Lão Nạp Phải Hoàn Tục

Chương 165: Sự Trừng Phạt Đến Từ Phương Chính

Chương 165: Sự Trừng Phạt Đến Từ Phương Chính


         - Yên tâm đi, bọn hắn sẽ không dám tới nữa, nếu dám quay lại, tôi đánh gãy chân bọn hắn.
Hồ Tử tiến lên phía trước nói.
Phương Chính chắp tay trước ngực nói:
- Hồ Tử thí chủ, quay đầu là bờ, nếu còn chấp mê bất ngộ, kết cục của năm người bọn hắn cũng chính là kết cục của các anh.
Hồ Tử có chút mộng bức, mấy người Miêu Long cũng chỉ là bị bẻ gãy đao mà thôi, thế thì tính là kết cục gì? Hồ Tử cũng không để ý, nhưng mà hắn cũng không dám đối nghịch với Phương Chính, tay không bẻ gãy đao, đao thương bất nhập, quá kinh khủng, vội vàng cáo từ rời đi.
Mấy người Hồ Tử rời đi, không còn việc gì nữa, Phương Chính cũng chào tạm biệt thôn dân.
Cuối cùng Tỉnh Nghiên cũng tiết lộ thân phận, cam đoan là chuyện này sẽ được đưa ra ánh sáng, tìm kiếm lực lượng trong xã hội, chân thành giúp đỡ bọn hắn. Các thôn dân vô cùng cảm kích, cùng tiễn đưa Phương Chính và Tỉnh Nghiên rời khỏi thôn. Nhất là tiểu nha đầu Nữu Nữu, còn tự tay xếp hạc giấy để đưa cho Phương Chính, hi vọng hạc giấy có thể mang đến vận may cho hắn.
Phương Chính thận trọng cất giữ, lên xe rời đi. Hoàn toàn không nhìn thấy một ngọn cây phía xa chợt đung đưa một trận, một vòng màu đỏ thoáng qua.
- Đại sư, hỏi một vấn đề có được không?
Trên đường, cuối cùng Tỉnh Nghiên vẫn là nhịn không được hỏi.
Phương Chính đã sớm thấy cô cứ ấp a ấp úng, bây giờ có thể đặt câu hỏi, Phương Chính cũng nhẹ nhàng thở ra. Bằng không hắn cũng thấy khó chịu thay Tỉnh Nghiên.
Tỉnh Nghiên nói:
- Đại sư, chuyện là tôi cũng đã xem qua video anh Nhất Vĩ Độ Giang, anh thật sự đã Nhất Vĩ Độ Giang a?
Phương Chính cười nói:
- Thí chủ nghĩ thế nào?
- Là thật! Đúng không?
Tỉnh Nghiên hỏi.
Phương Chính cười cười, không nói gì.
Trong lòng Tỉnh Nghiên run lên, đây là thừa nhận a! Tiếp tục hỏi:
- Đại sư, video Nhất Vĩ Độ Giang đã truyền ra, ngoài kia có thật nhiều người đang nghị luận về anh. Dư luận chủ yếu vẫn là cho rằng anh sử dụng ảo thuật dân gian, bày trò để nổi danh. Có muốn tôi giúp anh làm sáng tỏ hay không a?
Phương Chính nghe xong, quả quyết lắc đầu, đùa sao, làm sáng tỏ vấn đề này để làm gì? Hắn cũng muốn nổi danh, nhưng nổi danh bằng cách này, sợ là sẽ có rất nhiều phiền toái. Huống chi, chuyện này không thể giải thích rõ ràng, càng nói càng mờ mịt, người ta không tin, nói nhiều hơn nữa cũng chỉ là chuốc thêm tiếng chửi mà thôi. Hắn cũng không muốn bị người ta kéo đoàn lên núi mắng chửi, cuộc sống hiện tại cũng không quá tệ a? Thế là Phương Chính nói:
- Đa tạ ý tốt của thí chủ, nhưng mà loại chuyện này, cũng không cần phải giải thích. Mọi người nghĩ thế nào, lại có quan hệ gì với bần tăng?
Tỉnh Nghiên sững sờ, từ đại hội thư pháp lúc trước, cô vốn cho rằng Phương Chính muốn nhân cơ hội đánh ra danh tiếng, nhưng bây giờ nhìn lại, có lẽ sự tình cũng không phải như vậy. Đây là một đại sư chân chính, không thèm tranh danh lợi! Lập tức nổi lòng tôn kính.
Tỉnh Nghiên lại hỏi:
- Đại sư, có thật là mấy tên tóc vàng kia sẽ không đi quấy rối thôn dân nữa chứ?
- A Di Đà Phật, thí chủ cứ yên tâm, chắc chắn là bọn hắn sẽ không còn tinh lực để đi gây phiền toái cho thôn dân.
Thời khắc này, dáng tươi cười của Phương Chính lại có chút tà ác...
Trên đường đi, hai người cứ câu được câu không như vậy mà trò chuyện, đến buổi trưa, Tỉnh Nghiên cũng đưa Phương Chính về tới núi Nhất Chỉ, Tỉnh Nghiên vốn định lên núi ngồi một chút, lại bị một cuộc điện thoại gọi về gấp.
Phương Chính một mình trở lại trên núi, còn chưa vào cửa, đã thấy một cái bóng màu trắng nhảy tới, Phương Chính cười nói:
- Tiểu tử ngươi, đúng là tai thính a.
Phương Chính vừa nói chuyện, vừa một tay ôm chặt lấy Độc Lang bay nhào mà đến, kết quả, trên đầu Độc Lang đột nhiên có một vật nhỏ nhảy lên, bám theo quần áo của Phương Chính mà leo lên trên bờ vai, kéo lỗ tai Phương Chính, kêu loạn chi chi, phảng phất như đang nói gì.
Phương Chính cười nói:
- Thôi thôi, không có quà gì đâu, bần tăng có thể trở về, không đi mất đã là không tệ rồi, còn đòi quà gì hả.
Vừa nghe là không có quà, Độc Lang lập tức vẩy đuôi rời đi!
Con sóc thì kéo lỗ tai Phương Chính một cái, sau đó mới nhảy lên trên thân Độc Lang, cũng đi!
Phương Chính thấy vậy, lập tức ngây ngẩn cả người, sau đó cười nói:
- Hai tên tiểu tử các ngươi, thật đúng là... Tức chết ta!
Trở lại Nhất Chỉ tự, Phương Chính hít sâu một hơi, buông xuống bọc hành lý trống rỗng, ngẩng đầu nhìn trời, nói:
- Đạo trời sáng tỏ, tạo nghiệt như thế, làm sao có thể buông tha các người?
Mượn lực lượng gia trì của tượng Quan Âm...
- Long ca, chúng ta cứ bỏ qua như vậy?
Trong một căn nhà nông thôn ở vùng ngoại ô huyện Bạch Vân, năm người Miêu Long ngồi trên giường, càng nghĩ đến chuyện ngày hôm nay càng cảm thấy giận dữ.
- Chúng ta đánh không lại tên hòa thượng kia, tạm thời đừng vọng động. Nhưng còn Hồ Tử, hắn thật quá đáng đi, bình thường cũng nhậu với nhau không ít, hôm nay vậy mà lại đi giúp người ngoài! Chuyện này không xong đâu! Còn có đám thôn dân kia, nếu không phải do bọn hắn không nghe lời, chúng ta sẽ thảm như vậy sao? Mất hết mặt mũi...
Miêu Long thở phì phò, một ngụm nốc hết sạch một ly bia trên bàn!
Kết quả, rượu vừa vào trong bụng, Miêu Long đột nhiên kêu thảm một tiếng:
- Ai u! Đau!
Khi đang kêu gào, Miêu Long đã ngã ngửa trên mặt đất, ôm bụng lăn lộn, oa oa kêu thảm.
Dọa cho mấy tên tóc vàng khác đều trợn tròn mắt. một tên hỏi:
- Long ca, anh làm sao vậy?
- Bụng... Trong bụng có thứ gì đó đang sinh trưởng, đau... Đau con mẹ nó a! Đưa tôi đi bệnh viện!
Miêu Long đau đến nỗi mặt mũi vặn vẹo.
Bốn tên đàn em không dám chậm trễ, đang muốn động thủ khiêng người đi, kết quả, thoáng một cái, bốn người đồng thời cảm thấy trong bụng lạnh buốt một trận, ngay sau đó, một trận đau nhức kịch liệt như phiên giang đảo hải truyền đến, bốn người ai u một tiếng, ngã xuống đất, ôm bụng kêu la đau đớn.
Năm người kêu la như sói tru quỷ gào, dọa cho bầy chó trong sân cũng loạn cả lên, cũng sủa gâu gâu inh ỏi. Trong lúc nhất thời, gà bay chó chạy, rốt cục cũng dẫn tới sự chú ý của những người khác, nhìn thấy bộ dáng của năm người như thế, người qua đường cũng giật nảy mình, tranh thủ thời gian gọi điện thoại, không bao lâu sau, năm người đều được đưa vào trong bệnh viện huyện Bạch Vân.
- Đó là thứ đồ gì?!
Bác sĩ nhìn đồ vật trong hình chụp siêu âm, một mặt mộng bức nói.
- Bác sĩ Lạc, thứ này tựa như là một thanh đao a.
Một người khác hoang mang nói.
- Quả thật là rất giống một thanh đao, hình dạng giống nhau như đúc, hơn nữa, đao này còn đang lớn dần. Xem xét những kết quả kiểm tra y tế khác, so với những biểu hiện của sản phụ đang mang thai, giống nhau như đúc. Thật đúng là gặp quỷ, nam nhân lại có thể mang thai một thanh đao? Là thanh đao nào bá đạo như vậy, chơi bọn hắn đến mang thai?
Bác sĩ Lạc hỏi.
Một người bác sĩ khác lắc đầu...
- Cái gì? Chúng tôi mang thai? Mang thai một thanh đao?
Lúc Miêu Long nhìn thấy kết quả, lập tức trợn tròn mắt!
- Thiên chân vạn xác, chính là một thanh đao. Hình chụp siêu âm ở ngay đây, tiên sinh, cậu xem, chuyện tiếp theo, cậu muốn xử lý thế nào. Là sinh ra, hay là...
Bác sĩ Lạc buông buông tay, dùng ánh mắt cậu hiểu đấy nhìn chằm chằm Miêu Long, còn có bốn tên tóc vàng khác.
Miêu Long lập tức kêu lên:
- Sinh cái rắm! Phá thai! Tôi muốn làm người!
- Tiên sinh, tôi phải nhắc nhở cậu, bác sĩ của bệnh viện chúng tôi đều là những bác sĩ giỏi nhất thành phố, nhưng mà chưa có ai từng tiến hành một ca phẫu thuật xử lý cái thai là một thanh đao. Cho nên, nguy hiểm trong chuyện này, các cậu phải tự gánh chịu.
Bác sĩ Lạc nói.
- Nguy hiểm? Nguy hiểm thế nào?
Miêu Long hỏi.
- Nguy hiểm đến tính mạng, trước mắt mà nói, từng giây từng phút, thanh đao này đều đang phát triển, tốc độ không hề chậm. Càng quỷ dị chính là thanh đao này chỉ làm tổn thương nội tạng của cậu, khiến cậu đau đớn kịch liệt, nhưng lại không nguy hiểm đến tính mạng. Hơn hết là nó nối liền một chỗ với rất nhiều dây thần kinh của cậu, chúng tôi làm phẫu thuật, nếu may mắn, có thể phá đi, nếu xui xẻo, cậu có thể sẽ bị liệt, xui hơn nữa, càng không tốt...


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất