Chương 182: Cố Chấp
- Loại cảm giác này, khiến cho ta ngày đêm khó ngủ, ta thật sự muốn biết, rốt cục là ta đã hiểu được điều gì. Cũng không có việc gì, ngươi nói lại một lần cho ta nghe có được không?
Phương Chính ngạc nhiên, không nghĩ tới con khỉ này lại là nghe được kinh văn, có cảm ngộ, lúc này mới đuổi theo. Phương Chính làm sao cũng không nghĩ tới, kinh văn vậy mà thật sự có thể vượt giới truyền bá, chuyện này... Đơn giản là quá thần kỳ! Khi hắn sử dụng Thiệt Trán Liên Hoa để giảng kinh, đã phát hiện, Phật pháp chân chính, kỳ thật cũng không phải là ngôn ngữ, mà là một loại câu thông tâm hồn. Âm tiết phát ra cũng chưa chắc đã là ngôn ngữ, chỉ là một loại phương thức biểu đạt mà thôi.
Gần đây Phương Chính bù đắp kinh thư, cũng hiểu được rất nhiều chuyện.
Năm đó tổ sư Đạt Ma đến phía Tây, cũng bởi vì ngôn ngữ không thông, không cách nào truyền kinh.
Mà lúc đó, lưu hành bình thường là Phật pháp Tiểu Thừa, Phật pháp Tiểu Thừa cũng sử dụng Phạn văn, cho nên muốn tu Phật, trước tiên phải nghe hiểu Phạn văn mới được. Mà thời đại đó, lớp văn hóa cũng không phổ biến, đại đa số người ngay cả chữ mẹ đẻ cũng không nhận biết bao nhiêu, thì càng khỏi đề cập đến Phạn văn. Cho nên khi đó, người có thể tu hành Phật pháp, đều là người không phú thì quý, người bình thường căn bản là không tu nổi. Đây cũng trở thành một loại phương thức khoe khoang của những người quan to chức lớn, mà Phật pháp Tiểu Thừa lại chú trọng bản thân thành đạo thành Phật, không quản đến sự sống chết của những người khác, chỉ độ mình, không độ người.
Bởi vậy, càng không có ai đi dạy người khác Phạn văn gì đó.
Sau khi Đạt Ma đến, phát hiện tình huống này, lại thêm bản thân cũng bị vấn đề ngôn ngữ ngăn trở, thế là yên lặng ngồi trên núi, lĩnh hội suốt nhiều ngày, khai sáng ra thiền tu. Thiền tu không cần ngôn ngữ, ngồi ở nơi đó, lĩnh ngộ trời đất, nhìn núi là núi, nhìn nước là nước, nhất cử nhất động, ăn uống, trồng trọt đều là tu hành. Bắt đầu từ đây, là thời đại Phật pháp đại thành, tất cả mọi người đều có thể tu Phật.
Bởi vậy có thể thấy được, Phật pháp chân chính, quả thật không hề bị giới hạn ở ngôn ngữ, trên lý thuyết, không chỉ có người, chỉ cần là sinh vật đã mở linh trí, đều có thể nghe hiểu. Chỉ có điều, trước đây Phương Chính chưa từng nghe nói có hòa thượng nào có thể niệm kinh khiến cho động vật cũng có lĩnh ngộ.
Nhưng nghĩ kỹ hơn một chút, hắn vốn đã mang theo Thú Ngữ thuật, động vật có thể nghe hiểu lời hắn nói, có thể nghe hiểu hắn giảng kinh cũng không có gì kỳ quái. Lại thêm Thiệt Trán Liên Hoa tăng cường, con khỉ này nghe như si như say cũng là chuyện bình thường.
Nghĩ thông suốt những chuyện này, Phương Chính vỗ vỗ đầu Hầu Tử, nói:
- Trời đã sáng, đừng có nằm mộng, tranh thủ thời gian về núi Bạch Vân đi.
Trò cười, mặc dù Phương Chính đã ổn định lại tâm thần, bắt đầu lĩnh hội Phật pháp, nhưng muốn đạt tới tiêu chuẩn Thiệt Trán Liên Hoa, tối thiểu nhất cũng phải là cấp bậc Bồ Tát, Phật gì đó a? Giảng một lần đã lên trời, giảng lại sao? Vậy chính là lộ tẩy. Cho nên, đánh chết Phương Chính cũng sẽ không giảng tiếp.
- Đừng a, đại sư, ta lặn lội từ đường xa như vậy, một đường đuổi theo, chính là vì nghe kinh, ngươi không thể như vậy a.
Hầu Tử gấp.
Phương Chính đang muốn đi, sau khi nghe được một câu nói kia, đột nhiên ý thức được gì, nhìn Hầu Tử vẻ mặt thành kính, Phương Chính phát hiện, con khỉ này vậy mà lại có biến hóa rất lớn, lông tóc không còn sạch sẽ như lúc ở Bạch Vân tự, dơ bẩn hơn rất nhiều, cũng thiếu đi mấy phần tinh thần, nhưng trong ánh mắt lại lộ ra một vẻ kiên định nào đó.
Phương Chính theo bản năng hỏi:
- Ngươi... Làm thế nào tìm tới nơi này?
Hầu Tử gãi gãi cái mông nói:
- Ngươi xuống núi, ta đi theo, sau khi ngươi vượt sông, ta cũng lội qua. Sau này đau đầu buồn nôn, trực tiếp mất dấu. Ta thuận theo phương hướng ngươi rời đi, chạy lung tung, thấy được ngươi ở trong một thôn nhỏ nào đó, nhưng mà ngươi ngồi trong hộp sắt chạy nhanh quá, ta đuổi không kịp. Sau đó chỉ có thể một đường chạy quanh bốn phía, chạy loạn thế nào lại tới chỗ này, không nghĩ tới...
Phương Chính hỏi:
- Ngươi vừa mới đến đây?
- Đúng vậy a, ta đã đi rất nhiều địa phương, cũng không thấy được đầu trọc a. Không có đầu trọc, ta lập tức đổi chỗ.
Hầu Tử ngây ngô nói.
Phương Chính nhìn Hầu Tử, lập tức nổi lòng tôn kính! Một con động vật hoang dã, quá trình vượt ngang hai tòa núi lớn khẳng định là không hề đơn giản như hắn nói. Huống chi, còn đi trong nửa cuối mùa đông, gió rét tuyết lạnh, khổ cực trong đó, đoán chừng là cả con người cũng sẽ thấy khó mà lui. Nhưng mà tên Hầu Tử này vậy mà lại kiên trì vượt qua, đồng thời, quỷ thần xui khiến làm sao, vậy mà thật sự tìm được hắn!
Chuyện này... Có lẽ đây chính là duyên phận.
Phương Chính chắp tay trước ngực nói:
- A Di Đà Phật, thí chủ, kinh văn trước đó chỉ có thể ngộ mà không thể cầu. Nếu như ngươi thành tâm muốn lễ Phật, vậy thì đi theo bần tăng, lúc bần tăng tụng kinh, ngươi có thể ở bên cạnh lắng nghe.
Hầu Tử nghe xong, lập tức tỉnh táo tinh thần, cười lớn khằng khặc nói:
- Thế này tốt, thế này tốt! Ta chính là thích như vậy! A a nói sao đây, cảm ơn a! Chó chết, nhìn sau lưng ngươi!
Độc Lang không hiểu Hầu Tử đang nói gì, nhưng trông thủ thế của hắn có vẻ như là nhìn sau lưng kìa, ngay lúc Độc Lang ngây thơ ngốc ngếch vừa nghiêng đầu, Hầu Tử gian tặc lập tức giật cái đuôi to của Độc Lang một cái, sau đó cười lớn khằng khặc, nhanh chân lập tức chạy lên trên cây. Độc Lang tức giận đứng ở phía dưới, gầm thét liên tục, nhưng lại không thể làm gì được... Ủy khuất nhìn Phương Chính.
Phương Chính cười ha ha, không để ý đến bọn hắn nữa, tiếp tục đào rau dại.
Mắt thấy Phương Chính lại bắt đầu đào rau dại, con sóc ngược lại cũng thành thành thật thật gia nhập chiến đấu, vì cơm trưa, cơm tối của hắn, theo độ thuần thục tăng cao, có vẻ như cũng không hề chậm hơn Phương Chính. Có việc Hầu Tử trộm rổ làm vết xe đổ, Độc Lang cũng không dám ra ngoài chạy loạn, ngậm rổ hấp tấp đi theo phía sau.
Hầu Tử ngồi xổm trên cành cây nhìn một hồi, cũng nhảy xuống, bắt đầu đào. Hầu Tử đúng là Hầu Tử, học tập rất nhanh, tổ hợp một người ba động vật rất nhanh đã đào tràn đầy một rổ rau mầm, Phương Chính hài lòng chuẩn bị dẹp đường trở về chùa.
Đúng lúc này, Phương Chính nhìn thấy cành cây mà Hầu Tử dùng để ném Độc Lang, cười hắc hắc nói:
- Độc Lang a, đến đây, chúng ta chơi một trò chơi, ta ném ra, ngươi phụ trách nhặt về, nếu làm tốt, buổi tối thêm cơm!
Nghe được đoạn đầu, Độc Lang một mặt ghét bỏ, hiển nhiên là không có hứng thú đối với loại trò chơi ngây thơ này, nhưng vừa nghe có thưởng, lập tức hào hứng, hét lớn:
- Không có vấn đề!
- Thêm cơm? Thêm cơm gì? Sói không ăn thịt sao?
Hầu Tử buồn bực hỏi.
Phương Chính cười nói:
- Chính là cơm nắm ngươi trộm lần trước.
Hầu Tử nghe xong, ánh mắt lập tức sáng rực, kêu lên:
- Ta cũng muốn chơi! Ta cũng muốn chơi! Thắng, ta cũng muốn thêm cơm!
Độc Lang lại không biết Hầu Tử đang nói gì, nhưng mà nhìn dáng vẻ kích động của tên chết tiệt này, luôn cảm thấy Hầu Tử không phải kiểu động vật đứng đắn.
Trong lòng Phương Chính thầm cười xấu xa, không sợ có cạnh tranh, có cạnh tranh mới có ý tứ, vì vậy nói:
- Hai người các ngươi đều tham gia, chuyện này cũng được. Nhưng mà nhớ kỹ, ta ném cây gậy, ai đưa về trên tay ta trước, coi như người đó thắng! Buổi tối thêm cơm!
Độc Lang nghe xong, quả nhiên, tên Hầu Tử chết tiệt này muốn đoạt mối làm ăn! Lập tức nhìn Hầu Tử bằng một ánh mắt: nếu không phải lão tử ăn chay, nhất định sẽ ăn ngươi.
Hầu Tử thì trực tiếp ném cho hắn một cái đít đỏ, nhìn còn chẳng muốn nhìn hắn, đưa lưng về phía Độc Lang, lắc lắc cái đuôi, một bộ dáng đầy khiêu khích.
Phương Chính nhìn thấy hai tên tiểu tử lại muốn chọc giận nhau, tranh thủ thời gian nói:
- Được rồi, tranh tài là thứ hai, hữu nghị là thứ nhất, không cho phép đánh nhau, nếu không, hủy bỏ tư cách. Hiện tại... Ân, con sóc, ngươi muốn chơi không?
Con sóc ôm tay, trực tiếp ném cho Phương Chính một cái liếc mắt, không thèm để ý đến tên hòa thượng chết tiệt này! Cây gậy kia lớn gấp ba lần hắn, còn nhặt cọng lông gì a? Bị nhặt còn tạm được.