Lão Nạp Phải Hoàn Tục

Chương 167: Đi!

Chương 167: Đi!


         - Người cũng đã chết, nghiệp lực có tiêu hay không lại có ý nghĩa gì chứ?
Phương Chính không hiểu hỏi.
- Sau khi hiểu rõ, chủ động gánh chịu nhân quả, sẽ có thể tiêu trừ nghiệp lực, chí ít thì kiếp sau sẽ không còn bị nhân quả ảnh hưởng. Xuống dưới địa ngục cũng không phải chịu sự tra tấn quá thống khổ. Còn những người đến chết vẫn chưa hối cải kia, cho dù đã tiếp nhận sự trừng phạt của nhân quả, cũng sẽ không tiêu trừ hết được, bọn hắn muốn tiêu trừ nghiệp lực, khó gấp mười lần những người chủ động sửa đổi. Còn sống thì khó chịu, chết càng thảm hại hơn. Cho nên, muốn tiêu trừ nghiệp lực, ngoại trừ phải tích góp công đức, còn có chính là tiếp nhận nỗi khổ của nhân quả.
Hệ thống nói.
Phương Chính gật gật đầu, vẫn còn có chút không hiểu, hỏi:
- Nói như vậy, mặc kệ là đối phương có chịu sửa đổi hay không, chỉ cần thừa nhận nghiệp lực thống khổ gấp mười lần là có thể tiêu trừ nghiệp lực?
- Tâm không thay đổi, sẽ không ngừng làm ác, nghiệp lực lại sinh ra không ngừng, làm sao có thể tiêu trừ hết? Chỉ có đến khi chết, mới là thời điểm tính tổng nợ. Mười tám tầng địa ngục, chính là để cho dạng người này hưởng thụ.
Hệ thống nói.
Nghe đến đó, rốt cục Phương Chính cũng hiểu rõ vì sao Phật lại có pháp tướng Minh vương, Phật cũng không phải là một người từ bi đơn giản như vậy, đối đãi với người tốt thì tốt, đối đãi với ác nhân thì ác! Mà những thứ này, từ trước đến giờ Phương Chính đều không nghĩ ra, rốt cục bây giờ cũng nghĩ rõ rồi.
Cùng lúc đó, dưới chân núi Nhất Chỉ.
- Long ca, nơi này chính là núi Nhất Chỉ sao? Cao như vậy...
Một tên to con ngẩng đầu nhìn con đường mòn lên núi, khổ bức nói. Đồng thời đưa tay sờ lên bụng lớn, hắn muốn khóc!
- Cao hơn nữa cũng phải đi lên, đao cũng đã sinh, mặt cũng vứt sạch, chuyện này sao có thể bỏ qua như thế? Đi, đi lên!
Miêu Long nói xong, dẫn đầu đi lên.
- Long ca, gặp hòa thượng kia rồi, chúng ta nên làm thế nào đây? Quỳ xuống đất sám hối?
Một người hỏi.
Sắc mặt Miêu Long vô cùng âm trầm, nói:
- Sám hối cái rắm! Tên khốn này làm chúng ta sinh đao, tao sẽ cho hắn ăn đao!
- Long ca, hòa thượng kia rất tà môn a, đánh không lại.
Một tên tóc vàng khác lo lắng nói.
- Đánh không lại thì tao dùng trí, tao không tin, đao đâm không chết hắn, chẳng lẽ lửa cũng không đốt chết hắn được!
Miêu Long âm tàn nói.
- Long... Long ca, không cần như vậy chứ.
Vừa nghe thấy muốn giết người, bốn tên tóc vàng khác sợ đến toàn thân run rẩy, nói chuyện cũng run run.
- Hắn làm chúng ta mất mặt, tao muốn cho hắn đi chết!
Miêu Long nói đến đây, nhìn lướt qua bốn người còn lại, nói:
- Yên tâm, thật sự xảy ra chuyện, tao gánh hết.
Còn trong lòng nghĩ thế nào, cũng chỉ có một mình Miêu Long biết được.
Bốn người đưa mắt nhìn nhau, lời gì cũng không nói.
Năm người đi một mạch lên trên núi Nhất Chỉ, quả nhiên là nhìn thấy một tòa chùa chiền, nhìn nhau một cái, sau đó bước nhanh tới.
