Lão Nạp Phải Hoàn Tục

Chương 171: Một Phút Đồng Hồ Quá Dài

Chương 171: Một Phút Đồng Hồ Quá Dài


         Phương Chính nhăn mày lại, trường học của Triệu Đại Đồng cách núi Nhất Chỉ phi thường xa, tiểu tử này lại tìm hắn nhờ hỗ trợ? Chuyện này có chút kỳ quái a, lẽ ra hắn nên tìm cha mẹ, lão sư, cảnh sát gì đấy mới phải a? Nhưng mà Phương Chính vẫn trả lời:
- Xảy ra chuyện gì?
- Đại sư, Phương Vân Tĩnh xảy ra chuyện, hiện tại suốt ngày cứ muốn tìm chết, hôm nay kém chút đã nhảy lầu. Hiện tại mọi người đang thay phiên nhau trông chừng cô ấy a... Sợ không cẩn thận một chút, người cũng không còn nữa. Hiện tại, lão sư và cảnh sát đều đã tới trường học, nhưng cũng không có biện pháp khuyên bảo cô ấy. Cô ấy căn bản không nói một lời nào, cũng không chịu ăn cơm, bác sĩ tâm lý cũng không làm gì được... Tôi nghĩ tới nghĩ lui, cũng chỉ có thể nghĩ đến anh, anh xem, có cách nào giúp đỡ cô không a?
Triệu Đại Đồng nói.
Phương Chính nghe vậy, sờ sờ đầu trọc, thở dài nói:
- Quả thật là có chút phiền phức.
Trường học của Triệu Đại Đồng ở bên ngoài thành phố Hắc Sơn, thuộc địa phận thành phố Cát Lâm. Một nơi xa xôi như vậy, ngay cả lộ phí đi một vòng Phương Chính cũng góp khổng nổi!
- Hệ thống, thần thông Nhất Mộng Hoàng Lương của ta có thể bao phủ xa như vậy không a?
Cách duy nhất để Phương Chính có thể giúp một tay, cũng chỉ có môn thần thông này.
- Không thể, nhưng mà, nếu thần thông của ngươi thăng cấp, có thể thông qua đường tắt để tiến hành.
Hệ thống nói.
Phương Chính nghe xong, lập tức mừng rỡ nói:
- Nhất Mộng Hoàng Lương cũng có thể thăng cấp?
- Đương nhiên.
Hệ thống sảng khoái trả lời.
- Làm sao để thăng cấp?
- Rất đơn giản, dùng tiền là được.
Phương Chính nghe xong, mặt già tối sầm, quả nhiên, cũng chỉ có những lúc đòi tiền, hệ thống chết tiệt này mới có thể tích cực trả lời câu hỏi như vậy! Nhưng mà cứu người như cứu hỏa, Phương Chính vẫn hỏi thăm:
- Bao nhiêu tiền?
- Không nhiều, chỉ cần năm mươi vạn.
Thanh âm của hệ thống mang theo một chút hớn hở.
Trên trán Phương Chính lại nổi đầy hắc tuyến, con hàng này chắc chắn là cố ý! Nhất định là đã xem túi tiền của hắn rồi mới chào giá! Phương Chính thở hổn hển, tức giận nói:
- Hệ thống, ngươi cảm thấy ngươi làm như vậy có được không hả?
- Vẫn được.
Hệ thống nói.
Hai mắt Phương Chính lật một cái, phảng phất như thấy được cái đuôi ác ma phía sau mông hệ thống, còn hàng này nào phải là hệ thống Phật Tổ, rõ ràng chính là hệ thống ác ma hám tiền a!
Phương Chính hít sâu một hơi nói:
- Ta cần một lời giải thích hợp lý, ngươi không thể rao giá trên trời.
Hệ thống nói:
- Rao giá trên trời? Ngươi cho rằng thần thông rất rẻ mạt sao? Trong tất cả các môn thần thông, Thiên Nhãn là rẻ nhất, cũng là tác dụng xác đáng nhất, nhưng Thiên Nhãn lại có nhiều đẳng cấp nhất, thật sự muốn tăng cấp Thiên Nhãn đến tối đa, giá tiền đó sẽ khiến ngươi hiểu được cái gì gọi là khó kiếm tiền. Nhất Mộng Hoàng Lương không có nhiều đẳng cấp như vậy, chỉ có ba đẳng cấp, bây giờ ngươi đang là cấp 0, nhưng muốn tăng lên cấp 1, cần có năm trăm ngàn, lên cấp 2 là năm mươi triệu, lên cấp 3 chính là năm tỉ!
- Năm tỉ?!
Hai mắt Phương Chính lật một cái, kém chút trực tiếp hôn mê, người giàu nhất thế giới cũng chỉ có mấy chục tỉ mà thôi. Mặc dù có rất nhiều người, tính hết toàn bộ tài sản cũng lên được trăm tỉ ngàn tỉ, nhưng mà số tài sản kia có bao nhiêu có thể lập tức biến thành tiền mặt, dùng để tiêu xài? Ngoại trừ nhà nước, không ai có thể làm được!
Mà một tiểu hòa thượng như Phương Chính, trong tay chỉ có một tòa miếu hoang, muốn kiếm được năm tỉ? Phương Chính bấm đốt ngón tay tính toán, cho dù hắn đập xương bán tủy bán hết máu, đời này cũng vô vọng.
- Hệ thống, thế này cũng quá đen tối đi?
Phương Chính không cam lòng hỏi.
- Không thì phải thế nào? Một đồng một thần thông? Thần thông đã vượt ra khỏi nhận thức của thế giới này, năng lực như vậy, năm tỉ đã là rất rẻ rồi.
Hệ thống nói.
Phương Chính ngẫm lại, nói vậy cũng rất có đạo lý, vấn đề là thật đắt giá a...
Đúng lúc này, Wechat lại rung lên.
Triệu Đại Đồng gửi tới một video, chỉ thấy trong video có một nữ nữ đứng trên tầng thượng, đang muốn nhảy xuống, đúng lúc này, một nhân viên cứu hộ phi thân nhào tới, một tay ôm lấy cô! Hai người lộn nhào một vòng trên không trung, sau đó rơi thẳng xuống, nhưng nhân viên cứu hộ còn có dây thừng bảo hộ giữ chặt, hai người bị lực kéo của sợi dây kéo đi, va mạnh vào vách tường, trong thời khắc mấu chốt, nhân viên cứu hộ đưa lưng ra làm đệm, mới giúp cho nữ tử tránh khỏi tổn thương. Khoảng cách tuy xa, không nhìn rõ dung mạo, nhưng lờ mờ vẫn có thể nhìn thấy nữ tử trong video chính là Phương Vân Tĩnh.
Nhìn thấy một màn nguy hiểm này, Phương Chính thở dài, nhân viên cứu hộ người ta cũng không quen biết gì nữ tử kia, nhưng trong thời khắc mấu chốt vẫn là liều mình cứu giúp, một tên hòa thượng như hắn, ngày ngày hô hào độ người, tích đức làm việc thiện, tích lũy công đức để hoàn tục... Bây giờ có chuyện cần hắn giúp đỡ, lại còn lề mề chậm chạp! Quả thật là có chút mất mặt.
Nghĩ đến ngày trước, lúc mấy người này lên núi, Phương Vân Tĩnh một mặt điềm đạm, ôn hòa khiêm tốn, còn mang theo vài phần tài trí xinh đẹp, Phương Chính thật sự khó có thể liên tưởng Phương Vân Tĩnh đến một nữ tử nhảy lầu tự tử. Vừa liên tưởng đến, ngoại trừ tiếc hận, vẫn là tiếc hận...
Phương Chính nói:
- Thôi, tu sửa chùa chiền vẫn là để sau đi. Hệ thống, năm mươi vạn về túi ngươi, thăng cấp Nhất Mộng Hoàng Lương cho ta!
- Ngươi chuẩn bị xong chưa?
Hệ thống nói.
Phương Chính tối sầm mặt già nói:
- Khi nào rồi mà ngươi còn đùa giỡn? Đừng làm rộn, trực tiếp thăng cấp!
- Đinh! Trong quá trình thăng cấp, có thể sẽ đau đớn một chút...
- Ngao ô... Đây mà là đau một chút sao? A...
Trên núi Nhất Chỉ, chim rừng bay loạn, Độc Lang nhảy tưng, con sóc cũng bị dọa sợ, vội chạy đến xem xét tình huống...
- Ai u... Hệ thống, ta đã đau bao lâu?
Phương Chính ôm đầu, nước mắt đầm đìa hỏi.
- Một phút.
Hệ thống nói.
Phương Chính cả kinh kêu lên:
- Một phút? Tại sao ta lại cảm thấy giống như hơn một năm? Đau muốn chết... Hệ thống, lần sau thăng cấp, nếu như rất đau, làm phiền ngươi nói trước với ta một tiếng! Còn nữa, đây không phải là đau một chút, đây là đau muốn chết người, ngươi hiểu không?
Phương Chính ôm đầu, đặc biệt nhấn mạnh hai chữ nói trước.
- Đã hiểu, lần sau sẽ nhắc nhở ngươi trước.
Hệ thống nói.
- Lần sau? Ha ha, chờ đến ngày ta viên tịch, ta lại tìm ngươi thăng cấp Nhất Mộng Hoàng Lương.
Phương Chính nói.
- Tại sao phải đợi đến ngày viên tịch?
- Sắp chết đến nơi, một phút có thể kéo dài đến một năm, không phải rất tốt sao?
Phương Chính âm dương quái khí nói.
Hệ thống:
- @#$%...
- Đại sư, thế nào, có giúp được không?
Triệu Đại Đồng thúc giục.
Phương Chính cũng bình tĩnh lại, đau cũng đã đau, thần thông đã tới tay, mau chóng cứu người mới là quan trọng. Sửa sang lại mạch suy nghĩ, sau đó nói:
- Có khả năng, nhưng mà muốn giúp được cô ấy, tôi còn cần một vài thứ hỗ trợ, chút nữa tôi sẽ cho người ta chuyển đồ tới, đến lúc đó, sẽ nói cho cậu biết nên dùng thế nào.
- Thật? Đa tạ đại sư!
Triệu Đại Đồng nghe vậy, lập tức mừng rỡ!
Phương Chính cười khổ một tiếng, hắn cũng không nắm chắc quá nhiều, tiểu tử này vậy mà lại tin tưởng như vậy! Được rồi, người ta đã tín nhiệm hắn như thế, Phương Chính cũng không thể phụ sự tín nhiệm của người ta, vì vậy nói:
- Chút nữa cậu hãy kể lại với bần tăng những chuyện Phương Vân Tĩnh đã trải qua, nhớ kỹ, càng chi tiết càng tốt. Bần tăng đi chuẩn bị vài thứ, sau đó sẽ nhờ chuyển phát nhanh đưa đồ tới cho cậu.
- Được!
Triệu Đại Đồng đáp lại một tiếng, sau đó một tay kéo Hồ Hàn đi qua.
- Đại Đồng, cậu làm gì thế? Tôi đã một đêm chưa có chợp mắt, đã sắp biến thành gấu trúc rồi!
Hồ Hàn ngẩng đầu một cái, mắt đầy tia máu đỏ, phẫn nộ kêu lên.
- Buổi sáng mà ngủ cái rắm a, đứng dậy nào!
Tâm tình của Triệu Đại Đồng đặc biệt tốt, cười ha ha nói.
- Nào ông bà ngươi! Để tôi ngủ! Cậu muốn nào, buổi sáng ngày mai tôi nào với cậu, không nào thì là cháu trai cậu!
Hồ Hàn thật sự buồn ngủ, tối hôm qua là hắn gác đêm, hắn rất ít khi thức đêm, bây giờ chỉ có cảm giác cơ năng toàn thân đều báo hỏng, chuyện gì cũng không muốn làm, chỉ muốn ngủ. Hôm nay đến phiên Triệu Đại Đồng gác đêm.
- Ngày mai là chuyện của ngày mai, còn bây giờ, đại sư đã nói sẽ xuất thủ hỗ trợ, tôi cảm thấy sự tình của Phương Vân Tĩnh có thể được giải quyết rồi.
Triệu Đại Đồng nói.
Hồ Hàn cười ha ha hai tiếng, nói:
- Đại sư đúng là lợi hại, nhưng cách xa ngàn dặm, hắn có thể bay tới hay sao? Quan trọng là đại sư cũng không phải là nhà tâm lý học, chẳng lẽ lại để hắn dùng đôi tay Kỳ Lân kia đánh cho Phương Vân Tĩnh nghĩ thông suốt sao? Đừng làm rộn nữa, để tôi ngủ tiếp...
Nói xong, Hồ Hàn nằm lỳ ở trên giường, ngáy o o.
Một bầu nhiệt huyết ban đầu của Triệu Đại Đồng bị Hồ Hàn xối lên một chậu nước lạnh thế này, chỉ còn lại một chút đốm lửa. Đối với Phương Chính, kỳ thật hắn cũng không nắm chắc bao nhiêu, chẳng qua là cảm thấy Phương Chính rất thần kỳ, ôm suy nghĩ lấy ngựa chết làm ngựa sống mà tìm tới nhờ giúp đỡ.
- Thôi, đại sư đã nói là sẽ ra tay, hết thảy đều để xem kết quả đi. Tôi cũng tận lực... Ai, đêm nay đến phiên tôi gác đêm a… Dung mạo anh tuấn của tôi a...
Triệu Đại Đồng nói xong, nằm lên trên giường, ngủ!
Phương Chính cũng bắt đầu bận rộn, lập tức gọi điện thoại cho Vương Hữu Quý, nhờ hắn mua giúp một chút giấy vàng và mực đỏ mang lên núi.
Không bao lâu, Vương Hữu Quý đi lên, cầm một xấp giấy vàng và một túi mực đỏ đưa cho Phương Chính, tò mò hỏi:
- Tiểu tử, cậu muốn làm gì?
Phương Chính cười ha ha nói:
- Một tên hòa thượng như bần tăng thì còn có thể làm gì? Không có chuyện gì, vẽ bùa mà thôi.
- Vẽ bùa? Thứ đồ chơi này hữu dụng sao? Chùa chiền khác cũng có tặng linh phù, nhưng mà cũng không thấy thứ này có tác dụng gì a. Theo tôi thấy, cũng chỉ là giúp an tâm hơn a?
Vương Hữu Quý nói.
Phương Chính cười nói:
- An tâm cũng là quà a, Vương thí chủ việc gì phải tính toán.
Vương Hữu Quý cảm thấy Phương Chính nói rất có đạo lý, nói:
- Vậy được rồi, cậu xong việc thì vẽ cho tôi một lá, tôi muốn bùa bình an.
- Không biết.
Phương Chính trả lời mười phần dứt khoát.
- Không biết? Chuyện này... Chẳng phải đấy là loại bùa chú đơn giản nhất sao? Những đạo sĩ vân du tứ phương ngẫu nhiên ghé qua đều biết vẽ thứ này, cậu không biết? Vậy cậu biết vẽ gì?
Vương Hữu Quý ngạc nhiên.
Phương Chính nói:
- Bần tăng a, chữ như gà bới, có vẽ được hay không cũng khó nói đây. Mới học được hai ngày, sau này học xong, bần tăng sẽ tặng thí chủ một lá.
Phương Chính cũng không muốn giải thích thêm nhiều, chuyện này căn bản là không thể giải thích rõ ràng.
Vương Hữu Quý cũng không có coi chuyện này ra gì, chỉ coi là Phương Chính nhàn rỗi đến phát chán, vẽ bùa chơi, cười nói:
- Được, chờ cậu học xong, đưa tôi một lá. Đúng rồi, cậu không có việc gì thì tập trung luyện chữ đi, chữ kia của cậu thật là đẹp mắt! Hễ có ai đến nhà chúng tôi, nhìn thấy cặp câu đối cậu viết, cũng đều khen thật đẹp. Lần sau phải viết cho tôi một tấm lớn, tôi dán, tôi treo, nói không chừng mấy năm sau, lại trở nên đắt giá.
Phương Chính cười ha ha, cũng không coi ra gì, chữ của hắn đẹp mắt là thật, nhưng so với Long Phật Văn Thư chân chính, chỉ là một đống phân mà thôi. Thế là Phương Chính đáp ứng không cần nghĩ ngợi, đồng thời nói:
- Vương thí chủ, chút nữa tôi có một thứ muốn gửi chuyển phát nhanh, chú giúp tôi gửi đi có được không?
- Có quản nước không?
Vương Hữu Quý không trả lời, mà là hỏi lại một câu.
Phương Chính cười nói:
- Có.
- Vậy thì không thành vấn đề, ai nha, chờ chùa miếu này của cậu xây dựng thêm, tôi không có việc gì lại lên trên này ở với cậu, chậc chậc, món cơm kia...
Vương Hữu Quý một mặt ước mơ.


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất