Chương 168: Sinh Suốt Đêm
Ba người còn lại nhìn thấy Miêu Long và Đại Khuê cao lớn nhất đều bị Phương Chính bắt như bắt gà con rồi ném ra ngoài, lập tức bị dọa sợ, sắc mặt hoàn toàn trắng bệch.
Phương Chính quay đầu, chắp tay trước ngực, tuyên một câu Phật hiệu nói:
- A Di Đà Phật, ba vị thí chủ, có cần giúp một tay không?
- Không cần, không cần, chúng tôi tự đi là được rồi.
Ba người không dám nằm ăn vạ nữa, vội vàng bò dậy, lộn nhào ra ngoài.
Loảng xoảng!
Cửa lớn đóng chặt!
Năm người Miêu Long thấy vậy, nhìn nhau, đều thấy được vẻ xấu hổ giận dữ trong mắt nhau. Nhưng mà Miêu Long vẫn cố nén lửa giận trong lòng, xử lý thanh đao trong bụng trước đã, sau đó mới tìm Phương Chính tính tổng nợ! Thậm chí đã suy nghĩ có cần một mồi lửa đốt sạch tòa chùa chiền này đi hay không!
Miêu Long kêu lên:
- Đại sư, đừng đóng cửa a, chúng tôi thật sự thành tâm xin lỗi, nhận sai mà tới. Đại sư lòng dạ từ bi, cậu không thể thấy chết không cứu a!
- A Di Đà Phật, các vị thí chủ, trời không còn sớm, mau chóng xuống núi đi thôi.
Phương Chính nói xong, không thèm để ý tới mấy người ngoài cửa, đi thẳng về phòng ngủ. Mấy người này, đã nhận giáo huấn như vậy, nhưng vẫn là một thân lệ khí và nghiệp lực, dạng người này, Phương Chính thật sự là tìm không ra lý do để tha thứ cho bọn hắn.
Nhất là những chuyện bọn hắn đã làm, đơn giản chính là hạ thấp ranh giới đạo đức cuối cùng của xã hội, đây cũng không phải là chuyện một người đúng hay sai, mà là tai họa đối với toàn bộ xã hội! Dạng người này, Phương Chính không thể tha thứ dễ dàng như vậy, chính hắn cũng không thể thuyết phục bản thân.
Đợi nửa ngày, trong viện tự cũng không còn động tĩnh gì nữa.
Trời tối, gió lạnh nổi lên, nhiệt độ giảm xuống, năm tên tóc vàng ngoài cửa lạnh run lập cập.
- Long ca, làm sao bây giờ? Cứ chờ như vậy sao?
Một người hỏi.
- Chờ? Chờ cái rắm a! Rõ ràng là hắn không chịu tha thứ cho chúng tôi! Đã như vậy, tôi cũng không khách khí nữa! Phóng hỏa, đốt sạch tòa chùa chiền này! Đại Khuê, cậu chặn cửa lại, bất luận thế nào cũng không được để hắn chạy ra ngoài.
Miêu Long nói.
Đại Khuê nghe vậy, cắn răng nói:
- Được!
- Mấy người các cậu đi nhặt củi với tôi, trên núi này có nhiều củi khô, chất đầy củi khô xung quanh chùa chiền, gió lớn như thế, một mồi lửa là đủ tiễn hắn về trời.
Miêu Long âm lãnh nói.
Mấy người lên tiếng đáp lại, bắt đầu bận rộn, rất nhanh, từng đống từng đống củi khô được xếp chồng lên bên ngoài Nhất Chỉ tự. Cái bụng của năm người không nhỏ, nhưng đồ vật trong bụng cuối cùng vẫn không phải là đứa bé, mặc dù vận động mạnh, đau nhức, nhưng cũng không nguy hiểm đến tính mạng.
Phương Chính không nghe thấy thanh âm huyên náo phía bên ngoài, nhưng Độc Lang nằm ngủ trong ổ chó lại nghe được rõ ràng, đi tới cửa, đẩy đẩy cửa, đẩy không ra, thế là đi tới dưới cây Bồ Đề, kêu ô ô hai tiếng.
