Chương 20: Hai Vạch! Hai Vạch!
Đỗ Mai nói:
- Bác sĩ, lần này thực sự khác.
- Lại dùng thuốc dân gian? Lại có thầy lang chữa bệnh cho hai người?
Bác sĩ bất đắc dĩ nói.
Giọng vị bác sĩ này không nhỏ, hơn nữa bệnh viện huyện cũng chỉ lớn có như vậy, mà bệnh tình của Đỗ Mai cùng Dương Hoa lại đặc biệt, cho nên trong viện cũng có không ít người biết bọn hắn. Nhìn thấy bọn hắn tới, đều ở bên bàn luận ầm ĩ.
Một y tá trẻ tuổi tới kéo y tá trưởng, hiếu kỳ hỏi:
- Tỷ, có chuyện gì xảy ra vậy? Người ta muốn kiểm tra, thì kiểm tra cho người ta thôi?
- Ha ha, Giang Đình, hai người này là người nổi tiếng a. Ba tháng tới kiểm tra ba lần, lần trước còn là đầu tháng, giờ lại tới nữa. Kiểm tra không sao, cái sao là cô nhìn quần áo họ mặc xem, kiếm tiền không dễ, lại đem tiền này đi đổ sông đổ bể, không có ý nghĩa. Bác sĩ Tôn cũng có ý tốt…
Y tá trưởng nói.
- Bọn họ cần gì phải chấp nhất như vậy a? Không sinh tự nhiên được, không thể nghĩ tới các biện pháp khác sao?
Tiểu hộ sĩ Giang Đình tò mò hỏi.
Y tá trưởng lập tức cười:
- Biện pháp khác? Bọn họ còn nghĩ nhiều hơn cô, các loại thuốc dân gian, bí phương tổ truyền quanh đây trăm dặm, đoán chừng bọn họ đều đã thử qua. Cho nên, mỗi lần cảm thấy tốt hơn một chút, là lại chạy tới đây kiểm tra. Ai…
Nói tới đây, y tá trưởng thở dài:
- Truyền thống coi trọng nối dõi, mà trong ba tội lớn, thì không có con còn là tội lớn nhất. Hai người này, cũng là người đáng thương…
Giang Đình khẽ gật đầu:
- Vậy phải làm sao giờ?
- Có thể làm sao được? Người ta khăng khăng muốn làm, vậy thì làm chứ sao. Có điều phải nói, đã làm phải làm cẩn thận, không được sơ sót!
Y tá trưởng nói.
Giang Đình hỏi:
- Nếu, đúng là…
- Không có đúng là gì cả, nếu có vấn đề, tôi dám ăn luôn cả máy siêu âm.
Y tá trưởng còn chưa nói, Tôn Y đã lên tiếng.
Giang Đình nhìn y tá trưởng, y tá trưởng hừ hừ nói:
- Tôi cùng ăn!
Giang Đình thổi phù phù, cười ra tiếng:
- Tôi còn khó tưởng tượng bộ dạng tỷ cùng bác sĩ Tôn cùng ăn máy siêu âm…
- Được rồi, nha đầu chết tiệt, đi làm việc đi. Đừng có ở đây mà tám chuyện.
Y tá trưởng đuổi Giang Đình đi.
Một bên khác, Dương Hoa cũng gấp gáp, kêu lên:
- Bác sĩ, lần này thực sự khác! Anh xem, que thử thai của chúng tôi mua, trúng rồi!
- Cái gì?
Tôn Y ngạc nhiên, nhìn kết quả trên que thử, nhìn kỹ, lại nhìn kỹ cái hộp, nói:
- Mua ở chỗ khám bệnh?
- Đúng vậy a, sao anh biết?
Dương Hoa hỏi.
Tôn Y hừ hừ nói:
- Bằng kinh nghiệm lâu năm của tôi, thứ này, giả!
- Vì sao?
- Nếu là thật, không có khả năng hiện hai vạch! Nói một câu không dễ nghe, cái thứ này ba đồng một cái, còn máy móc của chúng tôi tính bằng trăm ngàn, bằng triệu! So giá thôi cũng biết, bên nào tiên tiến hơn, đúng không? Cho nên, máy móc đều nói hai người không được, khẳng định là không được. Huống hồ, hai người kiểm tra không chỉ một hai lần, một lần có thể có sai sót, hai lần còn có thể sao? Ba lần còn nhầm được sao? Đây là chuyện không thể xảy ra, nếu máy móc sai, tôi dám đập nó đem ăn! Cho nên, cái que thử thai này, tám chín phần là giả.
Tôn Y nói.
- Bác sĩ Tôn, mọi người nói gì vậy? Đập cái gì, ăn cái gì?
Đúng lúc này, một lão nhân mặc áo blouse trắng đi tới.
Bác sĩ Tôn vội vàng nói:
- Ai u, viện trưởng Triệu tới a? Việc là như này…
Bác sĩ Tôn đem việc từ đầu tới cuối nói một lần.
Viện trưởng Triệu nghe xong, cũng vui vẻ:
- Ba lần đều không được, kết quả của que thử lại thành có?
- Đúng vậy, cái này rõ ràng là hàng giả.
Bác sĩ Tôn nói.
Viện trưởng Triệu gật đầu, nói với vợ chồng Dương Hoa:
- Hai vị, tôi cũng đều nghị hai người không kiểm tra. Đương nhiên, nếu hai người khăng khăng muốn làm, tôi cũng không ngăn cản. Nhưng đúng như bác sĩ Tôn nói, nếu hai người thực sự mang thai, chứng minh máy móc của chúng tôi sai sót, tôi đi đầu đập nó, tối nay cùng đem ra ăn đêm.
Dương Hoa có chút khó khăn nói:
- Thứ kia không ăn được a? Đừng nói giỡn…
Đỗ Mai đá Dương Hoa một cái, nói với viện trưởng Triệu:
- Viện trưởng, ta nói thật với ngài, sau lần trước trở về, chúng tôi cũng tuyệt vọng. Nhưng sau khi tới chùa miếu cầu tự, lúc về vừa làm đã thấy có cảm giác, tháng này chưa thấy kỳ hành kinh tới, dùng que thử, liền trúng luôn.
Bác sĩ Tôn lập tức nói:
- Có thể hành kinh chậm mấy ngày, tháng này còn chưa hết, gấp cái gì? Huống chi, khoa học không tin, lại đi tin thần? Chùa miếu có thể cấp cứu sao, nếu được, còn cần bác sĩ chúng tôi làm gì?
Đỗ Mai lập tức nói:
- Đỡ đẻ a!
Bác sĩ Tôn trực tiếp bó tay…
Viện trưởng Triệu vội vàng nói:
- Được, được rồi. Hai người đã khăng khăng, vậy đi kiểm tra đi, nếu như thực sự có, chi phí lần này tôi trả. Nếu như không có, hai người vẫn nên nghe tôi đề nghị, tới bệnh viện tỉnh kiểm tra chữa trị.
- Được!
Đỗ Mai, Dương Hoa cùng cười.
Hai người đi theo bác sĩ Tôn đi kiểm tra, cái gọi là kiểm tra, kỳ thực cũng không phức tạp. Mặc dù mỗi lần tới, Dương Hoa đều để Đỗ Mai làm siêu âm, nhưng hai lần trước bác sĩ Tôn cũng không khuyên nhủ, lần này bác sĩ Tôn lại sống chết không cho làm.
- Nếu có mang thai, một tháng cũng chưa chắc có kết quả, siêu âm làm gì không biết? Tối thiểu phải được bốn mươi ngày, mới có thể thấy rõ túi thai. Giờ kiểm tra, thuần túy là lãng phí tiền. Nghe tôi đi, đi mua que thử trong viện tới, còn mang cả nước tiểu tới, tôi đo cho hai người.
Bác sĩ Tôn nói.
Hai người nhanh đi mua que thử, cũng lấy mẫu nước tiểu.
Bác sĩ Tôn trực tiếp nhỏ một giọt lên que thử trước mặt hai người…
- Hai! Hai! Hai!
Dương Hoa cùng Đỗ Mai trừng tròng mắt, nhìn chằm chằm vào que thử, kêu.
Bác sĩ Tôn im lặng:
- Hai người các anh chơi bài sao? Còn hai hai? Sao không trực tiếp hô tứ quý luôn đi?
- A! Thực sự là hai vạch, bác sĩ nhìn xem, hai vạch! Có rồi!
Dương Hoa đột nhiên mừng như điên.
Bác sĩ Tôn cúi đầu nhìn, giật nảy mình, trên que thử đúng là có hai vạch đỏ tím, vô cùng rõ ràng!
Mồ hôi trên trán bác sĩ Tôn lâp tức túa ra, trước đó nói nhiều như vậy, giờ hóa thành một cái tát, bốp lên mặt hắn, cái tát này, có chút đau!
Viện trưởng Triệu nhìn xong, nói:
- Tiểu Tôn, cậu liên hệ nhà xưởng, mau tới kiểm tra lại máy móc! Làm gì có việc lừa người như vậy?
- Viện trưởng, hai lần trước đều…
Bác sĩ Tôn còn muốn nói thêm, kết quả bị viện trưởng Triệu trừng mắt ngăn lại, ngoan ngoãn rời đi.
Giọng của Dương Hoa cùng Đỗ Mai vốn lớn, một tiếng hô ra, không ít người trong hành lang nghe được, các y tá một người truyền cho hai người, nhanh chóng lan ra ngoài.
Giang Đình nghe xong, cũng lộ vẻ không thể tưởng tượng nổi, có điều nhìn nét mặt xinh đẹp lúc đen lúc đỏ của y tá trưởng bên cạnh, lập tức cười ha ha:
- Y tá trưởng, tối nay có tiệc lớn rồi.
Y tá trưởng trực tiếp liếc mắt, giả điếc nói:
- Cái gì? Tôi không nghe thấy, ai, tôi còn có việc, đi trước đây.
Giang Đình cười khanh khánh không ngừng, hiếu kỳ bước ra ngoài, nghe động tĩnh.
------------
Phóng tác: xonevictory