Giờ khắc này, mặt trời đã xuống tới phía tây, tùy thời sẽ tối.
Phương Chính vừa vặn chuẩn bị ăn cơm tối, đang lên trên mạng xem tin tức. Cố ý tìm xem Nhất Vĩ Độ Giang, quả nhiên là giống như Tỉnh Nghiên nói, mặc dù có không ít lượt xem, nhưng cũng không có ai coi chuyện này là thật, mặc kệ bao nhiêu người lên tiếng đảm bảo video được quay chụp chân thật, đều sẽ bị nước bọt dìm chết trong nháy mắt.
- Nhất Vĩ Độ Giang? Hòa thượng này thật sự cho rằng người trong thiên hạ đều não tàn sao! Sao các cậu không làm thêm một cái Bộ Bộ Sinh Liên?
- Làm giả cũng phải có ranh giới cuối cùng chứ, ít nhất cũng phải hợp Logic có được không? Những ngày này quản trị mạng làm việc kiểu gì, loại video này cũng đưa lên được?
- Đại sư này là nhịn không nổi, vượt sông đi tìm ni cô a?
- Kỹ năng này lợi hại a, sau này muốn khai quang, đi tìm nữ nhân trăng hoa, dù bị đuổi chạy cũng có thể chạy thật tiêu sái.
- Lầu trên bớt ngu đi, có kỹ năng soái như thế, còn cần đi tìm nữ nhân trăng hoa sao?
- Tôi muốn nói, hòa thượng này thật đẹp trai, tôi muốn sinh con cho hắn!
- Lầu trên, chú ý giới tính của cậu!
- Lầu trên không phục sao? Tuy tôi là thân nam nhân, nhưng tôi có một tâm hồn thiếu nữ thuần khiết, không phục sao? Không phục, chúng ta song phi?
- $#... @#$

Mặc dù bị châm chọc, nhưng mà Phương Chính vẫn xem say sưa ngon lành, không hề tức giận. Thậm chí sau khi đọc đến cuối cùng, còn hùa theo nhắn lại:
- Mọi người nói đúng.
Kết quả còn nhận được hai like, Phương Chính lập tức cười một tiếng, không nghĩ tới lần đầu tiên bình luận lại được like, còn là tự bôi đen bản thân mới có được, cảm giác này, thật đúng là vừa đau mà vừa sảng khoái.
Phương Chính tiếp tục tìm kiếm Thiệt Trán Liên Hoa, kết quả lại khiến Phương Chính ngoài ý muốn, vậy mà chỉ có kiến thức phổ cập, không có bất kỳ tin tức gì liên quan. Lại tìm kiếm pháp hội Nghênh Xuân Cầu Phúc ở Bạch Vân tự, lập tức xuất hiện rất nhiều nội dung liên quan, thậm chí Phương Chính còn tìm được bản thân từ trong một tấm hình, mặc dù chỉ đứng trong góc, nhưng vẫn khiến Phương Chính đắc ý một hồi, tốt xấu gì cũng là được lên tin tức chính quy, trọng điểm là không bị ai mắng!
Phương Chính cẩn thận tìm kiếm một hồi, kết quả là phát hiện, trên internet không có tin tức nào liên quan đến sự tình Thiệt Trán Liên Hoa do hắn làm ra.
Phương Chính quả thực hơi kinh ngạc, chẳng lẽ Thiệt Trán Liên Hoa lại không rung động bằng Nhất Vĩ Độ Giang? Không nên a...
Phương Chính tiếp tục tìm kiếm nam nhân mang thai, quả nhiên xuất hiện mấy tin tức, trong đó có một cái là tin cũ: nam nhân mang thai cục gạch, nhưng cũng không có bao nhiêu người chú ý, không có bao nhiêu lượt xem. Phương Chính cười cười, tiếp tục tìm kiếm tin tức mang thai thanh đao. Kết quả cũng chỉ là mấy dòng nghị luận liên quan trong một bài đăng trên Wechat, nhưng mà đại đa số bình luận đều là không tin có việc này. Nhưng mà chủ nhân của Blog lại phi thường khẳng định, bảo đảm là thật sự có việc này, đồng thời còn truyền ra địa chỉ, ai không tin có thể tự đi kiểm chứng.
Phương Chính vuốt vuốt mũi, sợ là chuyện này sẽ gây ồn ào đây. Nhưng mà Phương Chính cũng không lo lắng, những chuyện thế này, nếu người trong cuộc không thừa nhận, không có đông người chứng kiến, ai mà tin a! Có video, cũng không ai tin! Mấy tên tóc vàng kia, đoán chừng là có đánh chết, bọn hắn cũng sẽ không thừa nhận. Đương nhiên, nếu như bọn hắn muốn cá chết lưới rách, Phương Chính cũng không sợ, chuyện này có quan hệ gì với hắn? Chỉ bằng vài lời nói của mấy tên tóc vàng?
Ngay lúc Phương Chính đang xem tin tức say sưa, bên ngoài bỗng nhiên truyền đến tiếng hô hoán, Phương Chính vừa nghe thấy thanh âm này, lập tức vui vẻ:
- Vậy mà tới rất nhanh, ha ha.
Nói xong, Phương Chính cất lại điện thoại di động, ra khỏi hậu viện, đi đến tiền viện. Vừa vặn nhìn thấy năm tên nam tử ôm bụng lớn đứng tựa vào cây Bồ Đề.
Vừa thấy mặt, Miêu Long lập tức nhướn lên lông mày, giận dữ hét:
- Con lừa trọc, cái này có phải là việc tốt mày làm ra hay không?!
Phương Chính nhìn thanh đao trong tay Miêu Long, khẽ mỉm cười nói:
- Thí chủ sinh rất nhanh a, là sinh thường hay sinh mổ?
- Mổ con em mày, con mẹ nó tao muốn mạng mày!
Miêu Long nổi giận gầm lên một tiếng, tay cầm đao trực tiếp chém tới.
Phương Chính không hề sợ hãi, chỉ đứng ở đó, nhàn nhạt nói ra:
- Xem ra, mới sinh một thanh đao, thí chủ vẫn chưa hài lòng a. Không bằng sinh thêm một thanh? Hay là chơi luôn song bào thai?
Két két...
Miêu Long hoảng sợ, lập tức ngừng lại ngay tại chỗ, đau đớn kịch liệt trước đó, vừa trôi qua không bao lâu, lại sinh một thanh? Còn song bào con mẹ nó thai? Như vậy thì ai chịu nổi! Nếu tiếp tục nhập viện, mặt mũi này xem như hoàn toàn mất hết!
- Mày… Tên yêu tăng nhà mày, tao cho mày biết, Miêu Long tao không phải loại người nhát gan! Nếu hôm nay mày không cho tao một câu trả lời đàng hoàng, mày nhất định sẽ hối hận!
Miêu Long cứng cổ kêu lên, đồng thời vung tay lên:
- Chúng mày còn nhìn gì nữa? Xông lên a!
Bốn người Đại Khuê, Nhị Khuê, Tề Phi, Lô Quân nhìn nhau, hô to một tiếng, vung đao vọt lên.
- Xem ra các vị thí chủ vẫn còn rất thích đao, có phải một thanh vẫn còn quá ít hay không, vậy thì sinh ba đi.
Phương Chính vừa nói dứt lời, Tống Tử!
- Ngao ô!
Miêu Long, Đại Khuê, Nhị Khuê, Tề Phi, Lô Quân, năm người đồng thời kinh hô một tiếng, xoay người ngã xuống đất, ôm bụng kêu to ngao ngao, nỗi đau này đau đến tận tâm, đau thấu xương, đau tê tâm liệt phế, trọng điểm là nỗi đau vô cùng quen thuộc! Không cần đi bệnh viện, chỉ cần xem cảm giác này, chắc chắn là lại mang thai! Hơn nữa còn không ít!
- Đau đau đau...
Đại Khuê ôm bụng lăn lộn, lăn qua lăn lại.
- Ai u, đại sư tha mạng a, chúng tôi biết sai.
Nhị Khuê cũng gọi theo.
Miêu Long cũng đau đớn không chịu nổi, kêu lên:
- Đại sư, đại sư... Tôi sai rồi, dừng lại đi. Dừng đi...
Dũng khí để Miêu Long dám đối mặt với Phương Chính trước đó đều đến từ lòng không tin tà, không tin Phương Chính thật sự có bản lĩnh có thể làm bọn hắn mang thai. Nhưng mà, một lần có lẽ là trùng hợp, hai lần chắc chắn là bản lĩnh thật sự. Dạng người này, không thể trêu vào, ít nhất là không thể công khai trêu vào!