Con sóc mắt mờ buồn ngủ nhô đầu ra, nhìn Độc Lang, sau đó nhón chân nhìn xem phía ngoài tường, phát hiện tình huống tựa hồ không đúng lắm! Thế là con sóc leo lên ngọn cây, nhìn xuống, nhìn thấy mấy người lén lén lút lút, trông bộ dáng không giống người tốt. Con sóc lập tức leo qua đầu tường nhìn thêm một chút, sau đó cấp tốc chạy về phía phòng thiền.
- Ba!
- Ai u, tiểu tử ngươi, đêm không ngủ, chạy tới làm loạn gì hả?
Phương Chính nhấc tay gạt ra chiếc giày trên mặt, buồn bực nói.
- Chi chi chi...
Con sóc giơ lên móng vuốt, khoa tay một hồi, sau đó lại chổng mông lên làm một động tác đang sắp xếp gì đó.
Sau khi nghe xong, Phương Chính cả giận nói:
- Đám người chết không hối cải này, muốn chơi? Đi!
Phương Chính mang giày vào, ra khỏi phòng thiền, đang muốn xông ra, nhưng mà vừa đi đến cửa lớn, Phương Chính bỗng nhiên cười.
Năm tên tóc vàng ở ngoài cửa bận rộn chuẩn bị nửa ngày, một lần nữa tụ lại một chỗ, tên nào cũng ôm lưng, mệt mỏi thở hồng hộc.
- Long ca, làm sao bây giờ? Thật sự đốt a?
- Nói nhảm, tránh ra, để tôi châm lửa.
Miêu Long nói xong, lấy ra một cái bật lửa, đi đến chỗ đống củi khô, âm tàn nói:
- Mày không để chúng tao dễ chịu, tao sẽ để cho mày đi chết! Đi chết đi, con lừa trọc!
Hoàn toàn không phát hiện, trong khoảnh khắc đó, thế giới lặng yên phát sinh biến hóa!
- Ai u... Con mẹ nó, lại tới nữa, sắp sinh, sinh...
Miêu Long đột nhiên ngồi sụp xuống dưới đất, ngao ngao kêu to, sau đó dùng sức, phốc phốc!
Hai thanh đao lần lượt phun ra ngoài, cả người mệt lả nằm xuôi trên mặt đất, không nhúc nhích nổi.
Bên kia, Đại Khuê, Nhị Khuê, Lô Quân, Tề Phi cũng đồng loạt ngã xuống đất, ngao ngao kêu to.
- Đại Khuê, cậu đừng cắn tay tôi a, đau!
- Nhị Khuê, con mẹ cậu, đừng bóp trứng của tôi!
- Tề Phi, cậu cắn chân tôi làm gì?
- Ọe...
...
Mấy phút sau, năm người chật vật nằm giữa trời đất đầy tuyết, nước mắt đầm đìa nhìn hai thanh đao dưới háng.
Đại Khuê khổ bức mà nói:
- Cuối cùng cũng kết thúc, sinh xong lần này, không cần sinh thêm nữa a?
- Có lẽ thế, đốt mồi lửa rồi tranh thủ thời gian xuống núi.
Miêu Long một lần nữa đứng lên, đang muốn châm lửa, kết quả, vừa cầm bật lửa lên, kêu ngao một tiếng lại ôm bụng quỵ xuống mặt đất:
- Con mẹ nó, lại tới rồi! Có hết hay không a!
- May mà chúng ta không đi đốt lửa, chùa miếu này quá tà môn.
Đại Khuê vừa nói dứt lời, bụng đột nhiên đau nhức, vẫn là cảm giác ngày xưa, hương vị ngày xưa, quen thuộc như vậy, lại mang thai rồi!
Bên kia, bọn người Nhị Khuê cũng đều kêu thảm, cả đám lăn lộn đầy đất, đau suốt một tiếng đồng hồ mới thôi, nhưng bụng lại nhô lên, mấy người khổ cực phát hiện, nghỉ ngơi một hồi, sau đó lại sinh tiếp!
- Cứu mạng a!
Năm người tê tâm liệt phế kêu gào.
Phốc phốc phốc!
