Chương 170: Xin Giúp Đỡ
Phương Chính lập tức bắt lấy cái đuôi của hắn, kéo hắn quay về, cười mắng:
- Tên quỷ lười nhà ngươi, vừa nghe làm việc đã bỏ chạy? Hiện tại cửa lớn cũng bị chặn rồi, ngươi có thể chạy đi đâu? Thành thành thật thật làm việc đi, nếu không, không cho ăn cơm.
Độc Lang nghẹn ngào kêu gào, biểu thị bất mãn, nhưng bị Phương Chính uy hiếp không cho ăn cơm, vẫn là thành thành thật thật, bị Phương Chính cột tấm ván gỗ trước mũi, biến sói thành động cơ đẩy tuyết.
Nhờ ăn Linh mễ, uống nước sạch vô căn mỗi ngày, thể chất của Độc Lang càng ngày càng khỏe mạnh, chỉ nói đến khí lực, so với thời điểm hắn mới tới, đã cường đại hơn không biết bao nhiêu lần. Bây giờ đi làm việc, tự nhiên cũng là mười phần năng suất.
Phương Chính một tay thuổng sắt, hắn vẫn thường xuyên luyện Đại Lực Kim Cương Chưởng, tự nhiên cũng là vung xẻng như bay, một người một sói dốc sức làm việc, rất nhanh, một con đường nhỏ đã được dọn ra. Chỉ có điều chưa được dài lắm, năm trăm mét.
Ném thuổng sắt đi, Phương Chính thở hồng hộc vỗ đầu Độc Lang nói:
- Hôm nay làm tới đây thôi, ngày mai tiếp tục.
Nói xong, Phương Chính lập tức trở về phòng, sưởi ấm, lấy điện thoại di động ra, chăm chú ôn lại kinh Phật đã đọc qua.
Sau khi trải qua sự kiện ở Bạch Vân tự, Phương Chính cũng đã rút kinh nghiệm, mặc kệ sau này có hoàn tục hay không, không muốn ra ngoài đường bị mất mặt, thành thành thật thật nghiên tập kinh Phật, lĩnh ngộ Phật pháp mới là đạo lý đúng đắn. Không thể hoàn toàn trông cậy vào hệ thống, có quá nhiều biến số. Đây cũng xem như là ngã một lần khôn hơn một chút.
- Hệ thống a, ta cứ đọc từng trang từng trang thế này, tốc độ cũng quá chậm đi. Ngươi không có năng lực gì hỗ trợ thêm sao?
Phương Chính hỏi.
- Ngươi nên thỏa mãn đi, nhờ ăn Linh mễ và uống nước sạch vô căn mỗi ngày, trí nhớ và năng lực phân tích của ngươi đã vượt xa người bình thường rồi. Kinh Phật cũng không phải là ta đưa cho ngươi, ngươi cần tự mình xem, tự mình lĩnh ngộ. Không có đường tắt, tự nỗ lực đi.
Hệ thống nói.
Phương Chính bĩu môi nói:
- Võ công thì có thể trống rỗng truyền thụ, kinh Phật lại không thể sao?
- Kinh bất khinh truyền, đã cho ngươi kinh thư, còn phải giúp ngươi xem hiểu, vậy ngươi xem kinh Phật làm gì?
Phương Chính không phản bác được, đã không thể trông cậy vào hệ thống, cũng chỉ có thể tự mình tĩnh tâm xem kinh Phật. Cũng may, từ nhỏ Phương Chính đã có thể xem được nửa cuốn kinh thư cũ kỹ, bây giờ xem một quyển kinh thư mới toanh, tự nhiên cũng sẽ không cảm thấy nhàm chán.
Cùng lúc đó, một nơi nào đó ở thành phố Hắc Sơn, trong một khu biệt thự cấp cao.
- Chính là chỗ này?
Chu Lâm đứng ở cửa ra vào, nhìn cảnh sắc trước mắt, chỉ cảm thấy nơi này rất quen thuộc! Mặc dù chưa từng tới, nhưng chắc chắn là cô đã gặp qua ở nơi nào đó rồi.
- Đúng a, chính là chỗ này. Nơi này vốn là một khu biệt thự hạng sang, đoàn làm phim chúng tôi tạm thời vẫn chưa tìm được một địa điểm làm việc thích hợp. Hiện tại đang ở tạm trong khu biệt thự này, đi thôi, ở ngay phía trước thôi.
Một nam tử chỉ vào tòa nhà lầu kiểu dáng Châu Âu ở xa xa, nói.
Chu Lâm gật gật đầu, theo chân đi lên phía trước, càng đi càng cảm thấy thật quen thuộc, đến khi đứng trước cửa nhà lầu, cô đột nhiên nghĩ tới điều gì!
Chẳng phải đây chính là cảnh tượng cô nhìn thấy được trong giấc mộng lúc trước sao! Chỉ khác một chỗ mà thôi, khi đó là góc nhìn thứ ba, hiện tại là góc nhìn thứ nhất! Đột nhiên quay đầu nhìn lại hai tên nam tử dẫn cô tới đây, giống nhau như đúc!
- Chu tiểu thư, làm sao a?
Nam tử hỏi.
Chu Lâm hít sâu một hơi, ra vẻ bình tĩnh nói:
- Không có việc gì, chỉ là chưa từng đặt chân tới một khu biệt thự sang trọng như vậy, phòng ốc nơi này thật xa xỉ a.
Khi đang nói chuyện, Chu Lâm lặng lẽ mở trên điện thoại di động, nhấn xuống một phím tắt đã được thiết lập từ sớm.
“Ngươi là của ta...”
Một đoạn nhạc quen thuộc vang lên, Chu Lâm ngượng ngùng nói:
- Không có ý tứ, có một cuộc điện thoại.
Hai tên nam tử cũng không nghĩ quá nhiều, chỉ đứng chờ tại chỗ, Chu Lâm đi đến một bên khác, tiếng nói chuyện chợt cao chợt thấp:
- Cái gì? Hắn xảy ra tai nạn xe cộ?! Được được được, cậu chờ một chút, tôi lập tức tới ngay, chờ tôi a!
Nói xong, Chu Lâm nói:
- Thật sự xin lỗi, bạn trai của tôi xảy ra tai nạn xe cộ, tôi phải đi xem một chút.
Nói xong lập tức chạy đi.
Hai tên nam tử thấy vậy, lập tức kêu lên:
- Chu tiểu thư, đây là một dự án phim lớn, bỏ qua lần này là không còn cơ hội khác đâu!
- Lớn đến thế nào cũng không quan trọng bằng mạng người, nếu được, xin nhờ đại ca giữ chỗ giúp tôi a, xong việc tôi sẽ quay trở lại ngay.
Chu Lâm chạy mất dạng, giống như một làn khói.
Hai nam tử thấy vậy, cũng là bất đắc dĩ, một người trong đó nói:
- Con đàn bà này cũng tạm được, đáng tiếc, cá sắp cắn câu lại chạy mất.
- Sao lại chạy mất, không phải sao, sẽ còn quay trở lại a.
Một tên nam tử khác cười nói, sau đó lấy điện thoại ra, nói:
- Mục tiêu kế tiếp.
Chu Lâm chạy khỏi khu biệt thự, lập tức gọi xe taxi, sau đó cấp tốc báo cảnh sát.
...
Không bao lâu sau, một đầu tin tức trở thành đề tài nói chuyện của dân cư thành phố Hắc Sơn trong mỗi lần trà nước ăn nhậu.
- Lừa tiền lừa sắc, mềm mỏng không được là dùng vũ lực a.
- Mấy tên cặn bã này nên chết hết đi, nghe nói còn có mấy cô gái bị hại, nhưng đều sợ hình ảnh video bị tung lên mạng, nên không dám báo cảnh sát. Bây giờ thì xong rồi, đã bắt hết.
...
Chu Lâm xem tin tức, trong lòng vẫn là một trận hoảng sợ, ngồi trong nhà, ngây ngốc nhìn lên trần nhà, trong lúc mơ hồ, phảng phất như thấy được một hòa thượng đầu trọc:
- Nếu không nhờ đại sư, sợ là ta đã xảy ra chuyện rồi. Có thời gian phải đi thăm hắn một chút, gặp mặt cảm ơn mới được. Nhưng mà, làm sao hắn biết được ta sẽ gặp phải chuyện như vậy? Đoán trước? Thần tiên? Phật Tổ?
...
Thời gian trôi qua nhanh chóng, theo một tiếng sấm mùa xuân nổ vang, rốt cục tuyết đọng trên đỉnh núi cũng bắt đầu hòa tan, cây dương liễu bắt đầu nảy mầm non, sức sống dạt dào, phảng phất như toàn bộ thế giới đều đang sống lại.
Phương Chính đứng bên cạnh một gốc cây liễu, hái xuống một cành non, nhẹ nhàng xoa nắn vỏ cây, xoa cho vỏ cây và thân khô bên trong tách rời ra, sau đó nhẹ nhàng kéo một phát, thân cây khô bị rút ra, vỏ cây thì vẫn giữ được hình ống tròn. Sau đó lại lột đi một nửa lớp vỏ ngoài khô cứng ở một đầu vỏ cây, giữ lại lớp vỏ non xanh ở bên trong, đặt vào trong miệng, nhẹ nhàng thổi.
- Tuu...
- Ha ha, kỹ thuật của tôi vẫn là thành thạo như thế, ha ha.
Loại còi bằng vỏ cây liễu này, là một trong những món đồ chơi Phương Chính phải làm vào mùa xuân hàng năm, không phải vì chơi vui gì, cũng không thổi ra được tiếng nhạc gì đặc sắc, chỉ đơn giản là ưa thích cảm giác này. Phương Chính thổi, con sóc lập tức dựng lên lỗ tai, nhảy lên trên bờ vai Phương Chính, nghiêng nghiêng cái đầu, tò mò nhìn món đồ chơi trong miệng Phương Chính.
Phương Chính cười hắc hắc, tiếp tục thổi.
- Tuu!
Con sóc lui về phía sau, nhưng lập tức, lại hiếu kỳ xông tới.
- Tuu!
Bây giờ con sóc không lui lại nữa, mà ghé vào trên mặt Phương Chính, kém chút nữa đã dán mặt lên trên cái còi, mắt to tròn, vô cùng tò mò.
Phương Chính thấy vậy, trực tiếp nhét cái còi vào trong miệng con sóc, cười nói:
- Thổi hơi vào.
Con sóc gian xảo như tặc, nhìn thoáng qua Phương Chính, xoay cái mông lập tức bỏ chạy, leo lên trên cây, thổi một hơi.
- Tuu!
Vậy mà thật sự thổi ra tiếng, Phương Chính cũng khẽ sững sờ, không nghĩ tới vậy mà thật sự thành công. Con sóc cũng ngạc nhiên, sau đó tựa như phát hiện đại lục mới, hưng phấn nhảy xuống, nhảy loạn tưng tưng, vừa thổi còi vừa chạy đi tìm Độc Lang.
Bắt đầu từ một ngày này, trong viện tự xuất hiện một con sóc cưỡi trên thân Độc Lang, một đường thổi còi.
Hai ngày đầu, Phương Chính còn cảm thấy vui vẻ, thời gian lâu dài, ảnh hưởng nghiêm trọng đến việc nghiên tập kinh Phật của hắn, trực tiếp đuổi một sói một sóc ra ngoài.
Cúi đầu xuống, Phương Chính phát hiện, trên Wechat vậy mà lại có một thông báo màu đỏ sáng lên.
Phương Chính ấn mở, xem xét, Triệu Đại Đồng gửi tới một tin tức:
- Đại sư, xảy ra chuyện, xin giúp đỡ a!