương Chính xoay người một cái, vung tay lên, lại có bốn tiếng giòn vang ba ba ba ba, cả bốn tên đồng loạt kêu thảm, đao trong tay rơi xuống, bị Phương Chính một tay bắt lấy!
Phương Chính xoay người lại, bốn thanh đao nơi tay, dọa cho Miêu Long hoảng sợ liên tục lui về phía sau, đổi giọng kêu lên:
- Cậu muốn làm gì?! Cậu đừng tới đây a! Tất cả mọi người đều là người văn minh, cậu cũng là người xuất gia, có, có câu... Buông xuống đồ đao, lập địa thành Phật a!
Phương Chính chắp tay trước ngực, chỉ nghe một tiếng răng rắc, bốn thanh đao đồng thời gãy mất!
Miêu Long giống như gặp quỷ, nhìn chằm chằm Phương Chính, không ngừng lui về phía sau.
Phương Chính đột nhiên hỏi:
- Các anh rất thích đao có phải không?
Miêu Long nuốt một ngụm nước bọt, khẽ gật đầu nói:
- Đúng, thích, thanh đao... Thanh đao kia chỉ là... Sưu tầm, lâu lâu lấy ra hù dọa người.
Hắn cảm thấy sợ.
Phương Chính gật đầu nói:
- Rất tốt, hi vọng sau này các anh vẫn sẽ thích đao. Đến khi cảm thấy không thích nữa, thì hãy lên trên núi Nhất Chỉ tìm bần tăng.
Miêu Long hoàn toàn không hiểu nổi lời này có ý gì, nhưng mà đã không còn vũ khí, đối phương lại đông người, khẳng định là chuyện này không thể tiếp tục nữa, nhận thua rồi chạy đi đi! Thế là Miêu Long liên tục gật đầu, sau đó lại gọi mấy tên huynh đệ, lên xe lập tức bỏ chạy.
- Đại sư, chẳng lẽ lại thả bọn hắn đi như vậy sao?
Tỉnh Nghiên không cam lòng hỏi.
Phương Chính khẽ mỉm cười nói:
- Yên tâm, chắc chắn sau này bọn hắn sẽ không dám đến gây sự nữa. Đúng rồi thí chủ, khi nào mới đưa bần tăng về núi Nhất Chỉ a.
Tỉnh Nghiên nghi hoặc nhìn Phương Chính, nói:
- Tại sao lời anh nói lại có chút không đáng tin cậy a.