Lại có ba thanh đao được sinh ra, năm người giống như là được vớt ra từ trong vũng nước, toàn thân đều ướt đẫm, trên trán đều là mồ hôi lạnh, sắc mặt tái nhợt, đừng nói là đứng lên, ngồi dậy cũng tốn sức.
- Long ca, đi thôi. Tôi không muốn sinh nữa đâu.
Đại Khuê nói.
- Ăn thiệt thòi lớn như thế, không đốt chết tên hòa thượng khốn kiếp này, tôi không cam tâm.
Miêu Long lại muốn nhặt lấy bật lửa, kết quả, trong nháy mắt khi nhặt được…
- Mẹ nó! Lại tới nữa!
Miêu Long ôm bụng lăn lộn đầy đất, Đại Khuê nói:
- Tôi đã biết, chúng ta vừa làm chuyện xấu, lập tức mang thai!
- Chúng ta cũng không có làm a, là Long ca làm.
Nhị Khuê kêu lên.
- Nhưng mà đống củi là chúng ta làm ra.
Đại Khuê nói.
Tiếng nói vừa dứt, Đại Khuê chỉ cảm thấy trong bụng lại bắt đầu đau đớn kịch liệt, khóc không ra nước mắt nói:
- Lại bắt đầu, cứu mạng a!
...
Mười mấy phút sau, rốt cục Miêu Long cũng thuận lợi sinh xong, xoay người, cả giận nói:
- Tôi không tin tà, tôi muốn đốt...
Miêu Long còn chưa nhặt được cái bật lửa, chỉ thấy một bàn chân lớn đạp đến, bịch một tiếng, đạp cho hắn người ngã ngựa đổ.
- Đại Khuê, cậu muốn làm gì?
Miêu Long nổi giận mắng.
Đại Khuê cũng nổi giận:
- Còn đốt nữa hả, cậu chưa sinh đủ, nhưng chúng tôi thì sinh đủ rồi! Tôi không chơi với cậu nữa! Sau này tôi muốn làm người tốt, tôi không muốn nhìn thấy đao nữa, tôi cũng không muốn tiếp tục sinh đao!
Nói xong, Đại Khuê lảo đảo đứng lên, đi đến bên tường, ôm lấy bó củi của bản thân ném qua một bên, sau đó thở hồng hộc đi xuống dưới núi, vừa đi vừa nói:
- Còn không nhìn ra hả? Cứ làm chuyện xấu, là phải sinh đao! Tôi muốn làm người tốt.
- Có quỷ mới tin cậu.
Miêu Long lại muốn nhặt lấy bật lửa, Nhị Khuê vội vàng đạp tới một cước, sau đó cũng ôm lấy bó củi do hắn nhặt được, ném đi, đi theo Đại Khuê xuống núi.
Tề Phi và Lô Quân hai mặt nhìn nhau, không biết nên lựa chọn thế nào.
Miêu Long mắng:
- Đại Khuê, Nhị Khuê, hai tên chết tiệt các cậu, đúng là không có chí khí.
Sau đó Miêu Long lại nhặt lấy bật lửa, lần này Tề Phi và Lô Quân không có ngăn cản.
Đại Khuê và Nhị Khuê chuẩn bị xuống núi, chợt nghe sau lưng vang lên tiếng kêu thảm thiết, hai người gần như là theo bản năng ngồi xuống ôm bụng, chờ đợi cơn đau...
Kết quả, hai người chờ nửa ngày, một chút cảm giác cũng không có!
- Đại ca, dường như chúng ta không có chuyện gì a.
Nhị Khuê nói.
Đại Khuê gãi gãi đầu nói:
- Quả nhiên là hậu quả do làm chuyện xấu, chúng tôi xem như là bỏ gian tà theo chính nghĩa, cải tà quy chính, cho nên không trừng phạt chúng tôi nữa. Chúng tôi đi nhanh lên, sau này phải phân rõ giới hạn với mấy người này, cả đời không qua lại với nhau nữa. Không được, thế này vẫn chưa được, tôi quyết định, tôi vừa xuống núi, lập tức đi tự thú, khai ra tất cả chuyện xấu đã làm từ trước đến giờ. Bằng không, trong lòng không yên. Huynh đệ, cậu thì sao?
- Đại ca, tôi nghe lời cậu, dù sao thì chúng tôi cũng chỉ là trộm vặt móc túi, lừa gạt người, hẳn là không có tội lớn gì đâu.
Hai người thương lượng xong, vội vàng muốn xuống núi.
Kết quả, bỗng nhiên nghe được có người mắng to ở sau lưng:
- Miêu Long, tự cậu chơi đi! Chúng tôi không giúp cậu nữa! Tôi cũng muốn cải tà quy chính, không sinh đao nữa!
Sau đó Tề Phi và Lô Quân cũng đuổi tới, hai người cũng không phải người ngu, bọn hắn sinh con, Đại Khuê và Nhị Khuê lại không có chuyện gì, sự tình đã rõ ràng như con rận trên đầu tên trọc.
Miêu Long nhìn bọn người Đại Khuê, Nhị Khuê, nhìn lại cái bật lửa, trong lòng cũng có chút sợ hãi, có vẻ như chuyện này thật sự có lên quan đến làm chuyện xấu a.
Đúng lúc này, cửa lớn của Nhất Chỉ tự mở ra, Phương Chính một thân Tăng Y Màu Trắng, toàn thân tản ra Phật quang bước đến. Phương Chính chắp tay trước ngực nói:
- A Di Đà Phật, thí chủ, bể khổ vô biên, quay đầu là bờ.
Miêu Long nhìn Phương Chính, nhìn lại cái bật lửa, cả giận nói:
- Là mày làm, có đúng không? Con mẹ nó, mày tra tấn lão tử như thế, lão tử liều mạng với mày!
- Hồ đồ ngu xuẩn, vậy thì cứ ở nơi này sinh đi, khi nào sinh đủ rồi, không thích đao nữa, lại đến tìm bần tăng.
Phương Chính nói xong, lui lại một bước, cửa lớn đóng chặt!
Mà Miêu Long vừa rút đao xông tới lại phảng phất như nhìn thấy trên cửa lớn xuất hiện một tôn Nộ Mục Kim Cương, một bàn tay đánh tới, ngao một tiếng, trực tiếp bị đánh bay ra ngoài. Vừa rơi xuống đất, không chờ hắn đứng lên, trong bụng lại bắt đầu có thứ gì đó sinh trưởng...
A...
Nhìn bộ dáng thê thảm của Miêu Long, bốn người Đại Khuê, Nhị Khuê, Tề Phi, Lô Quân bị dọa đến sợ run cả người. Cuối cùng, bốn người dứt khoát quỳ xuống, nhìn về phía Nhất Chỉ tự, liên tục lễ bái nói:
- Phật sống a, chúng tôi đã biết sai, sau này nhất định sẽ cố gắng sửa chữa, làm người thật tốt, cầu xin tha thứ!
- A Di Đà Phật.
Một tiếng niệm Phật vang lên, trước mặt bốn người xuất hiện một hòa thượng áo trắng, người này đứng trên đài hoa sen, dáng vẻ trang nghiêm, phảng phất như đang tản ra Phật quang!
Thấy cảnh này, bốn người càng thêm xác định Phương Chính chính là Phật sống, căn bản không hề ý thức được, hết thảy những thứ này, chẳng qua chỉ là giấc mộng mà thôi! Vừa vào Nhất Mộng Hoàng Lương, làm sao phân rõ chân thực và hư ảo?
Phương Chính nói:
- Bốn người các anh, trong lòng còn có tâm ăn năn, hôm nay bần tăng cũng không làm khó các anh nữa. Nhưng mà, nếu ngày sau còn dám làm loạn, sẽ giống như Miêu Long kia, ngày đêm sinh đao, sinh đủ bảy bảy bốn mươi chín thanh đao rồi lại nói.
Bốn người nghe xong, sợ đến nỗi toàn thân nhũn ra, cuống quít dập đầu, cam đoan sau này sẽ không làm bất cứ chuyện xấu gì nữa, nhất định sẽ làm người tốt.
Lúc này Phương Chính mới gật đầu nói:
- Chờ ở đây đi, nếu hắn chịu sửa đổi, các anh cùng nhau xuống núi.
Phương Chính nói xong, đột ngột biến mất.