Chương 193: Đến Là Ngồi, Từng Người Một
Cùng lúc đó, cách chỗ Phương Chính niệm kinh không xa, xuất hiện một bóng người.
- Tên đầu đất này, vậy mà còn đi ra đồng ruộng niệm kinh, chẳng lẽ niệm kinh lại có thể để cho hạt giống không bị chết cóng hay sao?
Lý Tuyết Anh một mặt im lặng nhìn hết thảy trước mắt.
Nhưng mà, hình tượng trước mắt thật sự rất đẹp.
Có con người là bá chủ giữa thiên địa này, có sói là động vật ăn thịt dã tính khó thuần, có con sóc nhu thuận lanh lợi, lại có Hầu Tử hoạt bát hiếu động, ở cùng một chỗ, theo lý thuyết mà nói, hẳn là một mảnh chiến loạn mới đúng, nhưng là giờ khắc này, vậy mà lại hài hòa như thế. Phối hợp với mặt trời treo ở đó, cảnh tượng này sao lại có thật ở trần gian được, rõ ràng là một bức họa a!
Lý Tuyết Anh lấy điện thoại di động ra, tách tách mấy tiếng, chụp lại hình ảnh này. Theo bản năng muốn chia sẻ đến đám bằng hữu, nhưng mà ngay lúc chọn xác nhận, chợt ngừng lại.
Nhìn tiểu hòa thượng trước mắt, nhìn lại mấy con vật nhỏ, nhìn lại chùa chiền tĩnh mịch kia, Lý Tuyết Anh lắc đầu nói:
- Thanh tĩnh hiếm có, việc gì phải rước lấy phồn hoa quấy rầy?
Thế là chọn hủy bỏ.
Nhưng cô lại không biết, một lựa chọn hủy bỏ của cô, cũng là khiến Phương Chính bỏ qua một cơ hội hoàn thành nhiệm vụ. Nếu Phương Chính biết được, chắc chắn sẽ khóc a...
Lý Tuyết Anh đi đến trước mặt Phương Chính, mà Phương Chính cũng không biết là cô đến, vẫn niệm kinh như cũ.
Lý Tuyết Anh nghe kinh văn, nhìn ánh nắng trời chiều vẩy xuống trong ruộng lúa nước nho nhỏ, phản xạ ra ánh sáng vàng chiếu rọi vào trên mặt Phương Chính, trong nháy mắt đó, Lý Tuyết Anh tựa như thấy được Kim Thân Chân Phật. Trong bất tri bất giác, tâm tình lập tức yên tĩnh lại, ngồi xuống dưới đất, hoàn toàn mặc kệ bùn sình và sự lạnh buốt của mặt đất, cứ ngồi như vậy, nhìn Phương Chính. Trong mắt hoàn toàn yên tĩnh tường hòa, cũng không biết đang suy nghĩ gì, có lẽ là không nghĩ gì cả, cô thích cảm giác yên lặng này, không ai quấy rầy, cảm giác nhẹ nhõm không cần nghĩ bất cứ thứ gì.
Cũng không biết là ngồi bao lâu, Lý Tuyết Anh bỗng nhiên cảm thấy chỗ mắt cá chân ngứa ngứa nhột nhột, cúi đầu nhìn lại, lập tức ngây ngẩn cả người! Chỉ thấy mấy cây cỏ non đâm vào trong bít tất của cô, di chuyển vị trí một chút, cô ngạc nhiên phát hiện, xung quanh cô... Chuẩn xác mà nói là xung quanh Phương Chính, cỏ non sinh trưởng nhanh hơn một chút so với những chỗ khác!
Lý Tuyết Anh xoa xoa con mắt, có cảm giác không dám tin, chuyện này có thể sao? Tuyệt đối không có khả năng a!
Lý Tuyết Anh là người đã thấy qua việc đời, vì chuyện quay phim cũng tốt, vì sở thích bản thân cũng được, cô gần như đã đi khắp thế giới. Các tông giáo lớn đều đã đi qua, đã gặp mặt vô số cao tăng, thật sự tài ba, nhưng chưa từng gặp ai có năng lực thế này.
- Nhất định là ảo giác, có lẽ là nơi này đổ nhiều nước hơn, cỏ lớn nhanh hơn một chút.
Lý Tuyết Anh thầm nghĩ, nhưng mà cô vẫn để ý, nhớ kỹ độ cao của cỏ non xung quanh, sau đó lấy ra điện thoại di động, bắt đầu ghi hình lại. Còn cô thì tiếp tục nghe kinh văn, chậm rãi, tiếp tục tâm vô tạp niệm, yên tĩnh lại.
Mặt trời xuống núi, ánh trăng treo cao, một vầng ánh sáng bạc chiếu xuống trên đỉnh núi.
Nơi xa cũng xuất hiện một đám người, Vu đạo diễn dẫn theo một đám nhân viên đoàn làm phim đã tới đây từ sớm, nhìn thấy Lý Tuyết Anh ở chỗ này, cũng yên lòng, trở về ăn cơm rồi quay lại, kết quả là vẫn nhìn thấy Lý Tuyết Anh vẫn ngồi ở đó không nhúc nhích, đối mặt với tiểu hòa thượng kia.
Tiểu hòa thượng toàn thân áo trắng, khoác lên ánh trăng màu bạc, bên cạnh có động vật làm bạn, tựa như đang tỏa ra hào quang thánh khiết, bất kỳ ai nhìn thấy sẽ cũng nhịn không được tán thưởng một câu: thật đẹp.
Lý Tuyết Anh cũng yên tĩnh, toàn thân áo đen, ngồi đối diện Phương Chính, một đen một trắng hình thành sắc thái đối lập mãnh liệt. Nhưng mà không biết vì sao, mọi người luôn cảm thấy, đại minh tinh điện ảnh có danh tiếng cực lớn trên thế giới này, khi ngồi trước mặt tiểu hòa thượng này, lại có cảm giác... Thấp hơn một cái đầu.
Phảng phất như, tiểu hòa thượng là Phật, Lý Tuyết Anh chỉ là tín đồ lắng nghe lời dạy dỗ. Loại cảm giác này, khiến trong lòng mọi người rất không thoải mái, thần tượng của bản thân lại thấp hơn người khác một cái đầu, chuyện này sao có thể được?
Có người muốn đi gọi Lý Tuyết Anh, lại bị Vu đạo diễn ngăn cản, chỉ để tiểu Lưu cầm một cái đệm dày đi qua, kết quả, tiểu Lưu đi qua rồi cũng ngồi bất động ở nơi đó.
Vu đạo diễn nhìn thấy, một mặt mộng bức, không rõ đây là xảy ra chuyện gì. Không tin tà mà nói:
- Tôi cũng đi nghe một chút, nghe thử xem rốt cục hòa thượng này niệm kinh gì, lại có ma lực lớn như thế.
Vu đạo diễn đang muốn đi, lão Đào lại gần nói:
- Đạo diễn, cầm theo cái đệm, vạn nhất anh cũng không về được, cũng có cái để ngồi.
- Phi, cậu mới không về được.
Vu đạo diễn cười mắng một tiếng, nhưng vẫn cầm đệm đi qua.
Vu đạo diễn thật sự hiếu kì, thật sự thần kỳ như thế, dễ nghe như vậy sao?
Từ xa tiến đến, Vu đạo diễn bắt đầu nghe được thanh âm tụng kinh, cảm thấy cũng không có gì không đúng. Nhưng theo khoảng cách càng ngày càng gần, Vu đạo diễn nhìn Phương Chính trước mắt, chỉ thấy trên thân hòa thượng này tán phát ra một loại khí chất đặc biệt, làm cho lòng người bình tĩnh tường hòa, có cảm giác tất cả suy nghĩ phiền loạn trong đầu đều bị quét sạch sành sanh, có cảm giác tất cả những tia phiền não vốn dây dưa đột nhiên đều bị kéo đứt, có cảm giác ngọn núi lớn đè ép trong lòng bị dời đi, để cho hắn có một khoái cảm như nông dân khởi nghĩa đạt được giải phóng giải thoát chân chính, thoải mái đến nỗi cả người đều phấn chấn hơn không ít.
Hắn quay đầu nhìn thoáng qua đám người lão Đào, Lâm Đông Thạch, La Lập, sau đó phất phất tay ra hiệu cho bọn hắn có thể xéo đi, mà chính hắn thì đặt đệm xuống đất, cũng ngồi xuống, lẳng lặng nghe kinh Phật, hưởng thụ thời gian yên lặng tâm vô tạp niệm này.
- Thật là quái dị, ngay cả Vu đạo diễn cũng như vậy. Không phải là trúng tà chứ?
Lão Đào nói.
Lâm Đông Thạch nhìn về phía La Lập:
- La Lập, cậu khí huyết tràn đầy, không sợ quỷ tà, không bằng cậu đi thử xem?
- Khí huyết tràn đầy con em cậu, cậu cứ nói thẳng là tôi cao lớn thô kệch, không có đầu óc, dễ lừa gạt đi?
La Lập cười mắng, nhưng mà hắn vẫn rất muốn đi thử một chút. Thế là vung tay lên đi về phía trước.
- Gió thổi vi vu này, cuốn nước sông lạnh lẽo, tráng sĩ một đi này...
Lâm Đông Thạch lấy giọng hô lên.
La Lập nghe xong, quay đầu trừng mắt liếc hắn, nói:
- Cậu còn dám kêu loạn, tôi lập tức quay lại đánh gãy chân cậu!
Lâm Đông Thạch cười hắc hắc, không lên tiếng nữa.
La Lập hít sâu một hơi, đi về phía Phương Chính, thầm nghĩ:
- Trên thế giới này thật sự có chuyện tà môn như vậy sao? Không thể nào...
La Lập thầm nghĩ phải cảnh giác, tùy thời mà rút lui, mang theo nghi hoặc đi qua, càng ngày càng gần, cuối cùng... Đặt mông ngồi xuống bên cạnh Vu đạo diễn, nhích người ngồi ké đệm, chọn một tư thế thoải mái ngồi xuống nơi đó, yên lặng nghe kinh văn.
- Quá tà môn, ngay cả tên ngốc La Lập huyết khí tràn đầy cũng như vậy, chuyện này cũng quá tà môn đi a?
Lâm Đông Thạch và lão Đào cùng kêu lên.
- Không bằng, chúng tôi cùng xông lên thử xem một chút? Nhiều người huyết khí thịnh vượng hơn, ngưu quỷ xà thần gì cũng bị dọa chạy.
Lão Đào nói.
Lâm Đông Thạch cắn răng nói:
- Đi, đi xem một chút.
Thế là một đám người phần phật kéo qua, trên đường đi hô hào đủ lời cổ vũ lòng dũng cảm, chờ đến khi thật sự đến gần rồi, đám người Lâm Đông Thạch đồng loạt trợn tròn mắt.
Cuối cùng, mấy người không cam lòng mà bị đuổi đi, không bao lâu sau, lại cầm chăn mền, lò sưởi ấm tới, sau đó mọi người vây quanh Phương Chính, tập thể ngồi xuống nghe kinh. Toàn bộ quá trình, không ai dám phát ra một tiếng động nào, đều sợ quấy rầy Phương Chính niệm kinh.
Mà giờ khắc này, Phương Chính cũng không biết biến hóa ở bên ngoài, hắn đang toàn tâm toàn ý hưởng thụ loại cảm giác nhìn xem quá trình sinh mệnh sinh trưởng, loại cảm giác sinh mệnh khiêu chiến hết thảy cản trở, phá đất mà lên này. Tinh thần bất khuất kia khiến Phương Chính cảm động thật sâu. Tâm thần chìm đắm vào trong những cảm giác này, kinh văn ngược lại đã thành tụng niệm theo bản năng. Mà tụng niệm theo bản năng thế này, lại mang theo ánh nhìn và suy nghĩ trong lòng, khiến cho trong kinh văn lại mang theo sự tĩnh lặng của sinh mệnh và lực lượng sinh trưởng. Lại thêm hiệu quả phóng đại của Tăng Y Màu Trắng. Cùng với Phật khí tản ra lúc Linh mễ sinh trưởng, bởi vậy mới khiến cho tất cả mọi người đều bị dẫn vào trong tình cảm cảm ngộ của Phương Chính.