Lão Nạp Phải Hoàn Tục

Chương 203: Không Thể Vào Hậu Viện

Chương 203: Không Thể Vào Hậu Viện


         Bàn về giấu đồ, ba tên này đều là cao thủ, sói đào hố, Hầu Tử leo lên mái, con sóc chui vào hốc... Trong lúc nhất thời, đồ lót bay đầy trời, áo ngực giấu khắp nơi, phòng thiền quá nhỏ, ba tên tiểu quỷ bắt đầu lấn chiếm toàn bộ hậu viện.
Phương Chính không hề biết được hậu viện đã sắp sửa lật trời, mỉm cười mở ra cửa lớn chùa chiền, chắp tay trước ngực nói:
- A Di Đà Phật, nữ thí chủ, có việc gì thế?
- Không có chuyện thì không thể đến sao?
Lý Tuyết Anh một bộ dáng tôi thích đến cứ đến, cậu có thể làm gì tôi.
Phương Chính có thể nói gì? Còn có thể một bàn tay đánh người ta ra ngoài sao? Thế là nghiêng người nói:
- Dĩ nhiên không phải, nếu thí chủ dâng hương cầu Phật thì mời vào bên trong, nếu không có việc gì, bần tăng đi vào trước.
Phương Chính thật sự không yên lòng với hậu viện nhà mình, mặc dù ba tên tiểu quỷ kia rất lanh lợi, nhưng mà độ phiền phức cũng không nhỏ.
Lý Tuyết Anh cười khổ nói:
- Phương Chính Pháp sư, nói thật với cậu, tôi tới đây lánh nạn.
- Lánh nạn?
Phương Chính ngạc nhiên, mặc dù hắn không quá để tâm vào chuyện bên ngoài, nhưng mà sau khi tiếp xúc với đoàn làm phim, hắn cũng nghe ngóng được Khuynh Thành là bộ phim gì, cũng biết địa vị của Lý Tuyết Anh rất bất phàm. Một nữ tử như vậy, lại có phiền phức sao?
- Đúng vậy, ai... Cũng không biết là xảy ra chuyện gì, tối hôm qua đoàn làm phim chúng tôi bị trộm.
Lý Tuyết Anh thở dài nói.
Trong lòng Phương Chính run lên, hỏi:
- Thí chủ bị trộm?
Lý Tuyết Anh cười khổ nói:
- Đúng thế.
Phương Chính nhìn Lý Tuyết Anh tuyệt mỹ trước mắt, nghĩ đến một đống quần lót trên giường hắn, cuối cùng hắn vẫn là thiếu niên cường tráng, nhiệt huyết dâng lên, mặt mũi kém chút đã biến thành trứng mặn, vội vàng mặc niệm kinh Phật, chuyển dời tư tưởng, lúc này mới tỉnh táo lại.
Lý Tuyết Anh không biết hòa thượng trước mắt này chính là tặc vương, than khổ nói:
- Bên ngoài lộn xộn, khiến lòng người phiền não, tôi đến lánh nạn tìm thanh tĩnh, có được không a?
Phương Chính rất muốn nói:
“Không được, cô ra ngoài đi!”
Nhưng nếu nói ra lời này, hơn phân nửa là sẽ lộ tẩy, chỉ có thể kiên trì, mỉm cười nói:
- Thì ra là thế, vậy thí chủ cứ tùy ý đi, bần tăng cáo lui trước.
- Tốt a, tôi cũng chỉ quanh quẩn ở đây, sẽ không quấy rầy Pháp sư.
Lý Tuyết Anh gật gật đầu.
Phương Chính đang muốn đi, đôi mắt lập tức trừng to, chỉ thấy trên đầu tường sau lưng Lý Tuyết Anh, một con sóc ôm một chiếc quần lót trắng chạy vụt qua, ngoặt trái ngoặt phải ngoặt thẳng vào Phật Đường! Trên trán Phương Chính lập tức chảy ròng mồ hôi lạnh, đây là muốn chơi chết hắn a!
- Phương Chính Pháp sư, có chuyện gì a?
Lý Tuyết Anh tò mò hỏi.
Phương Chính cố gắng bình tĩnh lại, nói:
- Không có việc gì, bần tăng phải đi quét dọn Phật Đường một chút.
Nói xong, Phương Chính nhanh chóng tiến vào Phật Đường, vừa vào trong, Phương Chính đã thấy con sóc bò trên xà nhà, đang vểnh mông giấu đồ.
Mặt mo của Phương Chính lập tức biến thành màu xanh xám, giấu quần lót trong Phật Đường, con sóc đần này nghĩ gì thế hả? Thế nhưng mà, Lý Tuyết Anh đang ở sau lưng, hắn cũng không tiện mở miệng răn dạy, chỉ có thể nhẫn nhịn, đồng thời không ngừng nháy mắt ra hiệu với cái mông mập của con sóc, đáng tiếc, trên mông con sóc không có mắt, không thể nhìn thấy.
- Phương Chính Pháp sư, đây là cây bồ đề a?
Lý Tuyết Anh nhìn gốc cây xanh biếc trước mắt, trong lòng hết sức tò mò, lần đầu tiên nhìn thấy đã tràn đầy nghi hoặc. Một gốc cây bồ đề phương Nam vậy hơn nữa sống ở phương Bắc. Càng quỷ dị chính là khai chi tán diệp ngay giữa mùa đông... Năng lực kháng lạnh này, cây phương Bắc cũng phải xấu hổ không bằng. Để xác định bản thân không bị nhầm lẫn, cô còn cố ý kiểm tra một chút tư liệu, lúc này mới lên tiếng hỏi thăm, tránh mất mặt.
Phương Chính quay đầu lại nói:
- Đúng là cây bồ đề, năm đó có một vị thí chủ đưa tới, đã chết rất nhiều năm, năm ngoái đột nhiên sống lại, cũng coi như là kỳ tích. Chỉ có điều, gốc cây ngốc này lại khai chi tán diệp giữa mùa đông, đúng là tự tìm đường chết.
- Phốc...
Lý Tuyết Anh bị Phương Chính chọc cười, cười nói:
- Nếu đúng là cây bồ đề, đây quả thật là kỳ tích, khai chi tán diệp trên núi cao, giữa mùa đông phương Bắc, chậc chậc... Phương Chính Pháp sư, sao ở phía trên kia còn có một chậu hoa?
- Đó là ổ của con sóc.
Phương Chính nói xong, đột nhiên ý thức được điều gì, con sóc chết tiệt này sẽ không nhét đồ vật gì vào trong ổ chứ?
Đồng thời, con sóc ngồi trên xà nhà cũng run lên, đột nhiên quay đầu, nhìn thấy Phương Chính đang nháy mắt ra hiệu, kêu lên chi chi:
“Trong ổ của ta có một cái.”
Phương Chính lập tức có xúc động muốn hộc máu, đây thật đúng là muốn chơi chết hắn a!
Đúng lúc này, Lý Tuyết Anh nói:
- Tôi có thể leo lên nhìn xem một chút không a? Cái ổ này thật xinh đẹp, con sóc thường ở trong này a?
Phương Chính giật nảy mình, vội vàng chạy ra, chắp tay trước ngực nói:
- A Di Đà Phật, thí chủ, cây bồ đề là thần thụ của Phật môn, không nên leo lên.
Lý Tuyết Anh nghe vậy, le lưỡi, cười nói:
- Được a, tôi cũng chỉ nói một chút.
Phương Chính lập tức thở ra, nếu thật sự muốn leo lên, Phương Chính cũng muốn khóc.
- Phương Chính Pháp sư, tôi có thể đi ra hậu viện nhìn xem không a?
Lý Tuyết Anh cũng thật sự hiếu kì về Phương Chính, khí chất của Phương Chính không hề tầm thường, trọng yếu nhất, chính là đã nhiều năm như vậy, đây lần đầu tiên Lý Tuyết Anh gặp được một nam nhân có thể đoạt diễn với cô trong cùng một cảnh phim! Cô rất hiếu kì, rốt cục là hoàn cảnh gì có thể bồi dưỡng được một kỳ hoa như thế! Giảng kinh có thể giảng cho cô nghe suốt một đêm, nghe không chán. Diễn có thể diễn tuyệt đến mức khiến cô mất hết tự tin...
Phương Chính thầm nghĩ:
- Thật đúng là sợ điều gì sẽ gặp điều đó, ai.
Phương Chính nói:
- A Di Đà Phật, thí chủ, hậu viện là địa phương sinh hoạt thường ngày của bần tăng, không tiện để cho người ngoài nhìn xem.
- Là vậy a, thật là đáng tiếc. A? Đó là con sói trong chùa của cậu a? Thôn dân đều nói là sói, tôi có thể nhìn nó một chút không a?
Lý Tuyết Anh đột nhiên nhìn thấy một cái đuôi lúc lắc trước cửa vào hậu viện, dưới đuôi là cát đất bay loạn, hiển nhiên là đang đào gì đó.
Phương Chính thật sự muốn đi qua đá vào mông con sói chết tiệt này một cước, ngươi đã đào hố giấu đồ, sao không tìm một chỗ tốt hơn hả? Ngoài miệng lại nói:
- Bần tăng đi gọi hắn, thí chủ chờ một lát.
Nói xong, Phương Chính xoay người, trong nháy mắt, gương mặt biến thành một mảnh xanh xám, ta muốn đại khai sát giới!
Kết quả, sau lưng truyền đến tiếng bước chân, Phương Chính tranh thủ thời gian quay đầu, quả nhiên là Lý Tuyết Anh lặng lẽ đi theo. Nhìn thấy bị phát hiện, gương mặt xinh đẹp của Lý Tuyết Anh ửng đỏ, buông buông tay nói:
- Tôi chỉ là muốn nhìn xem một chút... Thật sự không được sao?
Phương Chính cười khổ nói:
- Nữ thí chủ, đây là địa phương sinh hoạt thường ngày của bần tăng, không thích hợp để nữ thí chủ tiến vào.
- Không có việc gì, cậu cứ coi tôi là nam nhân là được mà, cậu xem đầu tóc ngắn này của tôi, cha mẹ tôi vẫn một mực coi tôi là nam nhân. Ai nha, con chó kia đi ra.
Lý Tuyết Anh nói.
Phương Chính vừa nghiêng đầu, sau lưng lập tức vang lên tiếng giày cao gót cộc cộc cộc, một làn hương thổi qua, Phương Chính bị dọa sợ, trực tiếp nhấc chân đá vào mông con sói chết tiệt kia một cước, vô luận thế nào, không thể để Lý Tuyết Anh nhìn thấy những thứ đồ kia, bằng không, dù hắn có nhảy vào Hoàng Hà cũng không thể giải thích rõ ràng!
Kết quả, Độc Lang kêu ngao một tiếng, nhảy dựng lên, nghiêng đầu sang chỗ khác, một mặt mộng bức kêu lên:
- Trụ trì, ngươi đá ta làm gì? Đào hố tè dầm không được sao? Ngươi đá ta một cước làm nước tiểu văng hết lên đùi, còn chảy ngược về một nửa!
Phương Chính nhìn xuống cái hố ướt sũng trên đất, lập tức nhẹ nhàng thở ra.
Phương Chính mặc kệ Độc Lang, nói:
- Nữ thí chủ cẩn thận một chút, con sói này rất hung.


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất