Chương 196: Trách Trời Thương Dân (Thượng)
Phương Chính thấy Lâm Đông Thạch nói như vậy, càng lắc đầu:
- Chuyện trọng yếu như vậy, bần tăng sợ là không làm được. Vạn nhất diễn hỏng rồi, phải làm sao bây giờ.
- Ai nha, Phương Chính Pháp sư, coi như tôi van cậu, không được, tôi quỳ xuống cầu cậu có được không? Cảnh quay lần này, cậu cố hết sức là được. Chủ yếu vẫn là hiệu ứng. Kỳ thật cũng không yêu cầu kỹ năng diễn xuất quá cao siêu.
Lâm Đông Thạch lại bắt đầu nói láo, vì dụ dỗ Phương Chính đóng phim, gần như là tung hết chiêu bài.
Phương Chính thấy Lâm Đông Thạch thật sự muốn quỳ xuống, vội vàng đưa tay ngăn cản. Lâm Đông Thạch thấy Phương Chính có chút luống cuống, biết có hi vọng, liều mạng quỳ xuống, kết quả, hắn khổ cực phát hiện, tiểu hòa thượng trông gầy yếu này, một bàn tay lại giống như tảng đá, giữ chặt hắn, hắn dốc hết khí lực bú sữa mẹ, lại sửng sốt phát hiện không quỳ xuống được! Lâm Đông Thạch kinh ngạc trong lòng:
- La Lập cũng không thể làm đến mức này a? Xem ra hòa thượng này thật đúng là không phải người bình thường a.
Thế là Lâm Đông Thạch càng thêm kiên định suy nghĩ mời Phương Chính đóng phim, cầu khẩn đủ kiểu. Trong lòng lại phiền muộn vô cùng, bộ phim này, đừng nói là vai diễn có lời thoại, ngay cả vai diễn xác chết, cũng sẽ có người xếp hàng dài cầu được diễn. Kết quả, bây giờ hắn lại phải cầu xin người ta đi diễn... Nếu chuyện này truyền ra ngoài, đoán chừng là có đánh chết, người ta cũng sẽ không tin. Đồng thời, Lâm Đông Thạch thề, đánh chết hắn, cũng sẽ không để lộ chuyện này ra ngoài, nhưng mà sau đó không lâu...
Mắt thấy Lâm Đông Thạch như thế, Vương Hữu Quý cũng không nhịn được, nói:
- Phương Chính trụ trì, không bằng cậu cứ thử một chút đi. Coi như giúp đỡ, không được thì thôi, bọn hắn cũng sẽ bỏ đi suy nghĩ này.
Phương Chính nghe vậy, khẽ gật đầu nói:
- Thôi, vậy để bần tăng thử một chút đi. Nhưng thật sự phải nói trước, bần tăng thật sự không biết đóng phim.
- Không thành vấn đề, không thành vấn đề, cậu cứ diễn tự nhiên là được rồi, đi, tôi dẫn cậu đi gặp đạo diễn. Để đạo diễn kể cậu nghe một chút về vai diễn này.
Lâm Đông Thạch như trút được gánh nặng, vội vàng lôi kéo Phương Chính đi tìm đạo diễn Vu Quảng Trạch.
Vu Quảng Trạch vừa nghe Phương Chính đã đáp ứng, lập tức vui đến phát điên, còn chuyện Phương Chính nói là không biết đóng phim, trực tiếp không để ý đến.
Vu Quảng Trạch nói:
- Phương Chính Pháp sư, bộ phim sắp quay đây, gọi là… Ừm, kể về câu chuyện ngày xưa Hoa Mộc Lan tòng quân thay cha. Nữ tử nào là đẹp nhất? Nữ anh hùng là đẹp nhất! Cho nên bộ phim này tên là Khuynh Thành. Cảnh quay ngày hôm nay, là một trận đại chiến, sau đại chiến, chỉ để lại xác chết đầy mặt đất. Cậu là một tăng nhân ở gần đó, đến đây siêu độ những anh linh đã chết đi. Kết quả là phát hiện Hoa Mộc Lan vẫn chưa chết, mới đưa nàng đi cứu chữa, vậy là được rồi. Lời thoại duy nhất chính là niệm kinh. Chuyện này người con thông thạo hơn tôi, một đường niệm kinh, cứu người, rời đi. Chỉ đơn giản như vậy thôi!
Phương Chính nghe vậy, tựa hồ cũng không khó. Hơn nữa, câu chuyện về Hoa Mộc Lan rất nổi tiếng, hắn tự nhiên cũng đã nghe qua. Lúc đi học còn từng đọc thuộc lòng bài khóa này. Đồng thời, thông qua lời giảng giải của Vu Quảng Trạch sau đó, hắn cũng hiểu được, bộ phim lần này là phim cổ trang chân chính, chủ đề là báo thù nhà, đền nợ nước, bậc cân quắc không kém đấng mày râu, cảnh quay là trên chiến trường tàn khốc. Tư tưởng hạch tâm chính là phản chiến, vô luận là cổ đại, hay là hiện đại, chiến tranh đều là tàn khốc, chịu tổn thương chính là dân chúng... Tư tưởng như thế, chính là đúng đắn, Phương Chính cũng triệt để buông xuống lo lắng trong lòng.
Phương Chính thầm nghĩ:
- Đây cũng là tích đức làm việc thiện.
Một bên khác, một nhóm diễn viên quần chúng bị người kéo đi, qua lại diễn tập, người này chết đâu, người kia chết đâu. Dưới sự chỉ dẫn của diễn viên quần chúng lành nghề, nhanh chóng tìm được vị trí chết tốt.
Hết thảy đều được tiến hành theo trình tự rõ ràng.
Cùng lúc đó, dưới núi, từng chiếc xe sang trọng tiến vào thôn.
Ở lại trong thôn để phụ trách tiếp đãi là Đàm Cử Quốc và kế toán Dương Bình, dẫn đoàn xe đi đến sân trường tiểu học, sau đó mới dẫn theo mấy tên nam tử đồ tây giày da đi lên trên núi. Chỉ có điều, nhìn sắc mặt của mấy người này có chút khó coi, tựa như có tâm sự.
Đàm Cử Quốc hỏi thăm mấy lần cũng không có phản ứng, Đàm Cử Quốc cũng không thèm để ý đến bọn hắn nữa, một đoàn người cứ trầm mặc như vậy mà đi đến đỉnh núi.
Lão Đào vốn đã chờ sẵn trên đỉnh núi, vừa thấy mặt đã cười nói:
- Hồ tổng, Triệu tổng, các cậu đã tới, mời vào trong đi.
- Đào Thần, tôi nghe nói đoàn làm phim các cậu xảy ra chuyện rồi?
Một tên nam tử vẻ mặt méo lệch, đeo kính mắt gọng vàng hỏi.
- Không có a, xảy ra chuyện gì chứ?
Lão Đào có chút bối rối.
- Được rồi, Đào Thần, đừng giả bộ nữa. Chúng tôi đều đã nghe nói, lão diễn viên, lão tiền bối Tống Phong Cốt nhập viện rồi có phải không?
Một tên nam tử khác mặc trang phục tương đối tùy tiện, nhưng mà khí chất tuyệt đối không kém Hồ tổng.
Lão Đào nghe vậy, lập tức ngây ngẩn cả người, trong lòng đã tìm đến tổ tông mười tám đời của người tiết lộ bí mật để thăm hỏi một lần, ngoài miệng lại nói:
- Triệu tổng, đúng thật là có chuyện này.
- Tống lão không có mặt, cậu nói tôi nghe xem, cảnh quay ngày hôm nay làm sao tiến hành đây? Chúng tôi lặn lội xa xôi đến đây một chuyến, xem gì bây giờ? Du sơn ngoạn thủy sao?
Hồ Khiếu khó chịu nói.
- Được rồi, nói với cậu cũng vô dụng, dẫn chúng tôi đi gặp Vu đạo diễn và Tuyết Anh đi.
Triệu Hồng Tường nói.
Lão Đào cười khổ một tiếng, biết chắc lời nói của bản thân không thể lọt vào tai hai người này. Trong đoàn làm phim này, có thể khiến hai người này ngoan ngoãn kéo xuống thân phận mà nghe lời, cũng chỉ có Vu đạo diễn và Lý Tuyết Anh. Trong vòng tròn điện ảnh và truyền hình, đạo diễn là hạch tâm, chủ đầu tư cũng đều phải đứng dịch ra rìa vòng tròn. Huống chi, thanh danh của Vu Quảng Trạch còn dựng ở đó, đạo diễn số một thế hệ mới! Bất cứ nhà đầu tư nào cũng đều phải dùng lễ tiếp đón. Mà Lý Tuyết Anh, càng là tai to mặt lớn cấp quốc tế, không ai dám xem thường cô.
Quả nhiên, hai tên này một đường mặt lạnh, vừa nhìn thấy Vu Quảng Trạch, lập tức giống như trời sáng sau mưa, mây đen tán đi, một mặt nụ cười tiến tới, cười to nói:
- Vu đạo diễn, đã lâu không gặp, ha ha...
- Vu đạo diễn, gần đây sức khỏe thế nào? Gần đây tôi mới tìm được hai bình rượu ngon, có thời gian đi uống một chầu?
Lão Đào nghe vậy, hai mắt lật một cái, quả nhiên, người so với người thật tức chết người, đi qua bên khác mà khóc thầm thôi.
- Hai người các cậu đừng bày trò nữa, đây là hưng sư vấn tội mà tới a?
Vu Quảng Trạch cười nói.
Hai người nghe vậy, hơi sững sờ, sau đó, Triệu Hồng Tường vừa mời mọi người một điếu thuốc, vừa nói:
- Vu đạo diễn, cậu cũng biết đấy, chúng tôi chỉ là người đại diện. Đằng sau còn có rất nhiều lão đầu tử đang chờ chúng tôi báo cáo a. Nhưng mà, nửa đường lại xảy ra vấn đề như thế này... Khó xử a.
Vu Quảng Trạch cười nói:
- Có gì mà khó xử? Yên tâm đi, Mặc dù Tống lão gia tử không tới được, nhưng mà tôi đã tìm được người thay thế hắn. Hôm nay bảo đảm sẽ cho các anh xem một cảnh quay đặc sắc.
Chỉ có điều, sâu trong nội tâm, Vu Quảng Trạch cũng không nắm chắc, chỉ muốn ứng phó cho qua trận này rồi lại nói sau.
- Ồ? Vu đạo diễn đúng là phòng ngừa chu đáo, đã sớm chuẩn bị xong người thay thế rồi? Ha ha... Tôi đã nói mà, chút chuyện nhỏ này, không làm khó được Vu đạo diễn.
Hồ Khiếu cười ha ha nói.
Triệu Hồng Tường cũng nói:
- Vẫn là Vu đạo diễn lo nghĩ chu đáo, người thay thế Tống lão diễn viên là diễn viên gạo cội nào a? Nói ra nghe một chút.
Vu Quảng Trạch lập tức lúng túng, trong lòng mắng to:
“Ai nói với anh là tôi có hậu thủ hả? Ai nói với anh là tôi còn chuẩn bị một lão diễn viên để thay thế? Làm người ai lại làm thế? Người ta còn chưa xảy ra chuyện gì, anh đã sắp xếp hậu thủ từ trước? A phi!”
Ngoài miệng lại nói:
- Sợ là phải khiến các anh thất vọng, lần này tôi sử dụng một người mới, là diễn viên nghiệp dư.
- Phốc!
Hồ Khiếu vừa uống vào một ngụm nước, trong nháy mắt đã phun ra hết, kêu lên:
- Người mới? Còn là nghiệp dư?