Chương 194: Diễn Viên Quần Chúng?
Đêm khuya vắng người, trăng sáng treo cao, một đêm này trôi qua trong yên tĩnh như vậy.
Ngày thứ hai, trời vừa sáng, mặt trời dâng lên từ phương Đông, tử khí đông lai, một cỗ gió lạnh thổi qua.
Phương Chính đột nhiên thanh tỉnh, mở hai mắt ra, vừa vặn nhìn thấy mặt trời mọc, vượt qua đường chân trời, ánh nắng vàng nở rộ trong nháy mắt! Phương Chính chỉ cảm thấy trong lòng có đồ vật gì đó sáng lên theo, thể xác tinh thần toát ra một loại ánh sáng minh ngộ. Vui vẻ! Vô cùng vui vẻ!
Cúi đầu nhìn lại, Phương Chính lập tức giật nảy mình, đây là tình huống gì? Sao lại có nhiều người như vậy?
Đám người Lý Tuyết Anh vẫn còn chưa tỉnh lại, có người thì thật sự ngủ thiếp đi, có người vẫn nghe mê mẩn.
Phương Chính gãi gãi đầu nhìn quanh bốn phía, còn tốt, không có hoa sen, không có biến hóa gì quá lớn, tranh thủ thời gian lôi kéo lỗ tai Độc Lang, dẫn theo Hầu Tử, con sóc, Độc Lang len lén chạy đi.
Phương Chính trở lại chùa chiền, đầu tiên là quét dọn Phật Đường, sau đó nấu một nồi Linh mễ, nhìn xem tin tức, rồi đợi ăn cơm.
Mà bên ngoài, sau khi Phương Chính chạy đi, Lý Tuyết Anh cũng thanh tỉnh lại, hít sâu một hơi, trong mắt đều là vẻ nhẹ nhàng, tinh khí thần cả người rõ ràng là đã đạt đến trạng thái đỉnh phong. Duỗi lưng một cái, dưới ánh mặt trời, dáng người uyển chuyển càng lộ ra đặc biệt thướt tha:
- Dễ chịu, còn dễ chịu hơn ngủ một giấc say! Thật sự sảng khoái!
Lý Tuyết Anh nói xong, nghiêng đầu một cái, cũng giật nảy mình! Vốn là một mình cô, sau đó tiểu Lưu tới thì cô cũng biết, thế nhưng mà từ khi nào lại nhiều người như vậy rồi?
- Hô... Dễ chịu a!
- Ai nha... Thật sự sảng khoái! Lần đầu tiên ngủ không có mơ ngủ, dễ chịu...
- Tôi là ngủ thiếp đi, hay là đang nghe kinh văn? Giống như một mực đang nghe, lại giống như đã ngủ thiếp đi...
- Tôi cũng thế.
- A? Hòa thượng đâu?
- Phương Chính Pháp sư đâu?
Đám người lấy lại tinh thần, nhao nhao đứng dậy bắt đầu tìm người, quả nhiên, hòa thượng ban đầu ngồi ở phía trước không thấy đâu.
- Khẳng định là trở về chùa viện, không được, tôi phải đi tìm hòa thượng kia hỏi một chút, niệm kinh thế nào mà lại dễ nghe như vậy.
Có người kêu lên.
Lâm Đông Thạch cũng nói:
- Tôi cũng đi.
- Tất cả trở lại cho tôi! Đi gì mà đi? Phật môn là đất thanh tịnh, đầu óc ngâm nước hết rồi hả, làm càn náo loạn gì? Nên làm cái gì thì làm cái đó đi!
Vu đạo diễn giận dữ mắng chửi một trận, dọa cho những người này chân nam đá chân chiêu vội vàng chạy trở về, sau đó sửa sang lại y phục, nói:
- Tôi đi!
Mọi người lập tức mỉm cười...
- Tuyết Anh, đi cùng không a?
Vu đạo diễn hỏi.
Lý Tuyết Anh lắc đầu nói:
- Được rồi, có thể nghe được kinh văn này, đã là phúc đức ba đời. Đuổi đến đòi hỏi, ngược lại thành không hay. Đạo diễn, hôm nay cũng sắp chuẩn bị xong trường quay rồi, có phải là nên quay thử hay không?
- Ây... Cậu nói có đạo lý, vậy tôi cũng không đi. Chúng ta làm chính sự đi...
Vu đạo diễn nói xong, cũng đi theo.
Lý Tuyết Anh ngoái nhìn chùa chiền cách đó không xa, sau đó liếc qua cỏ non trên đất, cô vô cùng xác định, đám cỏ non này đã sinh trưởng cao hơn hôm qua! Lấy điện thoại di động ra, kết quả, điện thoại sớm đã đình chỉ thu hình bởi vì đầy thẻ nhớ. Nhưng mà Lý Tuyết Anh vẫn bấm chọn phát lại, cẩn thận kiểm tra, mặc dù chỉ có một đoạn, nhưng mà sau khi xem lại, Lý Tuyết Anh vẫn thấy được một màn thần kỳ! Cỏ non nơi này thật sự sinh trưởng, sinh trưởng trong kinh Phật!
Lý Tuyết Anh che miệng nhỏ, một mặt không thể tưởng tượng nổi! Ngồi xổm người xuống, nhìn bên trong ruộng lúa, chỉ thấy bên trong ruộng lúa lại có chồi non! Nói cách khác, hạt giống gieo hôm qua, chẳng những không có bị chết cóng, ngược lại còn sinh trưởng! Càng quỷ dị chính là, nước ở những chỗ khác đều đã kết băng, nhưng nước trong ruộng lúa này vậy mà không hề kết băng! Đưa tay chạm thử, nước có chút mát lạnh, nhưng cũng chỉ là có chút mát lạnh mà thôi, không phải lạnh lẽo thấu xương.
Trong mắt Lý Tuyết Anh tràn đầy vẻ khó tin, mang theo một bụng nghi hoặc, Lý Tuyết Anh về tới đoàn làm phim. Hôm nay sẽ bấm máy, có rất nhiều sự tình cô phải chuẩn bị. Mặc dù có vô số nghi vấn, nhưng cũng chỉ có thể nhẫn nhịn vào trong bụng.
Đoàn làm phim chuẩn bị xong hết thảy là đã xế chiều, buổi chiều chỉ là thử máy, cũng không phải là quay chính thức. Bận rộn một trận, đã đến ban đêm.
Một đám người cùng tiến tới, nhìn về phía ruộng lúa, cả đám trông mòn con mắt.
- Tại sao tiểu hòa thượng còn chưa tới niệm kinh?
Có người hỏi.
- Không biết, đoán chừng là quên mất đi.
- Tôi đoán là hạt giống đã chết cóng, hắn từ bỏ rồi.
La Lập thầm nói.
- Chết cóng? Hắc, cậu không nói kém chút nữa tôi đã quên đi, lúc buổi sáng, những vũng nước khác đều kết băng, nước trong ruộng lúa kia làm sao lại không có kết băng? Chẳng lẽ phía dưới có suối nước nóng?
Lâm Đông Thạch nói.
- Không có khả năng, nếu có suối nước nóng, phía trên này có thể cảm nhận được, sương mù vào buổi sáng càng không giấu được.
Lão Đào nói.
- Không có suối nước nóng, với thời tiết lạnh lẽo thế này, hẳn là hạt giống đều đã chết cóng.
La Lập nói.
- Có chết cóng hay không, đi xem một chút chẳng phải sẽ biết sao.
Lâm Đông Thạch đứng dậy, chạy tới bên cạnh ruộng lúa, cúi đầu nhìn lại, lập tức, một bộ dáng như gặp quỷ quay đầu đi về.
- Thế nào?
Lão Đào hỏi.
- Có phải là một ruộng lúa đầy thi thể hay không?
La Lập hỏi.
- Phi, cậu không thể dùng từ nào hình dung tốt hơn hả? Còn thi thể...
Lão Đào rùng mình một cái, cười mắng.
Lâm Đông Thạch cười khổ nói:
- La Lập, từ nay về sau cậu có thể đổi tên, gọi là Lập La.
- Ý gì... Hạt giống! Không chết?
La Lập đột nhiên ý thức được chuyện gì, không tin tà chạy qua nhìn một hồi, sau đó một mặt ngu ngơ trở về, trong miệng không ngừng lẩm bẩm:
- Làm sao có thể? Đêm qua lạnh như vậy, chẳng những không có chết, lại còn nảy mầm...
Những người khác nhìn nhau, nhao nhao chạy tới quan sát, sau đó cả đám đều như gặp quỷ, liếc mắt nhìn nhau.
Cuối cùng, tất cả mọi người nhìn về phía La Lập, trăm miệng một lời mà nói:
- Lập La tiên sinh.
La Lập lập tức nổi giận, trừng mắt một cái... Đối với chuyện này, mọi người cũng chỉ là kinh ngạc một chút, về phần nguyên nhân, chỉ coi là hạt giống chịu lạnh tốt. Náo loạn đến nửa đêm, cũng không thấy Phương Chính đến niệm kinh, lúc này mới uể oải trở về nghỉ ngơi. Trên núi Nhất Chỉ một lần nữa khôi phục yên tĩnh.
Một đêm không có chuyện gì xảy ra.
Ngày thứ hai, Phương Chính vừa xử lý xong sự tình trong chùa chiền, đã nghe thấy bên ngoài một trận ầm ĩ, đứng trước cửa lớn nhìn ra phía ngoài, lại là một đám thôn dân chạy lên trên núi, hơn nữa, bọn hắn vậy mà đều mặc trang phục cổ trang, tất cả đều là trang phục của binh sĩ. Chỉ có điều, nhìn thế đứng này, người nào cũng cà lơ phất phơ, hi hi ha ha, nhìn thế nào cũng thấy không giống binh sĩ chính quy.
Phương Chính liếc mắt đã thấy được Tống Nhị Cẩu đứng trong đám người, vẫy tay với Tống Nhị Cẩu, Tống Nhị Cẩu lập tức chạy tới, cười nói:
- Phương Chính trụ trì, có chuyện gì a?
Đến bây giờ, Tống Nhị Cẩu đã sớm biết được lúc trước là bị Phương Chính lừa gạt, nhưng mà hắn cũng biết, đó là vì tốt cho hắn, nếu lúc trước không bị lừa, hiện tại hắn vẫn còn đang chơi bời lêu lổng a. Sao có thể tươi tắn như bây giờ. Cho nên đối với Phương Chính, hắn chẳng những không hận, ngược lại càng cảm kích. Mở miệng ngậm miệng đều là trụ trì.
Phương Chính chắp tay trước ngực nói:
- A Di Đà Phật, thí chủ, các anh đây là làm gì a?
- Diễn viên quần chúng a.
Tống Nhị Cẩu thấy Phương Chính không hiểu, lập tức lên tinh thần, thể hiện ra bản lĩnh khoác lác từ đầu thôn đến trong nhà xí.
Phương Chính nói:
- Diễn viên quần chúng? Các anh đóng phim?