Chương 202: Trụ Trì Một Mặt Trứng Muối
- Tiểu Lưu, chẳng phải là có người đứng gác bên ngoài sao, chuyện này... Rốt cục là xảy ra chuyện gì?
Lý Tuyết Anh cũng tức giận muốn nổ tung. Đi đóng phim nhiều năm như vậy, vào Nam ra Bắc, có loại lưu manh nào chưa thấy qua? Nhưng bị trộm thảm như thế này, vẫn là lần đầu tiên.
Tiểu Lưu nói:
- Chị cũng biết mà, tất cả mọi người cũng đều có lúc lười biếng a.
Hai mắt Lý Tuyết Anh lật một cái, nói:
- Lười biếng lúc nào không tốt, lại lười biếng đúng lúc này. Ông trời ơi... Tiểu Lưu, cô lập tức xuống núi, mua quần lót cho tôi. Không có quần lót, tôi không đi ra ngoài được.
- Tuyết Anh tỷ, núi này chỉ lớn có như vậy, thủ phạm chắc chắn là người ở phụ cận. Vu đạo diễn đã nổi giận dẫn người đi xung quanh lục soát, trong thôn cũng sẽ đi tìm. Nếu như tìm không thấy, sẽ chuẩn bị báo cảnh sát. Chị đừng có gấp gáp, nhất định có thể tìm được.
Tiểu Lưu nói.
Lý Tuyết Anh dở khóc dở cười nói:
- Cho dù tìm được, cô sẽ mặc sao? Trời mới biết tên sắc lang đáng chết kia sẽ cầm những món đồ kia làm ra chuyện biến thái gì. Tóm lại, tôi mặc kệ, tìm về được hay không, tôi đều không mặc! Mặt khác, cô nói với bên ngoài, nói là tôi không mất gì cả. Hiểu rõ chưa?
Tiểu Lưu cười ngây ngô nói:
- Yên tâm đi Tuyết Anh tỷ, tôi biết nên nói thế nào.
- Vậy là tốt rồi, mau đi mua đi, kín đáo thôi. Nếu người khác hỏi cô đi làm gì, cô cứ nói là đi mua đồ ăn vặt cho ta. Có biết không?
Lý Tuyết Anh nói.
- Biết, tôi đi ngay đây.
Tiểu Lưu nói xong, bước nhanh đi ra ngoài. Kết quả, vừa ra khỏi cửa, đã thấy một đám nam nhân ngồi xổm ở bên ngoài, cả đám đều trừng to mắt như muốn lồi ra.
- Nhìn gì hả? Muốn ngắm phong cảnh sao, các người đừng có mơ, Tuyết Anh tỷ không có mất gì!
Tiểu Lưu nói xong, hơi ngẩng đầu, trực tiếp chạy đi.
La Lập gãi gãi đầu nói:
- Lâm Đông Thạch, tin tức của cậu thật không đáng tin cậy a. Sáng sớm thế này, trời còn chưa sáng chúng tôi đã chạy đến nằm vùng, tránh né người khác, làm đủ thứ chuyện, kết quả là chờ vô ích a.
- Cậu đúng là ngu ngốc, tiểu Lưu nói gì cậu cũng tin sao? Tất cả mọi người đều bị mất, chẳng lẽ Lý Tuyết Anh lại không mất gì? Cậu tin không? Các cậu muốn đi thì cứ đi, tôi tiếp tục ngồi xổm chờ.
Lâm Đông Thạch nói.
Lão Đào nghe vậy, khinh bỉ nhìn Lâm Đông Thạch nói:
- Ngồi xổm cái rắm a, người ta mặc quần áo dày như vậy, cho dù không mặc áo ngực thì cậu có thể nhìn ra cái gì? Nếu khiến người ta khó chịu, không chừng sẽ đá cậu về quê trồng rau. Tôi không chờ nữa, gần đây số con rệp, nhìn trộm...
- Trộm cái gì? Lão Đào, là cậu làm hả?
Đúng lúc này, một thanh âm vang lên từ phía sau.
Lão Đào nghe xong, lập tức muốn khóc, hắn làm gì a? Chuyện gì cũng không có làm a! Quay đầu nhìn lại, chỉ thấy Vu Quảng Trạch đang đi đến, một mặt phẫn nộ nhìn chằm chằm hắn a! Hiển nhiên, Vu Quảng Trạch cũng vừa mới tới, không nghe thấy đoạn trước, chỉ nghe được một chữ trộm.
Lâm Đông Thạch và La Lập thấy vậy, lập tức đứng dậy, chào một câu rồi chạy mất dạng.
Lão Đào mang theo tiếng khóc nức nở mà nói:
- Đạo diễn, chuyện này không liên quan đến tôi. Tôi không có làm gì a.
- Với lá gan nhỏ bé của cậu, cũng không giống loại người có thể làm được chuyện này. Xéo đi, đống công việc bên kia đều là của cậu.
Vu Quảng Trạch chỉ vào một đống đồ vật ở xa xa, nói.
Lão Đào lập tức trợn tròn mắt, kêu lên:
- Đạo diễn, chẳng phải đó là công việc của mấy chị em sao?
- Họ chạy xuống núi mua nội y rồi, cậu không làm, chẳng lẽ để tôi làm sao?
Vu Quảng Trạch trừng to hai mắt hỏi.
- Vì sao chỉ có tôi a? Còn nhiều người như vậy.
Lão Đào nhìn đám người Lâm Đông Thạch và La Lập đang nói chuyện ba hoa khoác lác ở phía xa, ủy khuất nói.
- Bọn hắn chạy nhanh a, cậu chạy chậm lại trách tôi sao?
Vu Quảng Trạch đương nhiên mà nói.
Lão Đào chỉ biết nuốt buồn giận vào bụng, phun ra ba lít máu, nhịn khổ mà đi làm việc. Hắn đang suy nghĩ, thật sự nên đi vào chùa thắp hương giải nghiệp, hai ngày này, đơn giản là chữ hỏng rơi ngay đầu, uống nước sôi để nguội cũng thấy tê răng!
Đúng lúc này, Lý Tuyết Anh đi ra, mặc áo lông thật mỏng, lão Đào theo bản năng liếc qua, quả nhiên, không nhìn thấy gì cả.
- Nhìn gì vậy hả?
Gương mặt xinh đẹp của Lý Tuyết Anh ửng đỏ, trừng mắt liếc hắn một cái.
Lão Đào khóc không ra nước mắt, thật đúng là làm chuyện gì chuyện đó không may a! Đi làm việc thôi...
Lý Tuyết Anh nắm thật chặt cổ áo, có chút không được tự nhiên đi một vòng quanh đoàn làm phim, luôn cảm thấy ánh mắt mọi người là lạ. Nơi này không thể ở lại, thế là di chuyển ánh mắt đến chùa Nhất Chỉ.
Mà giờ khắc này, Phương Chính đang một mặt mộng bức nhìn cảnh tượng hùng vĩ trước mắt!
Trên người, tất cả đều là nội y của nữ tử! Trên nóc nhà, treo đủ loại áo ngực, đủ mọi màu sắc, đen tuyền, trắng sữa, hồng phấn, loại khóa lưng truyền thống, nhỏ dễ thương, thậm chí còn có loại tình thú!
Phương Chính tiện tay chụp một cái, tơ lụa vào tay, cầm lên xem xét, lại là một chiếc quần lót viền ren màu hồng phấn không biết là ai mặc!
Phương Chính đã lớn như vậy, tay nữ nhân cũng chưa sờ qua, quần lót càng không hề nghĩ đến, nội tâm thuần khiết bị đả kích thị giác như thế, chỉ cảm thấy mặt đỏ tới mang tai, đầu trọc cũng sắp đỏ thành trứng muối.
Đúng lúc này, một loạt tiếng bước chân vang lên, Độc Lang tiến đến, con hàng này còn ngậm trong miệng một đống áo ngực. Hầu Tử cũng tiến vào, trong tay còn cầm theo hai chiếc quần lót, thâm chí còn có một chiếc trùm trên đỉnh đầu, trông giống như siêu nhân đồ lót!
Con sóc cũng tiến vào, áo ngực choàng trên cổ, đây là dùng như túi giữ ấm a.
Đôi mắt Phương Chính lập tức đỏ máu, gầm thét lên:
- Các ngươi làm sao? Đống đồ vật này là từ đâu ra?
Con sóc và Hầu Tử theo bản năng chỉ về phía đoàn làm phim, Độc Lang thì quỷ tinh nhả ra hết tang vật trong miệng, một bộ dáng ta không biết gì cả.
Phương Chính thấy vậy, hai mắt tối đen, kém chút bất tỉnh tại chỗ. Quả nhiên là lấy trộm của đoàn làm phim, mấy tên khốn kiếp này, đơn giản... Đơn giản... Đơn giản là muốn hại chết hắn a!
Lúc Phương Chính đang chuẩn bị răn dạy bọn hắn một trận, chợt nghe bên ngoài truyền đến tiếng đập cửa, trong lòng Phương Chính một trận lộp bộp, đây là khổ chủ tìm tới cửa?
Mặc dù đám Hầu Tử, Độc Lang, con sóc không biết mức độ nghiêm trọng của sự việc, nhưng suy cho cùng, trộm đồ vẫn là không tốt. Nhất là Hầu Tử, năm đó ở Bạch Vân tự đã trộm không ít đồ, bị hòa thượng ném giày không ít lần, thế là vò đầu bứt tai muốn bỏ chạy.
Phương Chính lập tức bắt được cái đuôi của hắn, chỉ vào đồ vật trên mặt đất nói:
- Hầu Tử chết tiệt, ngươi còn muốn chạy sao? Nói cho ngươi biết, nếu ngươi không xử lý đống đồ vật này đàng hoàng cho ta, buổi tối hôm nay ta muốn ăn thịt khỉ! Còn có hai người các ngươi, đừng tưởng rằng các ngươi không có chuyện gì, cất kỹ đồ vật cho bần tăng. Nếu không, hừ hừ... Đêm nay ta muốn nấu thịt từng tên.
Nhìn thấy bộ dáng nghiến răng hung ác của Phương Chính, ba tên dở hơi này rõ ràng đã biết mức độ nghiêm trọng của sự việc, thế là liều mạng gật đầu, biểu thị nhất định sẽ hoàn thành nhiệm vụ!
Đúng lúc này, bên ngoài truyền đến thanh âm của Lý Tuyết Anh:
- Phương Chính Pháp sư, cậu có đó không?
Phương Chính thở dài, hắn cũng muốn giả vờ không có, nhưng vấn đề là núi Nhất Chỉ chỉ lớn như vậy, hắn có thể tránh đi đâu được? Đi xa nhà thăm người thân sao? Đây chẳng phải là giấu đầu lòi đuôi sao.
Thế là Phương Chính cất cao giọng nói:
- Thí chủ chờ một lát.
Sau đó quay đầu trừng mắt nhìn ba tên dở hơi một cái, nói:
- Lập tức thu thập đi! Đến lúc ta trở về, nếu vẫn còn nhìn thấy đồ vật bày ở bên ngoài như thế này, ba người các ngươi xong đời rồi.
Nói xong, Phương Chính đẩy cửa đi ra ngoài, đi đến sân trước để mở cửa.
Ba tên dở hơi ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, sau đó cấp tốc hành động, làm việc!