Chương 200: Không Diễn
Hai người cười khổ một tiếng, sau đó đồng thời giơ ngón tay cái lên nói:
- Đỉnh!
Nhưng mà Triệu Hồng Tường vẫn hỏi một câu:
- Vu đạo diễn, hòa thượng này... Vị đại sư này cởi bỏ áo cà sa cũ nát trong khoảnh khắc cuối cùng, lộ ra Tăng Y Màu Trắng là do cậu thiết kế sao? Tình tiết này thật là khéo, thật đẹp mắt! Trong nháy mắt đó, tôi tựa như thấy được Phật!
- Đúng vậy a, quá đẹp! Nhưng mà Vu đạo diễn, cảnh này có chút đoạt diễn a.
Hồ Khiếu nói.
- Quả thật là cảnh quay này có chút đoạt diễn, nếu công chiếu cảnh phim vừa rồi, đoán chừng là mọi người sẽ chỉ nhớ kỹ hòa thượng, quên mất Hoa Mộc Lan. Nhưng mà cảnh quay tuyệt như vậy, tôi thực sự không nỡ cắt đi a. Còn chuyện cà sa, chỉ có thể nói là trùng hợp, thu hoạch ngoài ý muốn.
Vu Quảng Trạch không có thói quen thiếp vàng lên mặt bản thân.
- Vu đạo diễn, vậy cậu dự định xử lý thế nào?
Hồ Khiếu hỏi.
Vu Quảng Trạch cười khổ nói:
- Để tôi ngẫm lại, đằng sau còn có mấy cảnh quay nữa đây, từ từ suy nghĩ. Tạm thời cứ giữ lại... Cho dù không thể dùng, tôi cũng muốn giữ lại. Quá kinh điển...
Hai người Hồ Khiếu và Triệu Hồng Tường mặt dày nói:
- Vu đạo diễn a, cho chúng tôi một phần, giữ làm kỷ niệm thôi?
Vu Quảng Trạch lập tức cười:
- Hồ tổng, Triệu tổng, các anh muốn thứ này làm gì? Người ta không phải lão diễn viên, cũng không phải diễn viên chuyên nghiệp tốt nghiệp đại học danh tiếng, tuổi tác cũng còn trẻ, tục ngữ nói, ngoài miệng không có lông làm việc không tốn sức nha...
Hai người bị Vu Quảng Trạch trêu chọc một câu, lập tức đỏ bừng mặt mo, nhưng vẫn là mặt dày mày dạn hỏi xin.
Vu Quảng Trạch cười ha ha nói:
- Được, yên tâm đi, nhất định sẽ cho.
Lúc này hai người mới cười, mặc dù có chút mất mặt, nhưng mà có thể thu giữ một đoạn phim kinh điển như vậy, vẫn là kiếm lời.
- A? Phương Chính Pháp sư đâu rồi? Lâm Đông Thạch, Phương Chính Pháp sư đâu? Cậu thấy không?
Vu Quảng Trạch lấy lại tinh thần, nhìn quanh bốn phía, phát hiện không thấy Phương Chính đâu, lập tức kêu lên.
Lâm Đông Thạch lập tức chạy tới, nói:
- Đạo Diễn, Phương Chính Pháp sư trở về chùa Nhất Chỉ. Cửa lớn cũng đóng chặt, tôi gõ cửa hỏi, hắn nói hắn muốn thanh tĩnh. Hắn còn nói những cảnh quay sau đó, hắn sẽ không diễn nữa.
- Cái gì? Không diễn nữa?!
Vu Quảng Trạch lập tức gấp gáp, kêu lên:
- Diễn tốt như vậy, sao lại không diễn? Đây là xảy ra chuyện gì?
Hồ Khiếu nói:
- Có phải là muốn tăng cát-xê hay không?
- Tăng cát-xê cái rắm a, người ta là khách mời hữu nghị, không có cát-xê.
Vu Quảng Trạch nói.
- Vậy thì đúng rồi, anh không trả tiền, tôi không diễn cho anh.
Hồ Khiếu nói.
- Tôi đi xem một chút.
Vu Quảng Trạch lười tranh luận với tên thô tục này, đẩy đám người ra, một đường chạy chậm đến trước cửa chùa, quả nhiên cửa lớn đã đóng chặt.
Vu Quảng Trạch gõ gõ cửa lớn, kêu lên:
- Phương Chính Pháp sư, tôi là Vu đạo diễn Vu Quảng Trạch a, cậu có ở đó không? Có nghe được không a?
- Thí chủ, có chuyện gì a?
Cửa lớn mở ra, Phương Chính xuất hiện trước cửa.
Vu Quảng Trạch nhìn Phương Chính vẻ mặt bi thương, lập tức ngây ngẩn cả người, sau đó bừng tỉnh đại ngộ, đây là nhập vai quá sâu, tự làm tổn thương! Thế là Vu Quảng Trạch nói:
- Phương Chính Pháp sư, có phải là còn đang khó chịu vì cảnh quay trong kịch bản?
Phương Chính thở dài nói:
- Đúng là như thế, mặc dù chỉ là một cảnh phim, nhưng mà trong đó có quá nhiều đồ vật không cách nào diễn tả bằng lời.
Có chút tình cảm hắn chưa bao giờ trải nghiệm, hôm nay đột nhiên trải nghiệm đến, xúc động quá sâu. Sâu đến mức khiến cho hắn không cách nào dễ dàng bình phục.
- Phương Chính Pháp sư, cậu đây là nhập vai, đối với một diễn viên, kỳ thật nhập vai chính là kỹ năng cơ bản nhất. Nếu không làm được, không thể gọi là diễn xuất, mà chỉ là giả tạo. Nhưng hiện tại, người có thể nhập vai lại quá ít. Tôi đã làm đạo diễn nhiều năm như vậy, cậu là người nhập vai nhanh nhất mà tôi biết. Chỉ là không nghĩ tới cậu lại nhập vai sâu như vậy... Là do tôi sơ sót.
Vu Quảng Trạch nói.
Phương Chính chắp tay trước ngực, mỉm cười nói:
- Thí chủ không cần tự trách, là thí chủ giúp bần tăng thể ngộ được một chút về cuộc đời thứ hai. Cơ hội này, quả thật rất hiếm có...
- Phương Chính Pháp sư, những cảnh phim sau...
Vu Quảng Trạch dường như thấy được hi vọng. Có lẽ kỹ năng diễn xuất của Phương Chính không phải là tốt nhất, nhưng Phương Chính có thể nhập vai, đó là kỹ năng diễn xuất tốt nhất, tự nhiên nhất! Không còn thứ gì khác tốt hơn nữa. Hắn tự nhiên hi vọng trong bộ phim của hắn có thêm một người thế này.
Nhưng mà Phương Chính vẫn lắc đầu:
- Thí chủ, bần tăng tu hành chưa đủ, không thích hợp để tiếp tục quay phim. Vô cùng xin lỗi...
Phương Chính thật sự không muốn tiếp tục quay phim, bởi vì lúc hắn sửa sang áo mũ cho từng cỗ thi thể, không chỉ tiếp xúc với binh lính Bắc Ngụy, mà còn có binh lính Nhu Nhiên. Binh lính Bắc Ngụy là anh hùng, vậy binh lính Nhu Nhiên là gì? Hổ báo sài lang a? Hiển nhiên không phải.
Kẻ giết người là kẻ ác, nhưng không giết người thì sẽ bị người giết, vậy thì rốt cục giết người có đúng hay không? Vì quốc gia phồn vinh hưng thịnh mà phát động chiến tranh, có phải là tội nghiệt hay không? Vì bảo hộ dân chúng an toàn mà giết chóc có phải là tội nghiệt hay không?
Trong lòng Phương Chính cho rằng giết kẻ ác chắc chắn không phải tội ác, nhưng mà trong kinh Phật có một vài lời lại khiến hắn cảm thấy mâu thuẫn, trong lòng phiền não, tìm đâu ra tâm tư đi đóng phim. Hắn chỉ muốn tìm ra đầu mối, nếu không, cuộc sống này không cách nào vui vẻ. Thiền Canh trước đó đã khiến hắn chịu đựng đủ rồi.
- Chuyện này, Phương Chính Pháp sư, tôi nói với cậu thế này đi, cậu diễn phi thường tốt. Vô cùng vô cùng tốt, nếu có thể, tôi thật sự hi vọng cậu có thể tiếp tục diễn. Đây là một bộ phim lớn, tương lai sẽ đi công chiếu toàn thế giới, đến lúc đó, cậu phát dương Phật pháp, thanh danh của cậu và chùa Nhất Chỉ đều sẽ nổi lên cả trong và ngoài nước.
Vu Quảng Trạch khuyên.
Phương Chính quả thật có chút động tâm, nhưng Nhất Chỉ thiền sư từng nói, đúng là hắn khát vọng miếu Nhất Chỉ trở thành chùa chiền hạng nhất, nhưng nếu không có đức hạnh tương ứng, lại có chùa chiền lớn, đây không phải là công đức, mà là tội nghiệt. Tu chùa trước phải tu thân, tu thân trước tiên tu đức.
Chữ "đức" này vừa chỉ phẩm đức, vừa chỉ tu hành Phật pháp.
Sau chuyến đi đến Bạch Vân tự, Phương Chính đã ý thức được bản thân tu hành Phật pháp chưa đủ, hiện tại còn ít khách hành hương. Nếu ngày sau khách hành hương nhiều hơn, nhiều người cầu giải hoặc, hắn ứng phó thế nào đây? Hệ thống không có khả năng cấp cho hắn Thiệt Trán Liên Hoa mỗi ngày. Cho nên Phương Chính chỉ muốn vững bước, tiến lên từng chút một, mà không phải nhảy vọt thật xa, để rồi tự mình ngã chết.
Thế là Phương Chính nói:
- A Di Đà Phật, thí chủ, mặc dù bần tăng cũng muốn chùa chiền được phát dương quang đại, nhưng mà, bần tăng không đủ đức hạnh, sợ là không đảm đương nổi thanh danh như thế. Cảm ơn ý tốt của thí chủ, bần tăng thật sự không thể tiếp tục quay phim... Huống hồ, Lâm thí chủ cũng đã nói, lần này chỉ là trường hợp khẩn cấp bất đắc dĩ mà thôi. Bần tăng tin tưởng, chuyện còn lại, dù có bần tăng hay không, nhất định đều sẽ ổn thỏa.
Vu Quảng Trạch nghe vậy, sững sờ, đã gặp được vô số hòa thượng, vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy một hòa thượng khiêm tốn như thế, không đủ đức hạnh không đảm đương nổi thanh danh như thế? Thế nhưng trên đời này có bao nhiêu người nổi tiếng có đức hạnh tương xứng với địa vị của bọn hắn chứ? Đức không xứng với vị đã sớm thành chuyện quen thuộc, chỉ là mọi người không nói, cũng không muốn đối mặt mà thôi.
Nhìn tiểu hòa thượng trước mắt này, Vu Quảng Trạch chợt phát hiện, ở trước mặt đối phương, đại đạo diễn như hắn cũng phải thấp hơn một cái đầu, hắn còn đang theo đuổi danh lợi, mà hòa thượng trước mắt này lại thật sự buông xuống. Mới chừng ấy tuổi, lại có tâm tính như thế, nếu không có chuyện gì bất ngờ xảy ra, tương lai nhất định là một bậc đại sư.