Lão Nạp Phải Hoàn Tục

Chương 175: Thì Ra Là Thế

Chương 175: Thì Ra Là Thế


         Cách đó không xa, bốn người cười nói vui vẻ đi ra từ cổng trường, một người trong đó trông có chút quen mắt.
Phương Chính vung tay lên, trong tay có thêm một tấm hình, cột tóc đuôi ngựa, cười lên rất ôn hòa, mang theo một cặp mắt kiếng, ngũ quan văn tĩnh cho người ta một cảm giác tài trí xinh đẹp. Đối chiếu người và ảnh chụp, Phương Chính xác định, đây là chính chủ, Phương Vân Tĩnh!
Mà bên cạnh Phương Vân Tĩnh, chính là phụ thân của nàng Phương Thanh Hà, mẫu thân Phương Thu, đệ đệ Phương Tường Long. Những người này, Triệu Đại Đồng đều đã kể lại với Phương Chính, cho nên Phương Chính lập tức nhận ra được.
Nhưng Phương Chính vẫn không hề động, chỉ lẳng lặng nhìn như thế.
- Cha, mẹ, lão đệ, mọi người đi ngay bây giờ a, đã nói là ở với con ba ngày mà, hiện tại mới có hai ngày a.
Phương Vân Tĩnh lôi kéo tay của mẫu thân, làm nũng nói.
Phương Thu hiền hòa nhéo khuôn mặt nhỏ của Phương Vân Tĩnh một cái, nói:
- Nha đầu con nên thỏa mãn đi! Năm nay một nhà dì út của con nuôi ba con heo, heo con vừa mới mua về, mẹ phải đi xem một chút! Chẳng phải con vẫn luôn than vãn không ăn được thịt heo trong thành phố sao? Năm nay cố ý nuôi để dành cho con, chờ qua Tết, về nhà rồi sẽ cho con ăn đủ!
- Mẹ yêu, quá vĩ đại! Đến, hôn một cái!
Phương Vân Tĩnh tiến lại muốn hôn một cái.
- Thôi đi, vịt xấu xí!
Phương Thu vừa mở miệng đã nói ngay tên một nhân vật nổi tiếng.
Phương Vân Tĩnh kêu lên:
- Ai nha, mẹ nha, mẹ cũng biết vịt xấu xí a? Nhưng có xấu hơn nữa cũng là do mẹ sinh, không có cách, tới đi, hôn một cái!
Nói xong, Phương Vân Tĩnh ba một tiếng, hôn Phương Thu một cái.
Phương Thu giả vờ đẩy ra, cuối cùng vẫn ôm lấy Phương Vân Tĩnh, nói:
- Nha đầu thối, ở lại đây, học cho thật tốt, mặc dù sắp sang xuân rồi, nhưng băng tuyết chỉ mới tan thôi, còn sinh hoạt thường ngày, đừng tiết kiệm tiền, quần áo nên mua thì cứ mua. Còn nữa... Con nên giảm cân đi.
- Mẹ là mẹ ruột của con sao? Mẹ nào lại nói con gái nhà mình như vậy chứ.
Phương Vân Tĩnh buồn bực nói.
Đệ đệ Phương Tường Long ở bên cạnh nghiêm trang nói:
- Tỷ tỷ, lúc trước chị cũng xem như là nữ thần, hiện tại...
- Hiện tại thế nào? Em muốn tạo phản sao?
Phương Vân Tĩnh đối mặt Phương Tường Long lập tức đứng chống nạnh, từ đứa con gái ngoan ngoãn biến thành mẫu dạ xoa.
Đệ đệ khẽ nâng kính mắt, thở dài nói:
- Vẫn là nữ thần.
- Xem như em thức thời.
Phương Vân Tĩnh hài lòng cười.
- Nữ thần mập.
Đệ đệ bổ sung một câu.
Phương Vân Tĩnh một tay bắt lấy Phương Tường Long, không ngừng vò loạn trên đầu hắn, mãi đến khi Phương Tường Long cầu xin tha thứ mới thôi.
Người một nhà náo loạn một hồi, đúng lúc này, Lưu Vân Tô xuất hiện.
Lưu Vân Tô thở hổn hển nói:
- Vân Tĩnh, chủ nhiệm lớp đang tìm cậu. Đến xem một chút đi, tựa như là chuyện học bổng.
Phương Vân Tĩnh nghe xong, hưng phấn kêu lên:
- Thật sao?!
Sau đó, Phương Vân Tĩnh chào tạm biệt cha mẹ đệ đệ, lúc này Phương Thanh Hà quát lớn:
- Xem con kìa, ổn trọng một chút đi.
Phương Vân Tĩnh lập tức le lưỡi, nhưng vẫn cung kính nói:
- Vâng! Thưa lão cha của con!
Phương Thanh Hà lập tức bị chọc cười, phất phất tay nói:
- Được rồi, mau đi đi, đừng để cô giáo đợi lâu. Chúng tôi cũng đi...
Hai bên chào tạm biệt, một nhà Phương Thanh Hà băng qua đường mà đi, Phương Vân Tĩnh thì lưu luyến không rời nhìn theo cha mẹ...
Đúng lúc này, một trận tiếng nổ vang điên cuồng truyền đến, sau đó, giống như một chiếc máy bay sắp cất cánh, một chiếc xe ô tô lao đến! Trong tiếng động cơ xe nổ vang, phảng phất như có thể phát nổ bất cứ lúc nào...
Xe lao tới quá nhanh, quá đột ngột!
Trong nháy mắt, Phương Thanh Hà quay đầu, đang muốn đẩy vợ con ra xa!
Phương Thu vô thức ngăn trước mặt Phương Tường Long...
Nhưng sức người làm sao có thể so với động cơ máy móc?
Chỉ nghe một tiếng oanh!
Đầu xe ô tô vỡ nát, Phương Thu, Phương Tường Long, Phương Thanh Hà, tất cả đều bị đụng bay ra ngoài! Trong tiếng bành bành bành, rơi nện xuống đất, liên tục lăn lộn...
Trong khoảnh khắc đó, tất cả thanh âm trên thế giới này đều trở nên yên tĩnh, chỉ còn lại một mảnh hình tượng nát bấy!
Còn có hình tượng Phương Vân Tĩnh hai tay che mặt, miệng há to, tròng mắt trừng lớn, như kêu sợ hãi, nhưng lại không kêu thành tiếng...
Sau một khắc, Phương Vân Tĩnh điên cuồng xông tới, lại phát hiện, căn bản không biết có thể làm gì, cả người hoang mang, nhìn bên trái một chút, nhìn bên phải một chút, bất lực, khủng hoảng, gào khóc... Tê tâm liệt phế...
Tất cả hình tượng dừng lại ngay thời khắc này, sau đó vỡ nát!
Đồng thời, Phương Vân Tĩnh trong hiện thực đột nhiên mở hai mắt ra, đang muốn phát cuồng! Đám người vội vàng đè nàng lại...
Mà trong thế giới tinh thần của Phương Vân Tĩnh, hình ảnh vỡ nát nhanh chóng gây dựng lại, lại là cửa sân trường, lại là một nhà bốn người...
- A Di Đà Phật, khó trách nàng lại muốn tìm cái chết, bản thân nàng đã chìm đắm vào thế giới tinh thần không cách nào tự kiềm chế. Một màn này lặp đi lặp lại, không ngừng xuất hiện trong chỗ sâu tâm linh của nàng, lần lượt kích thích nàng... Đổi thành bất cứ ai khác, chỉ sợ là cũng sắp điên rồi.
Phương Chính thở dài một tiếng, khẽ giậm chân một cái!
Oanh!
Rốt cục Phương Chính cũng thi triển thần thông Nhất Mộng Hoàng Lương, toàn bộ thế giới lập tức dừng lại!
Tất cả mọi người đều đình chỉ động tác, gió ngừng thổi, bông tuyết ngừng rơi...
Cùng lúc đó, thế giới bên ngoài.
- Nhanh, ngăn cô ấy lại!
Đổng Nguyệt Như thấy Phương Vân Tĩnh một lần nữa nổi điên, vội vàng chạy lên hỗ trợ, đồng thời nghiêm trang chân thành nói:
- Đám trẻ các cậu a, những đồ vật phong kiến mê tín kia, sau này vẫn là bớt tin đi, ai...
Tiếng nói vừa dứt, đã nhìn thấy Phương Vân Tĩnh đột nhiên đình chỉ giãy dụa, sau đó, nét dữ tợn trên mặt biến thành bình tĩnh, tiếp đó lại lộ ra một tia nghi hoặc, sau đó nhắm mắt lại. Hoàn toàn bình tĩnh lại.
Đám người thấy vậy, hai mặt nhìn nhau, không rõ tình huống này là thế nào.
Đổng Nguyệt Như cũng có chút bối rối, vừa rồi nàng cũng đã thấy Phương Vân Tĩnh nổi điên, một trận nổi điên, không qua mười phút tuyệt đối sẽ không bình tĩnh lại. Thế nhưng bây giờ, tại sao chỉ giãy dụa hai ba lần đã trực tiếp an tĩnh lại?
Triệu Đại Đồng nói:
- Tôi cảm thấy...
Câu kế tiếp tuy không nói ra, nhưng mà ý tứ rất rõ ràng.
Đổng Nguyệt Như nói:
- Tiếp tục xem đi.
Đám người gật đầu, đứng vây quanh Phương Vân Tĩnh, chuẩn bị tùy thời xuất thủ áp chế Phương Vân Tĩnh...
Sâu trong tâm linh của Phương Vân Tĩnh.
Hình tượng quay ngược, quay ngược đến một màn Phương Vân Tĩnh nhìn thấy tai nạn xe cộ, chính là một màn quỳ gối gào khóc giữa hiện trường. Trong nháy mắt đó, nỗi bi thương trong lòng Phương Vân Tĩnh một lần nữa phát tác, gào khóc, trong hiện thực lại bắt đầu trở nên điên cuồng!
Đám người liều mạng áp chế...
Phương Chính chỉ đứng bên cạnh Phương Vân Tĩnh, không hề làm gì khác, chỉ là giữ cho một màn này không bị vỡ nát. Để cho kịch bản tiếp tục đi tới đích! Phương Chính rất rõ ràng, nhất định phải đánh vỡ vòng lặp vô hạn này, để cô thấy được tương lai, nhìn thấy hi vọng! Đồng thời phát tiết hết tất cả đau thương trong lòng, nếu không, cô sẽ chỉ khóa mình bên trong lồng giam, vĩnh viễn mắc kẹt trong một màn này, một khắc trước còn được hạnh phúc vây quanh, đảo mắt đã rơi vào địa ngục tuyệt vọng vô tận!
Phương Vân Tĩnh khóc, cảnh tượng chung quanh tiếp tục xoay chuyển, Lưu Vân Tô, Triệu Đại Đồng, vô số học sinh chạy tới,... Có người đang gọi điện thoại, có người đang kiểm tra tình trạng của những người bị thương.
Sau đó, cảnh sát đến, xe cứu thương cũng đến, Phương Thanh Hà, Phương Tường Long, Phương Thu đều được đưa lên xe cứu thương, đưa đi bệnh viện. Phương Vân Tĩnh tự nhiên cũng đi theo, chỉ là ánh mắt của cô có chút mờ mịt...
Phương Chính thấy vậy, thở dài, hắn biết, không thể để cô tiếp tục như vậy. Thế gian có ấm áp, nhưng nếu không cảm nhận được, không nhìn thấy, cô vẫn sẽ như cũ, cầm tù bản thân trong lồng giam băng lãnh.
Thế là Phương Chính chuyển động ý nghĩ một chút.
Phương Thu thức tỉnh, thấp giọng kêu:
- Tiểu Vân...
Trong nháy mắt đó, Phương Vân Tĩnh phảng phất như bị sét đánh! Đột nhiên lấy lại tinh thần, phù phù một tiếng bổ nhào vào bên cạnh Phương Thu, gào khóc nói:
- Mẹ... Mẹ... Mẹ không sao chứ? Mẹ không sao chứ? Mẹ đừng dọa con?
Phương Thu cố gắng gạt ra một nụ cười, nói:
- Tiểu Vân, mẹ không có việc gì.
- Để mẹ cô an tĩnh lại, không nên quấy rầy bà ấy. Cảnh sát giao thông đang mở đường giúp chúng tôi, chẳng mấy chốc nữa sẽ đến bệnh viện.
Y tá an ủi Phương Vân Tĩnh.
Phương Vân Tĩnh liên tục gật đầu, mẹ đã tỉnh, nàng phảng phất như thấy được hi vọng, cả người cũng tỉnh táo hơn không ít.
Bên ngoài, xe cảnh sát đang gào thét, xe dân sự ở phía trước nghe thấy tiếng còi của xe cảnh sát và xe cứu thương ở phía sau, nhao nhao nhường đường. Trung tâm chỉ huy của cảnh sát giao thông vẫn đang một mực điều khiển đèn xanh đèn đỏ, một đường đèn xanh giúp xe cứu thương chạy đến bệnh viện tỉnh bằng tốc độ nhanh nhất!
Đi con đường này vốn cần ba mười phút, thần kỳ làm sao lại chạy tới chỉ trong mười phút!
Mà những điều này, thông qua bộ đàm của một cảnh sát giao thông ngồi trong xe, Phương Vân Tĩnh đều nghe được rất rõ ràng.
Về phần Phương Chính ngồi ở trong góc, Phương Vân Tĩnh phảng phất như không hề nhìn thấy.
Xe cứu thương ngừng lại, Phương Thu, Phương Thanh Hà, Phương Tường Long đều được đưa vào phòng cấp cứu. Phương Vân Tĩnh lại lần nữa cảm nhận được sự bất lực, nhưng mà... Khiến cô ngoài ý muốn chính là có một mảnh tiếng bước chân truyền đến, người tới là chủ nhiệm lớp và các bạn học.
Mọi người mở lời an ủi, đưa lên khăn tay, giúp đỡ bày mưu tính kế.
Thậm chí ngay cả chi phí cấp cứu, chủ nhiệm lớp cũng hỗ trợ trả trước.
Sau đó, không ngừng có người hảo tâm trong xã hội chạy đến, không một ai để lại tên tuổi, thứ duy nhất bọn hắn để lại, chính là tiền, đồng thời còn có một câu nói:
- Nếu cần giúp đỡ, tôi sẽ lại đến!
Nhìn những bóng lưng tới vội vàng, đi càng vội vàng này, hai mắt Phương Vân Tĩnh ẩm ướt, cô không biết nên nói gì cho phải, chỉ có thể không ngừng lặp lại một câu:
- Cảm ơn, cảm ơn...
Cùng lúc đó, bên ngoài, Phương Vân Tĩnh cũng nỉ non trong miệng:
- Cảm ơn, cảm ơn...
Đổng Nguyệt Như nghe xong, hai mắt trừng trừng, một mặt không thể tưởng tượng nổi.
Tôn Nhiễm cũng là như thế, hoảng sợ nói:
- Thật không thể tin nổi, Vân Tĩnh vậy mà lại nói chuyện!
Mã Quyên che miệng, nước mắt lưng tròng, nói:
- Rốt cục cô ấy cũng có một phản ứng khác.
Đổng Nguyệt Như nói:
- Chuyện này...
So với những người khác, cô càng rõ ràng bệnh tình của Phương Vân Tĩnh nghiêm trọng đến mức nào, một người hoàn toàn giam cầm bản thân, nếu không được trị liệu tâm lý, trị liệu dược vật trong một thời gian dài, nhất định là rất khó khỏi bệnh! Chí ít là một câu cảm ơn này, rất khó nói ra...
Nhưng bộ dáng trước mắt này, Đổng Nguyệt Như thật sự có cảm giác như đang gặp quỷ.
Lưu Vân Tô cũng có chút bối rối, nhưng mà vẫn nói:
- Dì Đổng, có phải là biện pháp trị liệu của cô trước đó phát huy tác dụng hay không?
Triệu Đại Đồng lập tức trừng mắt nhìn Lưu Vân Tô một cái, đang muốn nói chuyện, Đổng Nguyệt Như lại mở miệng trước:
- Không phải, trước đó tôi căn bản không có cách nào thôi miên cô ấy...
Lúc này Triệu Đại Đồng mới không lên tiếng.
Ba người Triệu Đại Đồng, Mã Quyên, Hồ Hàn nhìn nhau, đều thấy được vẻ chấn kinh và khẳng định trong mắt nhau, không cần suy nghĩ, đây nhất định là công lao của Phương Chính đại sư! Mấy người càng cảm thấy Phương Chính thần dị vô cùng, trong lòng càng thêm tôn kính.
Sâu trong tâm linh của Phương Vân Tĩnh.
Không ngừng có người hảo tâm đến giúp đỡ, cảm nhận được sự quan tâm của các bạn học xung quanh, của cô giáo, của xã hội, của chính phủ, của trường học, Phương Vân Tĩnh chợt phát hiện, bản thân cũng không phải là hoàn toàn mất đi tất cả, cũng không phải là bất lực như vậy, thế giới này cũng không hề lạnh lẽo như bản thân tưởng tượng! Cả người cũng tốt hơn rất nhiều.


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất