Chương 197: Trách Trời Thương Dân (Trung)
Triệu Hồng Tường cũng muốn điên rồi:
- Vu đạo diễn, cậu không phải nói đùa đấy chứ? Tìm lão diễn viên không chuyên tôi còn có thể hiểu được, người mới... Còn nghiệp dư? Cậu nói lại đi, đây nhất định là nói đùa có đúng không?
- Hai vị không nên ngạc nhiên như vậy, đây chỉ là lần đầu thử máy, cũng không phải là chính thức. Các anh là đến xem chất lượng, chứ đâu phải đến xem quay dựng biên tập cảnh phim? Đương nhiên, nếu các anh có nhiều thời gian, vậy cứ việc ở lại nơi này, tôi bảo đảm nhanh nhất là ba ngày, sẽ có lão diễn viên xuất hiện ở đây. Nhưng mà, với kinh nghiệm của tôi, các anh nhìn thấy rồi cũng chưa hẳn là đã hài lòng.
Vu Quảng Trạch chân thành tha thiết nói. Kỳ thật, đối với Phương Chính, hắn cũng không hi vọng quá nhiều, chỉ có điều, trước mắt thật sự không có người phù hợp, cũng chỉ là lấy ngựa chết làm ngựa sống. Bất kể thế nào, Phương Chính cũng là một hòa thượng chân chính, diễn đúng bản sắc, làm thế nào cũng tốt hơn là lôi kéo thôn dân dưới núi cho đủ nhân số a?
Vu Quảng Trạch cũng đã nghĩ đến diễn viên đóng thế, nhưng mà phía sau hắn còn có người muốn diễn, một vai diễn, lại mời hai diễn viên gạo cội, đây không phải là tự tìm mắng sao? Trọng yếu nhất, Vu Quảng Trạch quả thật cũng muốn mượn Phương Chính để ứng biến tình hình khẩn cấp, đuổi đi hai tên thần tài trước mắt này, sau đó lại mời tới một lão diễn viên chuyên nghiệp.
Vu Quảng Trạch đã nói như vậy, Triệu Hồng Tường và Hồ Khiếu cũng không thể nào nói thêm gì, Tống lão đột nhiên bệnh nặng nằm viện, đây là sự tình ai cũng không thể nào dự liệu được. Chuyện đã rồi, còn có thể có biện pháp nào?
Thế là Hồ Khiếu nói:
- Vu đạo diễn, vậy cứ thử một chút đi, thật sự không được, chúng tôi cũng chỉ có thể chờ. Ai...
Triệu Hồng Tường cười khổ nói:
- Vu đạo diễn, có thể nói cho tôi biết, người mới mà cậu tìm được là sinh viên tốt nghiệp ở học viện nào?
Vu Quảng Trạch cười khổ nói:
- Không tốt nghiệp học viện nào cả, đó là trụ trì của toà chùa chiền kia.
Triệu Hồng Tường vừa nghe không phải là sinh viên tài năng tốt nghiệp học viện truyền hình và điện ảnh, lập tức gấp gáp, đây không phải lừa gạt người chứ? Sau đó lại nghe là trụ trì của chùa chiền gần đây, tâm tình lập tức dễ chịu hơn không ít. Nhìn theo ánh mắt của Vu Quảng Trạch, chỉ thấy một tòa chùa chiền lớn chừng bàn tay đập vào trong mắt, cười khổ nói:
- Vu đạo diễn, nếu cậu không chỉ vào, tôi cũng không nhìn thấy nó.
Lời nói của Triệu Hồng Tường có ý tứ rất rõ ràng, vẫn là không tín nhiệm.
Hồ Khiếu nói:
- Được rồi, Triệu tổng, nếu đúng thật là trụ trì, tu Phật nhiều năm, diễn đúng bản sắc, hẳn là cũng có thể nhìn một chút chất lượng. Đúng rồi, Vu đạo diễn, có thể để cho chúng tôi nhìn thấy vị đại sư cao tăng kia một chút hay không?
Vu Quảng Trạch nghe vậy, trong lòng chỉ có mười vạn chữ mẹ chạy qua, hắn cũng không muốn để cho hai người mỗi lần vừa nhìn thấy có chút hi vọng lại lập tức biến thành thất vọng, nhưng mà hai người này cứ muốn nhảy vào trong hố, hắn cũng không có biện pháp nào khác. Đối mặt với bốn ánh mắt mang theo vài phần trông đợi muốn được nhìn thấy cao tăng đắc đạo lớn tuổi, Vu Quảng Trạch chỉ vào Phương Chính ở nơi xa, đang một mặt tò mò nhìn máy quay phim, nói:
- Chính là vị đại sư kia.
Nói xong, thừa dịp Triệu Hồng Tường và Hồ Khiếu quay đầu nhìn xem, vội vàng chạy mất, một tay bắt lấy lão Đào, đẩy tới:
- Cậu đi ứng phó với bọn hắn, tôi đi chuẩn bị những chuyện khác.
Nói xong, Vu đạo diễn bước nhanh rời đi.
Lão Đào vừa muốn mở miệng, đã nghe thấy sau lưng vang lên hai tiếng gào thét mang theo vài phần phẫn nộ:
- Cậu đùa với tôi phải không?
- Vu đạo diễn, cậu đùa tôi a? Tiểu hòa thượng này mới có hai mươi tuổi a? Chuyện này... Chuyện này... Cậu không thể tuyển chọn diễn viên mà chỉ nhìn mặt không nhìn thứ khác a! Tên này mà xuất hiện trên chiến trường bi tráng như vậy, chắc chắn là phá hỏng cảnh phim a!
Triệu Hồng Tường và Hồ Khiếu quay đầu lại, phát hiện Vu Quảng Trạch đã chạy từ sớm, thay vào đó là lão Đào có cũng được mà không có cũng không sao.
Đối với lão Đào, Triệu Hồng Tường ngược lại là không còn khách khí như thế, một phát bắt lấy cổ áo lão Đào, nói:
- Vu đạo diễn đâu? Người đâu rồi?
Lão Đào khổ bức mà nói:
- Có việc đi trước.
- Đi cái rắm a, rõ ràng là chạy... Được rồi, tôi xem như đã nhìn ra, thật sự là không tìm được ai thay thế, quên đi thôi, chấp nhận mà nhìn xem thôi. Không được thì chờ vậy... Ai.
Hồ Khiếu một mặt khổ bức nói.
Triệu Hồng Tường cũng bất đắc dĩ nói:
- Xem gì nữa chứ? Hơn phân nửa là phải chờ thêm ba ngày, tôi hoài nghi là Vu đạo diễn cố ý tìm một tiểu hòa thượng không đáng tin cậy như thế này, chỉ để góp đủ quân số, đồng thời cũng là để cho hai chúng tôi chờ đợi ở nơi này.
- Hai vị...
- Ngậm miệng!
Triệu Hồng Tường và Hồ Khiếu đang đầy bụng tức giận, Lão Đào vừa mở miệng, lập tức tìm được chỗ trút giận, quát lớn một tiếng, sau đó quả nhiên là thoải mái hơn nhiều.
Trong lòng Lão Đào vô cùng u oán:
- Hắn trêu ai ghẹo ai? Tống lão sinh bệnh không phải do hắn làm, Phương Chính cũng không phải do hắn tìm, là Lâm Đông Thạch tìm; quyết sách là Vu Quảng Trạch đưa ra, tại sao chuyện xui xẻo gì cũng đều đổ về trên đầu hắn vậy a? Cuộc sống này, có còn để cho người ta sống hay không?
Nhưng mà ngoài miệng lão Đào lại nói:
- Hai vị, không bằng, ngồi trước sẽ, nghỉ ngơi một chút?
Hai người còn có thể nói thêm gì, chờ đợi thôi. Chỉ có điều, hai người ngồi đó, thỉnh thoảng lại liếc mắt nhìn tiểu hòa thượng kia đang tò mò đi loanh quanh xem này ngó kia, nhìn thế nào cũng thấy hòa thượng này không có khả năng đóng phim.
- Ai, thói đời biến chuyển a, ngay cả Vu đạo diễn cũng bắt đầu nhận mặt không nhận người.
Hồ Khiếu nói.
- Bộ dáng của tiểu hòa thượng này, ngược lại là trắng noãn, nhã nhặn, tỏa nắng. Đáng tiếc, không phù hợp với nhân vật trách trời thương dân mà hắn cần phải diễn a, ai... Diễn sạn, chắc chắn là diễn sạn rồi.
Triệu Hồng Tường nói.
Hai người, cậu một lời tôi một câu, thỉnh thoảng lại bình phẩm từ đầu đến chân Phương Chính, gì mà nhìn bộ dáng không có kiến thức, dáng vẻ thật ngốc nghếch đơn giản... Tóm lại là Phương Chính đủ loại không được.
Bị người ta chỉ chỉ trỏ trỏ, Phương Chính tự nhiên biết được, nhưng mà cũng không để ý, có thể ngăn chặn miệng lưỡi của người ta, chẳng lẽ còn có thể ngăn chặn tâm tư của người ta sao? Người ta muốn nói gì, đó là chuyện của người ta, không phải chuyện của hắn.
Ngược lại, Phương Chính vô cùng hứng thú đối với đủ loại thiết bị to lớn ở nơi này, những đồ vật này, chỉ mới thấy được trên internet, cuối cùng bây giờ cũng nhìn thấy vật thật, tự nhiên là muốn xem nhiều một chút.
Đúng lúc này, Lâm Đông Thạch lại chạy tới, gọi Phương Chính qua một bên, lấy ra một phần kịch bản, nói:
- Phương Chính Pháp sư, đây là sơ lược kịch bản và phân cảnh chút nữa cậu cần phải diễn, nội dung đại khái chính là như vậy. Cậu xem trước một chút, có chỗ nào không hiểu cứ hỏi tôi.
Vừa mới dứt lời, đã nghe bên kia có người kêu tên Lâm Đông Thạch, Lâm Đông Thạch đành phải đi qua trước.
Nhìn thấy Phương Chính bây giờ mới cầm tới kịch bản, Triệu Hồng Tường và Hồ Khiếu lại càng khó chịu, ứng phó với bọn hắn thế này, lộ liễu quá!
Nhưng mà, bọn hắn cũng không dám nói những lời này với Vu Quảng Trạch, chỉ có thể tự nói thầm. Còn Lý Tuyết Anh, một mực đang trang điểm, tự nhiên là không cách nào ra gặp bọn hắn, bọn hắn cũng hiểu được đạo lý này, yên lặng chờ đợi là được.
Phương Chính tùy tiện tìm một tảng đá rồi ngồi xuống, hắn cũng tò mò, rốt cục bộ phim này có nội dung ý nghĩa thế nào, nghe nhiều như vậy nhưng vẫn chưa có được một cảm giác rõ ràng.
Xem một chút, Phương Chính lập tức nhíu lại lông mày. Đây không phải kịch bản bình thường, chuẩn xác mà nói, đây là một bộ tiểu thuyết. Kịch bản tiểu thuyết phi thường ngắn gọn, nội dung đại khái là: Câu chuyện xảy ra vào thời kì Bắc Ngụy, dân tộc du mục phương Bắc là tộc Nhu Nhiên không ngừng xuôi nam quấy rối, chính quyền Bắc Ngụy quy định mỗi nhà phải có một nam tử đi ra tiền tuyến. Nhưng mà phụ thân của Mộc Lan tuổi tác đã cao, lại thân yếu nhiều bệnh, không cách nào ra chiến trường, đệ đệ trong nhà tuổi tác còn quá nhỏ, cho nên, Mộc Lan quyết định tòng quân thay cha, bắt đầu từ đó, nàng sống cuộc sống quân đội suốt mười mấy năm. Ra biên giới đánh trận, đối với rất nhiều nam tử mà nói đều là chuyện vô cùng gian khổ, mà Mộc Lan vừa phải ẩn giấu thân phận, vừa phải xông pha giết địch cùng đồng bạn, so với người bình thường tòng quân, nàng càng thêm gian nan! Nhưng niềm vui chính là cuối cùng Hoa Mộc Lan vẫn hoàn thành sứ mệnh của bản thân, khải hoàn trở về sau mấy chục năm. Vì công lao to lớn của nàng, hoàng đế đặc xá tội khi quân, đồng thời còn cho rằng nàng có năng lực làm quan trong triều đình, cho đảm nhiệm một quan nửa chức. Nhưng mà, bởi vì nhà có cha già cần chăm sóc, nên Hoa Mộc Lan đã từ chối, cầu xin hoàng đế có thể để cho nàng trở về quê nhà, đền bù và hiếu kính cha mẹ.