Lão Nạp Phải Hoàn Tục

Chương 210: Virus Tống Tiền

Chương 210: Virus Tống Tiền


         Về tới trên núi, thế giới lập tức trở nên thanh tịnh, một ngọn núi, một tòa chùa miếu, một tên hòa thượng, một con khỉ quỳ gối bên trong Phật Đường, quỳ thế này một ngày một đêm.
Mặc dù đã được chúng nữ tha thứ, thông cảm, nhưng mà Phương Chính vẫn y nguyên cho rằng, bản thân đã làm sai, nhất định phải nhận trừng phạt, đây chính là nhân quả. Là nhân quả thuộc về chính hắn... Không liên quan đến chuyện những người khác có tha thứ hay không.
Quỳ thế này quá khổ cho Hầu Tử, Hầu Tử tính tình hoang dã, muốn lười biếng hay ra ngoài đi bộ một chút, nhất là những lúc nhìn thấy Độc Lang chạy loạn trước mặt, càng là hận không thể lập tức lao ra. Nhưng mà, cái đuôi đã bị hòa thượng trước mắt đè ép, không cách nào chạy được, chỉ có thể thành thành thật thật quỳ gối.
Dưới núi, theo xe buýt chạy đi, với thôn dân tiễn đưa, các diễn viên Khuynh Thành tạm biệt rời đi. Tựa hồ hết thảy lại trở về sự yên tĩnh tường hòa trước kia, nhưng mà có vài người lại cười nở hoa, ví dụ như Vương Hữu Quý.
- Thôn trưởng, anh cười gì thế?
Tống Nhị Cẩu tò mò hỏi.
- Không có chuyện gì, không có chuyện gì, sau này các cậu sẽ biết, hiện tại phải giữ bí mật! Ha ha...
Vương Hữu Quý cười to ba tiếng, rời đi, làm đám người một bụng nghi hoặc.
Trên xe, Lý Tuyết Anh nhìn núi Nhất Chỉ dần dần trôi xa, biến mất trong bóng tối, trong mắt lóe lên một nét cô đơn.
- Tuyết Anh tỷ, không nỡ a?
Tiểu Lưu tò mò hỏi.
Lý Tuyết Anh lắc đầu nói:
- Tôi không bỏ được loại cảm giác nhẹ nhõm kia, rời đi núi Nhất Chỉ, lại về với bận rộn. Được rồi, không nói nữa, tôi chợp mắt một hồi, đến chỗ rồi nhớ gọi tôi dậy.
- Được.
Tiểu Lưu cái hiểu cái không đáp.
Một đêm không có chuyện gì xảy ra, ngày thứ hai, Hầu Tử khập khễnh đi ra, suy nghĩ một đêm, rốt cục hắn cũng khuất phục trước Phật uy của Phương Chính, cam đoan sau này sẽ không tiếp tục trộm đồ vật, lúc này mới được thả ra. Nhưng mà Phương Chính lại không ra...
- Trụ trì, nên nấu cơm.
Độc Lang thò đầu vào trong Phật Đường, nói.
- A Di Đà Phật, bần tăng đã nói, Hầu Tử quỳ một ngày, bần tăng quỳ hai ngày. Không ăn!
Phương Chính nói.
- Trụ trì, ngươi không thể không ăn cơm a, ngươi không ăn cơm... Con sóc đói đến gầy.
Độc Lang liếc qua con sóc.
Con sóc vội vàng giấu đi hạt thông trong tay, mặc dù không hiểu Độc Lang đang nói gì, nhưng mà ở chung đã lâu, cũng rất thông minh, nhìn cũng có thể nhìn ra một chút, nói với Phương Chính:
- Trụ trì, ta đói muốn gầy rồi, ngươi nhẫn tâm nhìn ta gầy đi a?
Hầu Tử sờ sờ cái bụng khô quắt, cũng đau khổ mà nói:
- Trụ trì, ta biết sai rồi, cam đoan sau này không trộm đồ nữa, ngươi không cho ta động, ta tuyệt đối không động!
Lúc nói chuyện, Hầu Tử đã len lén sờ tới hạt thông mà con sóc giấu sau lưng...
Phương Chính đưa lưng về phía bọn hắn, cũng không biết ba tên này đang làm gì, cũng mặc kệ bọn hắn đang làm gì, chỉ ngẩng đầu nhìn Vạn Phật Bài nói:
- Bần tăng đã nói, tự nhiên phải làm được. Nói không ăn, sẽ không ăn! Bị đói cũng không ăn!
Ba tên tiểu quỷ lập tức ủ rũ cúi đầu rời đi, ghé vào dưới cây bồ đề, uể oải... Mặc dù cũng có thể lấy được một ít thức ăn, nhưng mà không có Linh mễ làm món chính, chỉ cảm thấy cuộc sống không thú vị a...
Giờ khắc này, Hầu Tử thật sự hối hận vì đã trộm đồ lót, vì chơi vui, nhịn đói hai ngày... Thiệt thòi lớn!
Lại một ngày trôi qua, một ngày mới đến, theo mặt trời lên cao, lập tức nghe được Phương Chính thấp giọng kêu lên:
- Độc Lang, Hầu Tử, tới đây một chút.
Độc Lang, Hầu Tử và con sóc vẫn luôn thủ ở bên ngoài, nghe được Phương Chính gọi bọn hắn, lập tức chạy tới.
Độc Lang hỏi:
- Trụ trì, thế nào?
- Dìu ta, chân tê...
Phương Chính khổ bức nói.
Độc Lang:
- @#...
Hầu Tử lại gần, xum xoe nâng đỡ Phương Chính, Phương Chính nói:
- Hầu Tử, ngươi đã suy nghĩ thông suốt chưa?
Hầu Tử liên tục gật đầu.
Phương Chính nói:
- Đã nghĩ thông rồi, vậy chính là biết sai.
Hầu Tử tiếp tục gật đầu.
- Biết sai, vậy cứ tiếp tục chịu phạt đi, sau này ngươi phụ trách quét sân, đi lấy cây chổi đi, nếu tới giờ ăn cơm trên mặt đất vẫn còn lá rụng, cắt giảm phần ăn của ngươi.
Phương Chính nói.
Hầu Tử theo bản năng muốn gật đầu, đột nhiên lấy lại tinh thần, không đúng! Kém chút rơi xuống hố, vội vàng kêu lên:
- Chẳng phải là ta đã quỳ gối rồi sao? Còn phải chịu phạt nữa?
- Đó là để ngươi hối lỗi, đây mới là trừng phạt. Được rồi, làm việc đi, ta đi làm cơm, đương nhiên, ngươi có thể không làm, nhưng mà sẽ không có cơm ăn.
Phương Chính nói.
Hầu Tử nghĩ đến cơm ăn, nhìn lại sân chùa, cắn răng một cái, sân chùa chỉ lớn có như vậy? Có sao chứ, quét!
Sau đó, Hầu Tử cầm cây chổi, học theo bộ dáng Phương Chính quét sân hàng ngày mà bắt đầu quét, Hầu Tử động tác nhanh nhẹn, nhưng mà rất nhanh, hắn lập tức phát hiện, quét lá rụng cũng không phải đơn giản như vậy, quét mạnh, lá rụng bay loạn, quét nhẹ, lá rụng dán trên mặt đất không dễ quét được, quét nhanh tất có cái sót lại... Rơi vào đường cùng, Hầu Tử chỉ có thể chậm lại, chậm rãi quét, thế này càng hành hạ tính nôn nóng của khỉ, nhưng mà nghe mùi thơm của cơm từ hậu viện bay tới, nhịn!
Nhưng mà rất nhanh, Hầu Tử lại phát hiện một vấn đề khiến hắn nhức đầu, hắn vừa quét, cây bồ đề này vừa rụng lá! Quét qua một lần, lại quay về quét tiếp, hắn lập tức có suy nghĩ ném chổi bãi công, nhưng mà, ngẫm lại cơm tối, ngẫm lại Phương Chính đã quỳ cùng hắn hai đêm, Hầu Tử gãi gãi cái mông, cắn răng một cái, cắm đầu tiếp tục quét...
Phương Chính nấu cơm lại không phiền toái như vậy, cọ nồi vo gạo, châm lửa đốt củi, còn lại chỉ là đợi, nhìn xem điện thoại, len lén quan sát biểu hiện của Hầu Tử.
Kết quả, tính kiên trì của Hầu Tử đã vượt khỏi dự tính của Phương Chính, vốn cho rằng hắn quét được hai ba lần là sẽ muốn bỏ gánh không làm, vạn vạn không nghĩ tới, vậy mà thật sự bình tĩnh quét sân. Nhìn đến đây, Phương Chính cũng âm thầm gật đầu, con khỉ này còn chưa tới tình trạng hết thuốc chữa.
Phương Chính ngồi trong hậu viện mở Wechat ra xem xét, khá lắm, vậy mà có đến mười mấy yêu cầu kết bạn! Nhìn kỹ, đều là những khuôn mặt quen thuộc, mấy người Vu Quảng Trạch, Lâm Đông Thạch, La Lập, lão Đào, Tiểu Linh, tiểu Lưu và Lý Tuyết Anh đều có cả. Phương Chính đáp ứng từng người các cô.
Sau đó, Phương Chính phát hiện, hắn lại bị kéo vào trong một nhóm, tên gọi là nhóm Khuynh Thành.
Vừa vào nhóm, Phương Chính đã thấy mọi người đang hăng hái thảo luận chuyện gì đó.
- Có nghe nói không, sau vài ngày yên tĩnh, virus tống tiền lại bắt đầu hoành hành rồi, nghe nói điện thoại cũng nguy hiểm.
- Tôi vừa nghe nói, ngay cả tổ chức tình báo lớn nhất thế giới kia cũng bị tống tiền.
- Bộ phim mới nhất của Disney cũng bị Hacker trộm đi, hiện tại Hacker đang đòi tiền chuộc, nhưng có vẻ như Disney nhất quyết không cho, còn đi tìm tổ chức tình báo lớn nhất thế giới kia. Nhưng mà đám tổ chức tình báo lớn nhất thế giới kia lại quá vô dụng, bảo bọn hắn trả tiền đi...
- Thế giới này thật sự điên rồi, Hacker cũng điên rồi, vậy mà quang minh chính đại tống tiền toàn thế giới! Thật không có vương pháp.
- A? Phương Chính Pháp sư vào nhóm!
Bỗng nhiên, một người tên là Phong Trung Tiểu Linh kêu lên.
Sau đó, chủ đề lập tức xoay chuyển.
- Phương Chính Pháp sư, cậu tới rồi? Các tỷ muội, hoan nghênh một chút!
Sau đó, từng sitcker kích thước không lớn không nhỏ được ném ra, Phương Chính nhìn qua, trực tiếp đáp lại một câu:
- A Di Đà Phật, các vị thí chủ vẫn khỏe a, tạm biệt.


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất