Lão Nạp Phải Hoàn Tục

Chương 181: Con Khỉ Cầu Kinh

Chương 181: Con Khỉ Cầu Kinh


         Phương Chính liếc qua Độc Lang, Dương Hoa nhìn rổ nhỏ treo trên miệng Độc Lang, cười nói:
- Đào rau dại a?
Phương Chính cười nói:
- Đúng vậy a, đầu xuân, rau dại mọc nhiều, cũng nên điều hoà khẩu vị một chút.
- Được rồi, cậu chờ chút.
Dương Hoa chạy vào trong nhà, lấy ra một cây cuốc nhỏ dài chừng một cánh tay, đây là cuốc nhỏ chuyên dùng cho việc đòi hỏi sự tỉ mỉ, cũng là thần binh lợi khí để đào rau dại.
Có cuốc này, Phương Chính lập tức cảm thấy có thể đào được một đống lớn.
Chào tạm biệt Dương Hoa, tiến thẳng đến Nhất Điều Hà.
Hai bên bờ Nhất Điều Hà, là hoàng kim bảo địa rau dại sinh trưởng nhiều nhất, đầu xuân hàng năm, các thôn dân cũng qua lại hai bên để đào rau dại. Mà mùa này, bình thường cũng là không có rau dại gì, chưa qua tháng ba, tuyết chỉ mới tan, đất vẫn còn lạnh, rau dại cũng muốn ngủ đông. Nhưng không biết vì sao, nhiệt độ hai bên bờ Nhất Điều Hà lại cao hơn khu vực xung quanh một chút, vốn dĩ phải tới tháng sáu tháng bảy rau mầm mới bắt đầu lên, còn ở chỗ này, tháng ba đã bắt đầu xuất hiện, đây cũng là loại rau dại Phương Chính thích nhất.
Phương Chính cầm cuốc thuần thục tìm tới từng cây rau mầm vừa mới lú đầu, cẩn thận đào lên từ trong đất, cũng không đào tận gốc, mà là giữ lại bộ rễ, như vậy thì nó sẽ còn mọc ra lại rất nhanh, tránh khỏi tuyệt căn.
Phương Chính đào, Độc Lang ngậm rổ đi theo, chỉ có điều, một đôi mắt sói thỉnh thoảng lại trợn mắt trừng một cái, hiển nhiên, hắn không có hứng thú đối với loại rau dại xanh mơn mởn này.
Con sóc nhìn Phương Chính đào một hồi, đột nhiên nhảy xuống mặt đất, móng vuốt nhỏ đào loạn một trận, rất nhanh, một cây rau mầm đã bị hắn đào lên, sau đó dương dương đắc ý leo lên trên đầu Độc Lang, cầm rau mầm quơ quơ trước mắt Độc Lang, cuối cùng mới nhẹ nhàng ném vào trong rổ. Phảng phất như đang nói:
- Xem tên phế vật nhà ngươi, ta có thể đào, ngươi làm được sao?
Phương Chính thấy vậy, cười nói:
- Nếu có thể làm việc, cũng đừng lười, đào xong sớm một chút, trở về nấu đồ ăn ngon cho các ngươi.
Kết quả, con sóc lập tức ghé vào trên đầu Độc Lang, lè lưỡi, một bộ dáng ta mệt muốn chết rồi, sống chết không chịu động.
Phương Chính chọc chọc bụng nhỏ của tên này, nói:
- Tiểu tử ngươi hết ăn lại nằm, nếu ngươi không chịu làm việc, buổi trưa không có cơm ăn.
Con sóc lập tức nhảy dựng lên, quơ móng vuốt tỏ ý bất mãn, sau đó, tuy không cam lòng nhưng vẫn phải nhảy xuống, nhích cái mông to mọng, đào bên này một gốc, đào bên kia một gốc, trở thành cu li của Phương Chính.
Một người một sóc đào rau dại, rất nhanh, Độc Lang không chịu nổi nữa, cứ đi sau mông thế này thật sự quá khó chịu đi. Tính tình hoang dã nổi lên, ném rổ, thừa dịp Phương Chính không chú ý, nhanh chân bỏ chạy, chạy vào trong bụi cỏ nhảy tưng nhảy loạn, cũng không biết là đang chơi trò gì.
Phương Chính không thèm để ý đến con sói lười này, từ khi gặp được Độc Lang, rốt cục Phương Chính cũng hiểu được vì sao chó husky lại có bộ dáng giống sói đến vậy, đều là một đám hai hàng. Hết ăn lại nằm, ranh ma gian xảo...
Phương Chính tiếp tục đào, con sóc tiến tới, mắt to ngập nước nhìn Phương Chính, tựa như đang nói:
- Ta cũng đi chơi có được không? Con hàng kia cũng đi chơi...
Phương Chính nói:
- Ngươi muốn đi chơi, cũng được thôi, không có cơm trưa...
Con sóc lập tức quay người, tiếp tục đào!
Phương Chính thấy vậy, lập tức vui vẻ, đám tiểu quỷ này, thật đúng là ăn hàng!
Hai người đang đào, đột nhiên nghe thấy sau lưng truyền đến một trận tiếng sói tru, tiếp đó lại có tiếng chi chi quái dị vang lên, Phương Chính vừa quay đầu lại, chỉ thấy một con khỉ lớn ôm rổ một đường phi nước đại, Độc Lang kêu ngao một tiếng đuổi theo, một miệng đoạt lại cái rổ, kết quả, rau dại vẩy ra một đống.
Mà Hầu Tử thì sưu sưu sưu, trèo lên cây, ngồi xổm trên cành cây, cạc cạc chi chi quơ nắm đấm:
- Chó chết, có bản lĩnh ngươi đi lên đây, chúng ta đại chiến ba trăm hiệp, gia gia chấp ngươi ba chiêu, đánh cho cha mẹ ngươi cũng nhận không ra!
Phương Chính nghe được thanh âm này, giọng điệu nói chuyện này, làm sao lại quen thuộc như vậy chứ? Nhìn kỹ, quả nhiên là thật quen mắt!
Phương Chính còn chưa đi qua, Độc Lang đã không nhịn được, hắn nghe không hiểu Hầu Tử đang nói gì, nhưng mà dám thừa dịp hắn không phòng bị, trộm rổ rau do hắn canh giữ? Chuyện này làm sao có thể bỏ qua? Lười biếng đi chơi đã là khai ân ngoài vòng pháp luật, nếu làm mất đồ, có còn cơm tối hay không? Cho nên, Độc Lang gầm loạn một trận, nhảy loạn, hận không thể lập tức biến thành khỉ mà vọt lên cây cắn Hầu Tử một trận, cho hắn nửa đời sau không thể tự lo liệu.
Hai tên này, một tên đu trên cành cây, một tên ngồi trên mặt đất, không chỉ đang mắng to, đồng thời, một tên thì nhảy nhót, một tên quơ nắm đấm. Cuối cùng, Hầu Tử linh cơ khẽ động, bẻ xuống một cành cây, nhắm thẳng Độc Lang đang nhảy nhót, đưa tay ném ra một gậy, ba!
- Ác ô ô...
Trên mặt Độc Lang lập tức có thêm một dấu lằn, đau nhức đặt mông ngồi xuống đất, dùng móng vuốt xoa xoa.
Hầu Tử thấy vậy, cười lớn khằng khặc, hai tay đập loạn, cành cây cũng theo đó rung động.
Đúng lúc này...
Bành!
Một tiếng vang trầm, cây đại thụ lắc lư một trận, Hầu Tử đang đắc ý không chú ý đứng vững, trực tiếp cắm đầu ngã thẳng xuống đất!
Hầu Tử lăng không lộn một cái, mắng to:
- Ai vậy?!
Kết quả, một cái đầu to của Độc Lang hiện ra trước mặt hắn, Độc Lang há miệng khè một cái, răng nanh sắc bén lộ ra, một mặt cười xấu xa, phảng phất như đang nói:
- Hầu Tử đáng chết, ngươi lại nhảy đi a! Rơi vào trong tay gia gia, hừ hừ...
Hầu Tử bị dọa sợ, lập tức xoay người chạy, kết quả, cái mông đau xót, cả giận nói:
- Lại là ai vậy?
Hầu Tử vừa quay đầu lại, chỉ thấy một hòa thượng trắng noãn, một tay nắm chặt cái đuôi của hắn, khiến cho hắn chạy không được.
- Tên Hầu Tử trộm cắp nhà ngươi, vậy mà từ núi Bạch Vân chạy tới núi Nhất Chỉ này, hôm nay rơi vào trong tay bần tăng, ngươi nói đi, ngươi muốn thế nào, thịt kho tàu hay thịt luộc, ngươi chọn một đi.
Phương Chính một mặt nghiêm trang hù dọa. Về phần Hầu Tử trước mắt có phải là Hầu Tử trên núi Bạch Vân hay không, Phương Chính cũng không xác định, lúc ấy, ban ngày thì chỉ thấy một cái đít đỏ, ban đêm cũng không nhìn cẩn thận, hơn nữa, Phương Chính cũng không phải loài khỉ, vượt chủng tộc mà nhận Hầu Tử, rất dễ nhận nhầm. Cho nên hắn cũng chỉ là thuận miệng nói mà thôi.
- Đại sư, ngươi nhớ ta sao?
Hầu Tử ngây người một lúc, kêu lên.
Phương Chính ngạc nhiên:
- Thật đúng là ngươi?
Hầu Tử hưng phấn gật đầu nói:
- Là ta, là ta! Chính là ta!
Phương Chính khoát tay, trực tiếp ném Hầu Tử cho Độc Lang, nói:
- Ném vào trong núi sâu đi, tên này rất giỏi trộm đồ, coi chừng vại gạo của ngươi, rất có thể sẽ bị hắn trộm sạch.
Đối với Hầu Tử, Độc Lang ban đầu chỉ là có chút khó chịu, vừa nghe thấy con khỉ này giỏi trộm gạo, muốn trộm khẩu phần ăn của hắn? Chuyện này có thể nhịn được sao? Dù hắn có thể nhịn, nhưng con sóc trên đầu không thể nhịn! Không thấy hắn đang nhe răng nhếch miệng, quơ móng vuốt, hận không thể nhảy dựng lên gõ đầu Hầu Tử hay sao.
Hầu Tử nghe xong, giật nảy mình, vội vàng kêu lên:
- Đại sư, đại sư, đại sư! Ta không phải đến trộm đồ, ta tìm ngươi có việc a!
Phương Chính vung tay lên, Độc Lang vừa mở ra miệng rộng trực tiếp ngừng lại giữa không trung, vừa vặn chênh lệch một centimet, suýt nữa đã ngậm lấy cổ họng Hầu Tử.
Phương Chính nói:
- Hầu Tử phá phách nhà ngươi, không thành thành thật thật ở trên núi tiêu dao tự tại, ngươi tìm đến bần tăng có việc gì?
Phương Chính suy nghĩ, chẳng lẽ tiểu tử này cũng ăn Linh mễ đến nghiện rồi? Chuyện này tuyệt đối không được a, mặc dù hương hỏa tương đối thịnh vượng, nhưng trong chùa bây giờ tên nào cũng là chúa ham ăn, tiếp tục như thế, hắn sẽ bị ăn chết a! Phương Chính đã quyết định, nhất định phải cự tuyệt!
Hầu Tử tránh khỏi miệng rộng của Độc Lang, sau đó gãi gãi cái mông nói:
- Ta cũng không biết, lần trước ngươi đến chỗ chúng ta nói những lời kia nghe thật êm tai, sau khi nghe được, ta cảm thấy rất dễ chịu, giống như hiểu được điều gì, lại giống như chuyện gì cũng không hiểu rõ.


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất