Chương 199: Là Người Hay Là Phật?
Vu Quảng Trạch cũng nhíu mày, hắn rất muốn hô cắt, nhưng trước đó nhóm người Lý Tuyết Anh đã diễn quá tốt rồi! Mấy người kéo theo tất cả diễn viên quần chúng nhập vai, loại tràng cảnh này, đã thật nhiều năm rồi hắn chưa gặp lại. Loại tràng cảnh này, bình thường chỉ xảy ra với một nhóm diễn viên gạo cội, là hiện tượng chỉ có sau khi sinh ra cộng minh. Hoặc là vua màn ảnh có thực lực tuyệt đối phối hợp với mấy người diễn viên chuyện nghiệp dẫn theo một đám người mới hoàn toàn nghiệp dư, không có tạp niệm, nhập vai trong nháy mắt.
Tình huống hiện tại thuộc dạng thứ hai, Lý Tuyết Anh phối hợp với mấy diễn viên phụ, kéo theo tất cả người mới nhập vai trong nháy mắt!
Cho nên Vu Quảng Trạch thật sự không nỡ hô cắt, chỉ có thể lựa chọn tiếp tục, nhưng trong lòng lại mắng to:
- Rốt cục tên Phương Chính này muốn làm gì? Chẳng phải là đã nói cho hắn biết hết thảy hành động cần phải chờ thông báo a? Lâm Đông Thạch đang làm gì? Vậy mà không ngăn cản? Thật xui con mẹ nó xẻo!
Lúc này, Vu Quảng Trạch thật sự tức giận, kém chút chửi ầm lên.
Nhưng mà, đúng lúc này, đông đông đông...
Một trận tiếng gõ mõ vang lên, thanh âm trầm thấp, giống như dội vào trong đầu tất cả mọi người.
Tiếng chửi đổng trong đầu Vu Quảng Trạch lập tức biến mất, đến khi hắn nhìn thấy gương mặt Phương Chính, lập tức trợn tròn mắt!
Xa xa, Hồ Khiếu và Triệu Hồng Tường đều đã chuẩn bị ra mặt can thiệp, lại đột nhiên phát hiện, dường như tình huống có chút gì đó kỳ lạ, thế là ngừng lại. Ngẩng đầu nhìn lên, hai người lập tức trừng to mắt!
Vốn cho rằng Phương Chính còn trẻ như vậy, sẽ không thể diễn được vai diễn nặng nề thế này, càng không chống đỡ nổi hiện trường nghiêm túc thế này. Một khi bộ dáng trắng noãn tỏa nắng kia xuất hiện, nhất định sẽ hỏng!
Nhưng mà, khi bọn hắn nhìn thấy Phương Chính, tất cả đều trợn tròn mắt.
Chỉ thấy Phương Chính một mặt bi thương, sâu trong ánh mắt có nỗi thống khổ khó mà kiềm nén, trong đau buồn lại mang theo thương hại, trong bi ai lại mang theo thở dài, từng bước chân run rẩy, cả người tựa như đang kiềm nén nỗi thống khổ cực lớn! Khẽ ngẩng đầu lên, đám người vô ý thức nhìn vào đôi mắt của hắn, trong lòng cũng chua xót, kém chút đã khóc theo!
- Lực cảm nhiễm này, ông trời ơi...
Vu Quảng Trạch tựa như nhìn thấy quái vật.
Hắn làm sao biết được, Phương Chính ngày đêm lĩnh hội Phật pháp, mỗi ngày đều ăn Linh mễ, uống nước sạch vô căn, có Phật khí hun đúc gột rửa, ngộ tính cực cao, người khác muốn nhập vai, khó, đối với hắn mà nói, lại hết sức dễ dàng. Trọng yếu nhất chính là hiệu quả phóng đại của Tăng Y Màu Trắng, đã bù đắp hoàn toàn cho nhược điểm kỹ năng diễn xuất chưa đủ của hắn, ngược lại còn phóng đại tình cảm của hắn, vừa thể hiện ra đã cảm nhiễm tất cả mọi người.
Tay gõ mõ của Phương Chính đang run rẩy, tiếng gõ mõ cũng run rẩy, làm cho tâm tình đám người cũng rung động theo.
Đúng lúc này, Phương Chính mở miệng, hắn đã sớm quên hết lời thoại, trong mắt hắn chỉ có những anh linh tử sĩ này thôi, nói:
- Bần tăng tiễn chư vị một đoạn đường, trên đường đi Tây Thiên không còn tịch mịch, A Di Đà Phật!
- Đạo diễn, hắn thêm thoại...
Lão Đào muốn nhắc nhở Vu Quảng Trạch.
Vu Quảng Trạch trực tiếp gỡ mũ xuống, nhìn cũng không thèm nhìn lão Đào một cái, chụp lên trên miệng hắn, cho hắn ngậm miệng lại. Cảnh quay đặc sắc như vậy, một con mắt hắn cũng không muốn nhìn đi chỗ khác!
Hoa Mộc Lan chết không nhắm mắt nằm trên mặt đất, nhìn thấy Phương Chính từng bước một đi tới, vừa đi vừa tụng kinh, sau đó buông mõ xuống, bộ dáng chăm chú lật lại từng thi thể tướng sĩ, sửa sang lại áo mũ cho bọn hắn, trong lòng cũng tràn đầy rung động:
- Hòa thượng này đúng là quái vật! Lần đầu tiên đóng phim, lại có thể nhập vai sâu như thế... Lẽ ra hắn không nên làm hòa thượng...
Phương Chính không biết mọi người đang có cảm giác gì, hắn chỉ đang thật tâm đau lòng vì những người đã chết này. Từ nhỏ đến lớn, Phương Chính kính nể nhất chính là quan binh, mỗi lần xem tin tức nơi nào có hỏa hoạn, nhìn thấy những quan binh phòng cháy chữa cháy xông vào đám cháy, ôm bình gas phun lửa chạy ra; mỗi khi hắn nhìn thấy quan binh quân đội dùng thân thể máu thịt đắp thành bức tường người ngăn cơn sóng dữ trong mỗi trận lũ lụt; mỗi khi nhìn thấy hiện trường sau động đất, cảnh sát cơ động tay không đào đá, máu tươi đầy tay, mệt mỏi co quắp nằm trên mặt đất, hắn cũng nhịn không được muốn khóc.
Đáng tiếc, hắn không có cơ hội nhìn thấy tận mắt những vị anh hùng trong lòng, nhưng mà lần quay phim này, hắn thấy được. Hắn không còn quan tâm hết thảy trước mắt là thật hay giả, hắn chỉ biết là những người này vì bảo hộ thôn dân mà chết, những người này là anh hùng, những anh hùng này không thể cứ áo mũ không chỉnh tề, chôn vùi xác thịt nơi tha hương, để cho sài lang hổ báo ăn mất như vậy! Hắn muốn để những anh hùng này vẻ vang lên đường, hắn muốn tiễn những anh hùng này đến thế giới Tây Thiên Cực Lạc, không thống khổ nữa!
Phương Chính đang khóc trong lòng, đang khóc trên mặt, nhưng kinh văn "Địa Tàng Kinh" lại đọc vô cùng chuẩn xác, mỗi một chữ, mỗi một âm đều rất chuẩn, đây là kinh văn tiễn đưa phát ra từ nội tâm, một chữ cũng không thể sai, nếu không sẽ khó đến được thế giới cực lạc. Theo tiếng tụng kinh của Phương Chính, tất cả mọi người đều bị Phương Chính làm cảm động, khó mà kiềm nén nỗi thống khổ đang dâng trào, vô thanh vô tức, tất cả mọi người đang khóc.
Cuối cùng, sau khi Phương Chính sửa sang lại cho Hoa Mộc Lan, đứng dậy chắp tay trước ngực, ngẩng đầu nhìn trời, tựa như đang yên lặng thét gào:
- Tại sao phải có chiến tranh?!
Đúng lúc này, áo cà sa cũ nát mà Phương Chính choàng ở phía ngoài đột nhiên rơi ra, lộ ra một thân Tăng Y Màu Trắng, dưới ánh mặt trời càng hiện lên vô cùng sáng tỏ!
Trên mặt đất là khôi giáp binh sĩ màu ám đen, máu tươi, khói lửa, thi thể, giữa tràng cảnh một mảnh âm u thế này, một hòa thượng toàn thân áo trắng thánh khiết như Phật đứng đấy, phân biệt rõ ràng, càng làm Phương Chính nổi bật lên! Trong nháy mắt đó, tất cả mọi người đều hoảng hốt! Quỷ thần ơi, đây là người hay là Phật?!
Cũng không biết thời gian đã qua bao lâu, Tống Nhị Cẩu kêu lên đầu tiên:
- Đạo diễn, kết thúc chưa a? Trên mặt đất thật mát con mẹ nó lạnh.
Theo một tiếng kêu này, tất cả mọi người lấy lại tinh thần, Vương Hữu Quý dẫn đầu mắng lên:
- Tống Nhị Cẩu, cậu câm miệng lại cho tôi! Kêu cậu động thì cậu động! Nghe đạo diễn.
Tống Nhị Cẩu mang theo tiếng khóc nức nở nói:
- Trứng cũng đông cứng rồi...
- Cắt cắt cắt!
Vu Quảng Trạch lấy lại tinh thần, vội vàng hô cắt.
Vương Hữu Quý nói:
- Đạo diễn, tên này bất cẩn, cậu đừng để ý a.
- Không phải hắn bất cẩn, là tôi mới đúng. Cảnh phim này đã quay xong, phi thường tốt, các thôn dân đã làm rất tốt!
Vu Quảng Trạch cười ha ha nói, không có ai vui mừng hơn hắn cả, một cảnh quay hoàn toàn không ôm chút hi vọng nào, vậy mà lại hoàn thành hoàn mỹ như thế, hắn thật muốn ngửa mặt lên trời cười to hết ba ngày!
Vu Quảng Trạch hô cắt, tất cả mọi người đều nhẹ nhàng thở ra, Phương Chính cũng phun ra một ngụm trọc khí thật dài, nhưng mà trong lòng vẫn y nguyên có chút nặng nề. Loại nặng nề này, tựa như hắn vẫn còn đặt mình vào thời đại chiến tranh loạn lạc kia, máu và lửa vẫn chưa tan đi, trong lúc nhất thời, hứng thú gì cũng bị mất đi. Thừa dịp mọi người chúc mừng, thả cảm xúc, lắc đầu, quay người đi về Nhất Chỉ tự. Lần đầu tiên, Nhất Chỉ tự đóng lại cửa lớn giữa ban ngày.
Nhìn bóng lưng Phương Chính rời đi, Lý Tuyết Anh biết, tiểu hòa thượng này nhập vai quá sâu, cô biết rõ, kỳ thật, một người nhập vai quá sâu ngược lại là một chuyện rất thống khổ. Theo bản năng muốn đuổi theo, nhưng mà đã bị một đám người vây lại, căn bản là không cách nào đuổi theo được, chỉ có thể tạm thời buông xuống, chờ khi khác lại đi.
Còn Hồ Khiếu và Triệu Hồng Tường thì đang nhìn nhau, đều thấy được vẻ chấn kinh trong mắt người kia. Vốn cho rằng sẽ biến thành một trò cười, kết quả, diễn thành một cảnh đặc sắc, chênh lệch lớn thế này, quả thực đã khiến hai người có chút mộng bức.
Lúc này, Vu Quảng Trạch đi đến, cười to nói:
- Hồ tổng, Triệu tổng, đại sư tôi mời đến thế nào?