Lập tức nhận sai.
Phương Chính nhìn năm người đang kêu khóc, căn bản không có ý tứ dìu bọn hắn lên. Giống như lời hệ thống nói, trên người hắn có công đức, còn có Thiên Nhãn, nhìn vạn vật rõ ràng thấu đáo hơn người bình thường rất nhiều, nhất là đối với những thứ tiêu cực như lệ khí, nghiệp lực, chỉ cần liếc mắt là nhìn ra.
Năm người trước mắt mặc dù khóc rất thương tâm, nhưng thực chất, lệ khí, nghiệp lực bên trong cũng không có giảm bớt chút nào, thậm chí còn đang tăng thêm! Dạng người này, nếu nói bọn hắn đã biết sai, đánh chết Phương Chính cũng không tin! Đây rõ ràng là năm tên ác ôn đến chết cũng không hối cải!
Nghĩ đến đây, Phương Chính chắp tay trước ngực nói:
- A Di Đà Phật, các vị thí chủ, trời sắp tối rồi, bổn viện tự cũng muốn đóng cửa, từ chối tiếp khách. Nếu các vị muốn dâng hương cầu Phật, có thể đi vào trong đại điện. Nếu không có việc gì khác, thừa dịp trời còn chưa tối, tranh thủ thời gian xuống núi đi thôi. Muốn sinh con, vẫn là đi bệnh viện chính quy mới tốt. Ân... Sinh đao cũng vậy.
Năm người nghe xong, lập tức ngây ngẩn cả người, đây là có ý gì? Thế này không giống với kịch bản ban đầu của bọn hắn a! Chẳng phải là hòa thượng này nên lòng dạ từ bi, bất kể hiềm khích lúc trước mà tha cho bọn hắn sao? Kết quả sao lại là trực tiếp đuổi người!
Miêu Long nói:
- Đại sư, chúng tôi thật sự đã biết sai. Xin cậu lấy mấy thanh đao trong bụng chúng tôi ra đi a, chúng tôi lập tức đi ngay không được sao? Cậu nói xem, chúng tôi thân là năm đại nam nhân, sinh con cũng được, sao lại đi sinh năm thanh đao, chuyện này làm sao nói với người đây?
- Đúng vậy a, đại sư, còn xin thủ hạ lưu tình. Chúng tôi thật sự biết sai rồi, sau này tuyệt đối không dám làm loạn.
Một tên tóc vàng kêu lên.
Phương Chính chắp tay trước ngực, mỉm cười nói:
- Các vị thí chủ, các cậu vẫn nên nghĩ kỹ rồi lại đến. Chùa chiền muốn đóng cửa, xuống núi nên đi sớm, trời tối lại trơn trượt, đi đường núi nguy hiểm.
- Đại sư, nếu cậu không chịu giải quyết thanh đao trong bụng cho chúng tôi, chúng tôi sẽ không đi!
Miêu Long dẫn đầu bắt đầu chơi xấu!
Bốn tên tóc vàng khác cũng kêu lên theo:
- Đúng! Nếu cậu không chịu giải quyết thanh đao trong bụng cho chúng tôi, chúng tôi sẽ không đi đâu hết! Cứ ở lại chùa của cậu!
Nói xong, năm người ngẩng đầu nhìn Phương Chính, chỉ thấy hòa thượng áo trắng trước mắt này bỗng nhiên cười, cười rất hiền hoà, rất rực rỡ.
- Chẳng lẽ được rồi?
Trong lòng năm người khẽ động, niềm hi vọng dâng lên, nhưng mà sau một khắc.
- Ai ai ai, đại sư, cậu buông tay a, buông tay... Ai u!
Bành! Bành!
Hai tiếng trầm đục do mông đít nện xuống đất truyền đến, hóa ra là Miêu Long và một tên tóc vàng cao lớn thô kệch bị Phương Chính mỗi tay một tên xách cổ ném ra ngoài, mặc cho hai tên này giãy giụa thế nào, cũng không thể thoát khỏi bàn tay Phương Chính. Cuối cùng là được cưỡi mây lướt gió, bị ném mạnh ra ngoài!


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất